Tổng Tài, Hẹn Thêm Một Kiếp

Chương 11




Mộ Linh Hy thấy thái độ của Mộ Dung Nghi như vậy, lại rụt rè thu tay của mình vào trong.

Nàng đứng dậy, chỉnh chỉnh lại áo, gật đầu nhìn Mộ Vũ một cái.

"Con còn việc phải xử lí. Con đi trước."

Không đợi cho ông kịp trả lời, nàng xoay người đi ngay. Một chút còn chẳng thèm quay lại nhìn.

Bức tường tinh thần cuối cùng của nàng, sụp đỗ rồi. Bây giờ, nàng thật sự chẳng còn ai bên cạnh nữa.

Mộ Linh Hy vẻ mặt hơi buồn buồn, bước lại phía Mộ Vũ, ôm lấy tay ông mà nũng nịu.

"Ông nội, con không biết con bé sẽ ghét con đến thế. Đáng lẽ con..."

Ông vỗ tay nhẹ nhẹ nhầm trấn an lấy người con gái kia.

"Không sao. Dung Nghi không ích kỷ như thế đâu. Con bé... chắc là chưa quen thôi!"

Mộ Vũ nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, phiền muộn thở dài một tiếng.

Mộ Dung Nghi tâm trạng trống rỗng nhưng cũng đầy ấp nghĩ suy. Nàng không nói không rằng liền bước vào xe của mình, hôm nay không cần tài xế, nàng tự láy xe đến công ty.

Càng chạy, nàng càng đạp ga nhanh hơn, tốc độ đến mức hàng trăm kí lô mét. Trên con đường cao tốc, chỉ có xe của nàng là phi như gió. Mộ Dung Nghi trong lòng khó chịu đến cực độ, những gì nàng nhẫn nhịn trong bao nhiêu năm qua, tất cả đều có giới hạn của nó.

Bất chợt, nàng đạp thắng thật mạnh. Xe không dừng lại kịp nên những bánh xe ma sát trên đường in hẳn lại vết lằn.

Nàng thở hồng hộc, khẽ chớp mắt, mệt mỏi. Rất nhanh đã bước xuống xe. Trên con đường vắng tênh không một bóng người, chỉ có mỗi mình nàng và xe. Mộ Dung Nghi cảm giác như bản thân mình đã thật sự thu mình lại với sự cô độc.

Những làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến vạt áo sơ mi cùng mái tóc bay phấp phới. Trong không gian yên tĩnh, chỉ có ta với ta. Dường như chỉ có hơi thở gấp rút cùng nhịp tim đập hỗn loạn của mình, ở phía tim ấy, hình như có chút đau đau mà bản thân nàng chẳng thể cất thành lời, chẳng thể than vãn với ai.

Mộ Dung Nghi bỗng đổi ý, hôm nay, nàng lại không muốn đi làm. Dù gì cũng đã lên ý định nghỉ phép hôm nay, chi bằng tận dụng thời gian lúc bấy giờ, ổn định lại bản thân mình một chút.

Nàng trở lại vào xe, một mạch láy đến xe đến quán bar. Nơi mà nàng tưởng chừng như không đặt chân tới. Ấy vậy mà, cũng có lúc một người như Mộ Dung Nghi - nàng, phải dấn thân tới đây.

Bar Royal Star - một quán bar khá nổi tiếng và chỉ dành có các tầng lớp quý tộc.

Mộ Dung Nghi vừa bước vào đã nhận được đông đảo vô số ánh mắt theo dõi. Chiếc áo sơ mi không gọn gàng, nữa trong nữa ngoài tạo nên sự cuốn hút đến lạ. Mái tóc uống xoắn xõa đến nganh vai điểm tô thêm khuôn mặt mê hoặc lấy người.

Ánh mắt lạnh nhạt chẳng để ý xung quanh, lựa chọn cho bản thân một nơi thật thích hợp để ngồi thư giản.

Phụ vụ tiến lại, đưa cho nàng một menu rất dày. Đa số là rượu hảo hạng... Rượu sao? Nàng không phải là một người nghiện rượu... Nhưng không thể không phủ nhận rằng ngày nào nàng cũng không uống. Mộ Dung Nghi liếc qua một lượt khắp menu, ngẫu hứng nói tên một loại rượu.

"BaceDiné!"

"Vâng!"

Vị phục vụ gấp lại menu, xoay người bước vào. Tiếng nhạc ở bar thật sự rất lớn, nhưng nó lại chẳng thể lẫn át được tiếng lòng của nàng lúc này.

Mộ Dung Nghi chỉ thiếu một người bạn tri kỉ thôi, ngoài ra cái gì nàng cũng không cần.

Lúc nhỏ, nàng cũng có một cô bạn rất thân. Người đó hơn nàng ba tuổi, là người duy nhất để nàng có thể tâm sự. Chỉ là sau đó, cả hai dần mất liên lạc, nàng cũng quên đi, quên luôn cả tên. Nên bây giờ nếu có đi tìm, chắc chắn sẽ rất khó.

Nàng cười nhạt, điểm lại những ngu ngốc của bản thân trong quá khứ. Âm thầm nhìn lại những điều mình đã làm, mình đã hi sinh, mình đã nhận nhịn.

Nếu như vậy thì bản thân nàng có khác gì một người câm đâu chứ? Bởi lẽ, nàng chẳng bao giờ được và dám bộc lộ suy nghĩ của bản thân với ai.

Người phục vụ đem ra chai BaceDiné kèm theo một chiếc ly thủy tinh mà nàng gọi. Nhanh chóng đem thứ chất lỏng bên trong rót lại vào chiếc ly thủy tinh. Nàng lắc đều ly, đưa lên miệng, nhấm một ngụm. Quả thật là quá chua chát, lại có vị đắng, rất giống cuộc sống hiện tại của nàng.

"Em gái, uống một ly được chứ?"

Một người đàn ông tiến lại, cụng ly của hắn vào ly của nàng, kết quả là chưa kịp nói câu tiếp theo, hắn đã bị nàng lườm cho chạy mất.

"Thấp kém!"

Giống như mượn rượu giải sầu, Mộ Dung Nghi hôm nay lại trở thành ma men, như vậy cũng tốt. Uống hết ly này đến ly khác, chai rượu cũng cạn dần, mà người nàng cũng nồng nặc lấy mùi rượu.

Gương mặt đỏ ửng tạo nên cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ lạ kỳ. Nàng bây giờ, chính là con mồi của cả hàng chục gã đàn ông trong khu bar này.