Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 357




Chương 357

Lê Nhược Vũ cười: “Được, thưởng cho anh nhiều thêm một bát cơm”

Đáy mắt Lâm Minh hiện lên một tia giảo hoạt.

Mãi đến lúc ăn cơm, Lê Nhược Vũ mới biết lợi ích mà Lâm Minh nói là có ý gì.

Lâm Minh này chính là một con sói háo sắc, tối qua rõ ràng làm đến tận khuya, còn chưa qua hai mươi tư tiếng anh lại làm ra một bộ dạng đói bụng rồi.

Thường ngày đều bị anh đè xuống giường làm, lần này thu lợi ích, cô vừa mới tắm rửa xong, người còn đang trần truồng đã bị anh ôm đến phòng sách.

Quần áo anh vẫn chỉnh tề, vẫn là bộ quần áo lúc đi làm.

Lúc này, Lê Nhược Vũ mới biết anh vẫn còn bận tâm chuyện không thể “làm” ở phòng làm việc.

Buổi tối giúp đỡ chuyện bếp núc nhận lợi ích chỉ là cái cớ, đào sẵn cái hố này chờ cô nhảy vào mới là việc chính.

Lúc nhận ra chuyện này thì đã muộn, cô bị đặt trên bàn gỗ, anh đứng ở giữa hai chân cô, mạnh mẽ cày cấy.

“Lâm Minh… Anh đúng… Đúng là… Không biết xấu hổ.”

Lúc ở trong phòng làm việc bị cắt ngang tưởng là xong rồi, không ngờ anh lại mong chờ đến tối bù lại ở trong phòng sách.

Làn da trơn mịn dán lên mặt bàn làm bằng gỗ thật, đồ đạc trong phòng sách có phần giống với phòng làm việc của anh, bàn làm việc cũng là kiểu dáng đó.

Lúc đó, Lê Nhược Vũ thật sự tưởng rằng cô bị anh đè lên bàn trong phòng làm việc.

Người đàn ông trên giường thật sự không mắng không được, Lâm Minh híp híp mắt, dùng lực động một cái.

Lê Nhược Vũ không nhịn được kêu lên thành tiếng: “Lâm Minh! Nhẹ… Chút, nhẹ chút! Em không muốn nữa!”

Anh bất mãn: “Gọi chồng!”

Cô nững nịu kêu nhỏ: “Chồng, không muốn”

Lâm Minh vốn muốn khống chế bản thân, nhưng giống như bị tiếng kêu này của cô khơi dậy ý chí chiến đấu, lại càng làm mạnh hơn.

Lê Nhược Vũ cũng không nói được câu hoàn chỉnh, chỉ còn lại những từ rời rạc thoát ra khỏi miệng: “Chồng… Không cần nữa… Chồng… Nhẹ một chút…”

“Hôn một chút cũng được, nhưng hôn chỗ nào em phải nói rõ, nếu không anh hôn nhầm chỗ thì phải làm sao?”

Lâm Minh hoàn toàn không khống chế nổi sức mạnh trong cơ thể nữa, người ngoài căn bản không thể tưởng tượng ra, dưới cái vẻ mặt đối xử lạnh lùng với người ngoài của anh, bên trong lại lưu manh như vậy.

Lê Nhược Vũ mệt đến mức cuối cùng không còn sức mà mắng anh nữa.

Đợi Lâm Minh làm xong mới ôm cô quay về phòng ngủ chính.

‘Vừa nấy tắm rửa thật uổng công, hai tiếng đồng hồ bị dày vò như vậy, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.