Tổng Tài Hắc Bang Và Bảo Bối Sát Thủ

Chương 4: Em không thoát khỏi tôi được đâu!




Sau khi cô chạy thoát khỏi anh thì Bạch Tiểu Minh chạy nhanh về tổ chức gặp cha nuôi cô để kết thúc nhiệm vụ... Đến tổ chức cô đi thẳng vào trong, đến phòng Đại Nhân tức thủ lĩnh của tổ chức là cha nuôi của cô thì cô bước vào mà không cần gõ cửa, người đàn ông bên trong dường như quen với việc cô vào như vậy rồi nên chẳng nói gì...Cô bước đến gần ông rồi nói:

- Nhiệm vụ hoàn thành, không bị thương!!

- Tốt tốt tốt, quả nhiên giao nhiệm vụ khó như vậy cho con là hợp lí nhất.

Ông nở nụ cười hiền hậu, bao gồm cả tình cha bao la của ông dành cho cô, thấy ông cười như vậy cô cũng cười nhẹ với ông, sau đó đột nhiên ông nói:

- Nhiệm vụ lần này con vất vả rồi, ta sẽ cho con 1 tháng nghỉ phép.

- Thật sao cha!?

Cô kinh ngạc hỏi lại, bởi cô biết ông chẳng cho ai nghỉ phép cả... Nhưng lần này cô lại được nghỉ phép những 1 tháng lận, ha..ha..cô tha hồ được chơi vui rồi, nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc rồi..

- Con nghĩ ta nói dối con sao?!

- Tất nhiên là không rồi, cha làm sao nỡ nói dối con cơ chứ, con biết cha thương con nhất mà..hi..hi..

- Con đó..!!

Nói xong ông lại cười, chỉ cần cô vui vẻ thì vài ngày nghỉ có là gì!!

- Vậy con về chuẩn bị đi nha cha!!

- Nôn nóng đến vậy cơ à?!Có ai giành đi chơi với con đâu!!

- Lâu lâu mới được nghỉ phép mà cha!

- Thôi được rồi con về chuẩn bị đi

- Vâng bái bai cha yêu...chụt...

- Ha..ha..ha...

Nhìn cô vui vẻ vậy ông thập phần hạnh phúc a, có lẽ mấy sát thủ dưới kia sẽ hơi mệt trong tháng tới nga..

Vài ngày sau, tại Paris thủ đô nước Pháp....

Trên đường chính, có một cô gái tuyệt đẹp với cơ thể có những đường hấp dẫn của mình đã thành công khiến những người xung quanh nhìn vào cô, vì vậy có không ít tai nạn xảy ra vì tội đi không nhìn đường. Vâng, cô gái này không ai khác chính là Bạch Tiểu Minh của chúng ta, sau khi được cha nuôi cho nghỉ phép cô đã lập tức bay sang Paris xa hoa, lãng mạn này. Hiện tại là cô đang sử dụng khuôn mặt thật của mình, bởi vì lâu lắm rồi cô chưa từng để khuôn mặt này ra ngoài từ khi cô được 5 tuổi, nhân cơ hội nghỉ phép lần này, cô quyết định thả lỏng bản thân mình một lần.

Cùng lúc đó, tại địa bàn Hắc Ưng bang...

Hàn Thiên Phong vừa uống cà phê vừa nghe thuộc hạ bẩm báo tình hình hoạt động tháng này của Hắc Ưng bang thì Kỳ Dương đi vào, Hàn Thiên Phong phất tay cho thủ hạ lui xuống, liếc Kỳ Dương một cái rồi tiếp tục uống cà phê.

Chung đụng lâu với Hàn Thiên Phong nên Kỳ Dương biết Thiên Phong đang muốn nói Kỳ Dương anh có việc thì báo, không việc thì lui. Vì vậy Kỳ Dương mở miệng nói:

- Bang đã tra ra được thông tin về cô ấy rồi.

- Nói!

- Cô ấy trong giới hắc đạo có biệt danh là...Mị.

- Hửm?!

- Bất ngờ phải không, ngay cả tôi còn nhịn không được giật mình luôn cơ mà hắc..hắc..

Mị là sát thủ hàng đầu thế giới, cô vượt qua hàng trăm hàng ngàn sát thủ để có được vị trí như ngày hôm nay. Bất kì nhiệm vụ gì tới tay cô đều hoàn thành một cách xuất sắc, vì vậy, đa số nhân vật trong hắc đạo hay cả bạch đạo vừa nghe biệt danh của cô mà xanh mặt, sợ hãi như những đứa trẻ...

Kỳ Dương vừa cười vừa nói. Anh thấy vậy cũng chẳng để ý mà hỏi tiếp:

- Còn gì nữa không?

- À cô ấy còn là con gái nuôi của lão đại tổ chức đào tạo sát thủ Sát Thiên.

- Sát Thiên?

Hừm..Sát Thiên, Giết trời cơ à...Thú vị đấy!! Anh nghĩ

- Đúng vậy!

- Giờ cô ấy đang đâu?

- Theo báo cáo hình như cô ấy đang được nghỉ phép.

- Ở đâu?

Anh đen mặt lại, anh hỏi hắn ta cô ấy đang đâu chứ có phải đang làm gì đâu, tên ngốc này không nói trúng trọng tâm được à!!

- Ơ à cô ấy đang đi du lịch!

Anh bắt đầu tỏa ra hàn khí khắp nơi...Kỳ Dương thấy vậy vội vàng nói:

- Aiz...Giờ cô ấy đang du lịch bên Paris, hiện đang ở tại khách sạn Hàn Thị!

- Chuẩn bị máy bay tư nhân trong một ngày đi tới Paris!

- Ok!

..........Tuyến phân cách........

Tại Paris...

Sau khi đi dạo đã rồi cô quay lại khách sạn Hàn Thị. Bước vào phòng cô cảm thấy có gì đó là lạ, có người khác trong phòng. Cô cả kinh mà nghĩ, sau đó cô bình tĩnh lại hỏi:

- Ai??!

- Thật nhạy cảm a!!

- Là ai, đừng hòng giả ma giả quỷ ở đây!?

- Mèo con, mới mấy ngày không gặp em quên tôi rồi sao!! Hửm?!

- Đừng nói anh là...

- Nhớ rồi à, tôi đã nói với em như thế nào nhỉ?! À hình như là em không bao giờ thoát khỏi tôi đâu a...

- Anh tưởng anh nói vậy dọa được ai cơ chứ! Hừ!

- Ân, em thì không dọa được, nhưng người khác thì tôi không biết...

Anh nhếch mép nói, xem ra anh phải bắt cô về từ từ bồi dưỡng tình cảm nga, cứ để như vậy cô rất nhanh sẽ quên đi sự tồn tại của anh rồi. Sau khi xác định được kế hoạch, anh cười càng tươi hơn nhưng cũng đáng sợ hơn, chỉ tiếc là bây giờ cả căn phòng rất tối, nếu thấy được anh cười như vậy chắc cô chạy mất rồi...

- Vậy liên quan gì tôi, anh đang vào phòng người khác đấy, anh không thấy ngại à!!

- Không!

- Anh không ngại nhưng tôi ngại đấy làm ơn ra khỏi phòng tôi đi!

Cô cư nhiên đuổi anh, mà còn thẳng thắng nói như vậy nữa chứ, chưa từng có ai nói chuyện với anh bằng thái độ này cả, cô...là người đầu tiên. Hiện giờ anh không để ý thái độ của cô nữa, chỉ cần mang cô về rồi từ từ dạy dỗ lại mèo con hung dữ này sau. Nghĩ là làm, vì vậy bằng tốc độ nhanh nhất anh đã đứng sau lưng cô, ôm chặt cô vào trong lòng mình. Cô giật mình, tên đàn ông này đi tới phía sau cô bằng cách nào cơ chứ, cô hoàn toàn không nhìn ra được, cô cố giãy giụa thoát ra nhưng lại vô tình chạm vào hạ thể của   anh. Anh đen mặt lại quát:

- Đứng im!

Nghe vậy cô cũng dừng việc giãy giụa lại, trên má cô còn xuất hiện rặng mây hồng rất khả nghi, cũng may là trời tối, nếu ai mà thấy cô đỏ mặt chắc cười đến rụng răng luôn quá...aizz..

Hai người giữ im tư thế ái muội này khoảng nửa tiếng anh mới nhẹ nhàng thở ra. Anh từ khi nào đã mất tự chủ như vậy rồi, cô chỉ mới chạm nhẹ liền phản ứng, aizz...thất sách a. Im lặng một hồi cô mới nhỏ giọng nói, cô cũng không quên tên đàn ông phía sau cô là đại sắc lang đâu nha:

- Này, anh buông tôi ra được không!!

- Hửm!? Được thôi!

- Vậy sao không buông nhanh a..

Cô vui vẻ nói nhưng không lâu cô lại trừng mắt nhìn anh.

- Em chỉ cần đáp ứng tôi ba điều, như thế nào?

- Cái gì?! Rõ ràng anh vào phòng người khác không xin phép ở đấy mà còn đặt điều kiện với tôi cơ à...

- Nga, nếu vậy thì chúng ta cứ vậy mãi thôi. Dù gì vậy cũng tốt!

- Anh...anh...!!

- Anh nghe a, em nói đi!

- Hừ! Nói thử xem điều kiện của anh là gì?

- Cũng đơn giản thôi, điều thứ nhất, em là của tôi!

Cô mở to hai mắt nhìn tên đàn ông sau lưng mình, cái điều kiện vớ vẩn gì đây, rõ ràng cô với anh ta gặp không nhiều a, bá đạo quá bá đạo rồi....Nếu không phải anh mạnh hơn cô thì...hừ..!

- Sao nào, không đồng ý hử!?

- Đồng ý cái gì mà đồng ý, anh nghĩ anh là ai vậy, nghĩ sao mà đưa ra cái điều kiện như vậy, tôi nói anh nghe, anh muốn động dục hay đi kiếm phụ nữ khác đi tôi nghĩ với gia thế cùng bề ngoài của anh thì không ít đâu nha, muốn làm gì đi kiếm người khác đi tôi đây không rãnh chơi với anh đâu! Hừ!

Anh đen mặt lại, được lắm, tốt, cô đã chính thức chọc giận anh rồi.

- Như vậy cũng chẳng sao, chỉ cần qua đêm nay thì cho dù muốn hay không em cũng là người của tôi.

Nói xong không để cô phản ứng anh nhanh chóng bắt lấy đôi môi nãy giờ toàn nói những lời chọc giận anh mà cắn, rồi sau đó đưa lưỡi mình vào trong, hút hết tất cả mật ngọt của cô, bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô buộc cô phải nhảy múa cùng mình.

Bạch Tiểu Minh bị hôn đến choáng váng, hô hấp của cô ngày càng hỗn loạn, cho đến khi anh phát hiện cô đang khó thở mới chịu buông tha cho cô. Anh nhìn cô rồi nói:

- Bây giờ em còn nháo nữa không, biết điều thì im lặng mà theo tôi đi, tôi đảm bảo với em sau này sẽ yêu thương, nuông chiều em và bảo vệ em cả đời.

Nghe Hàn Thiên Phong nói vậy, cô không cảm động mới lạ, nhưng cô chẳng cho rằng mình có gì tốt mà anh mới gặp đã thương như vậy rồi. Thay vì suy nghĩ nát óc thì cô thẳng thắng hỏi anh luôn:

- Này! Tôi cảm thấy chúng ta mới gặp lần này chắc cũng được 2 lần đi, vì cái gì anh lại đối với tôi như vậy, chúng ta cùng lắm chẳng có quen biết gì với nhau cả...ưm..

Nghe Bạch Tiểu Minh nói "chúng ta cùng lắm chẳng có quen biết" thì anh đã giận sôi máu rồi, anh kiềm không được lửa giận của mình nên một lần nữa trừng phạt cái miệng toàn nói lời tổn thương người khác kia. Lần này anh hôn bá đạo hơn trước nhiều, khiến cô đứng chẳng còn vững nữa, đôi chân mềm nhũn ra, nhờ có anh ở phía sau đỡ cho cô nếu không quả thật cô có thể ngã xuống rồi