Tổng Tài Lừa Người: Phu Nhân Làm Sao Chạy Thoát

Chương 32: 32: Ép Người






Hạc Cảnh Thần cứ chằm chằm nhìn cô không trả lời.

Hắn chỉ nắm tay cô dắt đi nơi khác: “..Đây là lần đầu tiên.”
Nguyệt Độc Thất thấy rất lạ.

Nếu thật sự là lần đầu tiên..

vậy giọng nói lướt ngang qua tai cô khi cô ngồi trên con ngựa gỗ, vậy cách xưng hô vừa lạ lẫm vừa quen thuộc lúc cô và hắn ôm nhau khi cô chạy xuống từ vòng quay là gì?
Thấy cô cứ thẫn thờ, Hạc Cảnh Thần cũng lên tiếng cắt ngang dòng trạng thái ấy: “Em muốn đi đâu nữa?”
Nguyệt Độc Thất dường như bừng tỉnh, cô nhìn hắn mỉm cười thích thú: “Em muốn đi vòng quay đó!” Cô vừa nói vừa chỉ vào một chiếc vòng quay tròn to nằm giữa trung tâm khu vui chơi.

Nổi tiếng là chiếc vòng quay chạy rất chậm nên nếu không để ý kĩ sẽ không thể nhìn thấy được rằng nó đang di chuyển.
Hắn nhìn vào chiếc vòng quay kia rồi lại đảo mắt sang cô: “Em thích chơi mấy thứ quay mòng mòng như vậy sao?”
Nguyệt Độc Thất chau mày, sao trông hắn như không muốn đi chơi với cô vậy chứ? “Ừ.

Em thích!”
Hạc Cảnh Thần cảm nhận được một luồng không khí giận dỗi tỏa ra từ cô.

Hắn bất giác cong môi lên thành hình cánh cung, rất tự nhiên hất cằm: “Đi đi.”
Cô thấy hắn cuối cùng đã cho phép thì tức khắc cả tâm trạng trở nên vui vẻ, cô nắm chặt tay hắn chạy một mạch tới chỗ xếp hàng.
Hôm nay là ngày thường, còn đi chơi giữa trưa chiều thế này nên rất ít người xếp hàng, khu vui chơi cũng chẳng đông như mọi hôm.

Lúc gần đến lượt cô và hắn thì Nguyệt Độc Thất chợt thất thường, cô quay người nhìn hắn, cười mỉm: “Em muốn ăn bông gòn!”

Hạc Cảnh Thần thật sự không hiểu nổi là hôm nay cô nghĩ gì, lẽ nào chỉ cần đưa cô đến mấy chỗ như vầy có thể biến cô trở lại thành một cô bé mười lăm tuổi hay sao?
Hắn nhướng mày: “Hửm?”
Nguyệt Độc Thất nhận ra hắn chẳng chịu phối hợp gì cả.

Lấy tay đập đập vài cái vào ngực hắn: “Em muốn!”
Hạc Cảnh Thần đã hứa hôm nay có thể chiều hư cô, nhất định sẽ chiều hư cô.

Hắn thở dài một hơi, dặn dò cô trước rồi mới chạy đi: “Đứng yên đấy!”
Nguyệt Độc Thất gật đầu, trong lúc chờ hắn đã nhường chỗ cho rất nhiều cặp đôi khác.

May sao lúc hắn trở lại thì cô vẫn còn đứng đó, ánh mắt trông đợi nhìn xuống đất.
Hạc Cảnh Thần nhẹ nhàng đến chỗ cô, hắn để bịch bông gòn màu hồng dí sát vào mặt cô, còn cười dịu dàng.
Nguyệt Độc Thất nhận ra hắn đã về, cô cầm ngay lấy bịch bông gòn: “Chúng ta đi thôi!”
Hạc Cảnh Thần chỉ gật đầu với cô, song hai người họ đều đi tới chỗ soát vé, cùng nhau bước vào khoang vòng quay.
“Chồng này, người ta nói..

nếu một cặp đôi vẫn hoà hợp khi vòng quay này quay đến đỉnh đầu..

họ sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long đó.”
“Ồ! Vậy sao?”
Nguyệt Độc Thất nhớ, hôm ấy là một ngày rất vui của cô và hắn, cũng là kí ức mà sau này cô sẽ rất khó quên..
...
Thoáng một cái là thai trong bụng Nguyệt Độc Thất đã được hai tháng, bụng cô cũng bắt đầu có dấu hiệu nhô ra một chút.

Dạo gần đây vì nhìn thấy bụng cô lớn lên như vậy nên mọi người trong nhà thường ngày chăm cô bao nhiêu thì gần đây chăm cô nhiều hơn bấy nhiêu.

Mạch Cẩm cũng biết trước đây và cả bây giờ mặc dù trong biệt thự Hạc thị không bao giờ thiếu người làm nhưng có một số việc nhà Nguyệt Độc Thất vẫn luôn tranh giành tự bươn chải.

Những kiểu việc đó bây giờ cô cũng không phải làm nữa rồi.
Nguyệt Độc Thất không rõ lý do vì sao mà tất cả mọi người trong Hạc gia đều có vẻ chăm sóc cô cẩn thận đến như vậy.
Cô tuy không nhớ được nhưng cũng có thể mường tượng ra lúc mẹ ruột mang thai cô hai tháng vẫn ra ngoài làm lụng bình thường như thế nào.

Có điều từ khi kết hôn Nguyệt Độc Thất đã sớm trở thành một trong những con người nhàn hạ của thế giới này, ngoài quậy phá và tạo cái khổ cho Hạc Cảnh Thần thì cô cũng được xem như một công chúa.
Hôm nay trước khi đi làm, lúc sáng Hạc Cảnh Thần đã báo trước với cô rằng hắn sẽ phải tăng ca, cô không cần phải đợi hắn về như mỗi tối.
Cũng là một ngày rất buồn chán khi không một ai ghé qua nhà cô thăm cô như mọi hôm.

Hạc lão phu nhân đã thăm cô từ hôm trước nên hôm nay bà cũng bận.

Cô cũng mới nghe loáng thoáng được tin Tiệp Như và Võ Tinh Huy bọn họ đang dần có dấu hiệu làm lành nên chắc là đang chìm trong mật thất.
Nguyệt Độc Thất đã ngỡ rằng ngày hôm nay sẽ trôi qua trong sự tĩnh lặng và bình yên.

Nhưng trên thực tế thì không!
Đến giữa trưa chiều khi cô đang ngồi trong vườn tịnh dưỡng thì Mạch Cẩm từ trong nhà bước ra, cô ấy nói: “Cô chủ, có người đến tìm người.”
Hai mắt đang nhắm nghiền của Nguyệt Độc Thất chầm chậm mở, giọng cô khản đặc: “Là ai vậy?”
Mạch Cẩm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không biết, là bảo vệ báo với tôi.


Nói rằng họ muốn gặp người.”
Nguyệt Độc Thất trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

Ai lại đến phá giấc ngủ ngon của cô giữa trưa trời trưa trợt vậy chứ?
“Bảo người đó vào đây đi.” Cô dặn Mạch Cẩm đưa người bí ẩn đó vào thẳng vườn.

Dẫu sao người ta vẫn hay nói mang thai thường dễ đau lưng, cô đang dần dần chuyển sang dấu hiệu đó rồi.
Nguyệt Độc Thất phó mặc cho ai đến đi chăng nữa.

Trong lúc đợi người vào cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Mà chỉ vài giây sau đã bị phá vỡ khoảng không gian yên bình này một cách rất khó chịu.
“Đã làm phiền Hạc thiếu phu nhân nghỉ ngơi rồi.” Cô nhíu mày, từ từ mở mắt, liếc qua bên cánh tay phải mình nơi vừa phát ra tiếng động đó.
Bất ngờ, cô trợn mắt ngồi bật dậy, “Ông đến đây làm gì?!” Trước mặt cô lại không phải ai khác mà là Nặc Vân Quang!
Ông ta phong thái uy nghiêm, gương mặt toát ra sự lạnh lùng, khó gần đối với cô.

Ăn mặc lịch thiệp đến gặp cô giữa trưa nắng như vầy đúng là hiếm thấy.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô một chút, không biết Hạc thiếu phu nhân có nỡ lòng bỏ chút thời gian ra nghe ông già này tán gẫu vài câu không?” Nặc Vân Quang nói ra tâm nguyện.
Nguyệt Độc Thất khẽ giật giật đôi mày, cô liếc qua nhìn Mạch Cẩm đứng bên cạnh đang khá lo lắng, nút nước bọt trong cổ họng nặng nề: “Chị Mạch Cẩm, chị cứ ra ngoài một lát đi.

Em không sao.”
Nặc Vân Quang hài lòng mỉm cười.

Ông ta tuỳ ý kéo ghế ngồi xuống trước mặt Nguyệt Độc Thất, chờ cho Mạch Cẩm mím môi đi ra khỏi vườn mới nhìn thẳng vào Nguyệt Độc Thất.
“Ông có chuyện gì thì cứ nói luôn đi.

Tôi không có nhiều thời gian.” Cô nhăn mặt, đối với người như Nặc Vân Quang, cô cảm thấy dẫu là một chút tôn trọng cũng không cần thiết.

Nặc Vân Quang lại có vẻ rất thảnh thơi, ông ta cười cười kì quái: “Hạc thiếu phu nhân đừng quá nôn nóng.

Nhìn cô khó chịu thế không tốt cho thai nhi đâu.”
Cô nhếch mép, khinh bỉ: “Ông mà cũng dám nói ra là quan tâm con tôi? Nực cười!”
Nặc Vân Quang bĩu môi, ông ta gật gù: “Cũng phải.

Dù sao nếu Hạc thiếu phu nhân đã ghét bỏ tôi như vậy thì cứ vào thẳng vấn đề thôi.” Dứt câu, ông ta lấy lại trạng thái nghiêm nghị: “Cô hãy phá cái thai trong bụng mình đi!”
“!!” Nguyệt Độc Thất đang khó chịu nhìn sang hướng khác, lúc ông ta mở miệng nói ra câu này đã hoàn toàn khiến cô mở to mắt kinh ngạc.

“Ông! Ông nói cái gì cơ?!”
“Ha!” Nặc Vân Quang nhoẻn miệng, “Hạc phu nhân không nghe rõ ư? Tôi bảo là cô phá thai đi.” Ông ta nhìn xuống chiếc bụng đang hơi nhô lên của cô, ánh mắt chán ghét: “Theo như tôi biết thì cái thai này cũng đã hai tháng tuổi rồi nhỉ? Nếu cô phá nó lúc này thì sẽ dễ dàng hơn đấy.”
Ông ta điên rồi! Thật sự hoá điên rồi! Nguyệt Độc Thất tức giận đến đỏ cả mặt, sốt hết ruột: “Câm miệng! Ông đến đây chỉ để nói mấy lời nhăng cuội này thì mau cút đi!”
Nặc Vân Quang trề môi, “Ấy, ấy khoan hẳn đuổi người ta chứ? Cô còn không muốn biết lý do vì sao tôi lại bảo cô phá nó à?”
Nguyệt Độc Thất nhếch môi: “Buồn cười! Tại sao tôi phải nghe ông giải thích cái lý do đó chứ? Ông nghĩ tôi sẽ dễ dàng làm theo lời ông như vậy sao? Ông nghĩ tôi chỉ là một con ngốc sẽ tuân theo mệnh lệnh của ông răm rắp như một con tốt thí hả?”
Thấy cô đã nóng máu nhưng ông ta không có ý định dừng lại: “Tốt nhất là cô hãy phá thai đi! Tiểu Ưu nhà tôi cần một người chồng! Đứa trẻ trong bụng Tiểu Ưu đang cần một người cha!”
Nguyệt Độc Thất nổi giận lên đập bàn một cái thật mạnh: “Mở cái mồm ông ra là một tiếng Tiểu Ưu, hai tiếng cũng Tiểu Ưu! Đúng là chỉ có người đàn bà ngu dốt đó mới cần cái tình thương rẻ nát của ông!”
“Hỗn xược!” Thấy Nguyệt Độc Thất đụng chạm đến con của mình, Nặc Vân Quang trợn mắt, ông ta nhanh nhảu lấy tay phải định tát vào mặt cô.

Nguyệt Độc Thất cũng đoán được, cô lấy tay mình giữ bàn tay to khỏe của ông ta lại một cách chật vật.
Nặc Vân Quang lại ra sức chế giễu Nguyệt Độc Thất, ông ta dùng bàn tay trái còn lại tát mạnh vào mặt cô: “Chỉ là một con cóc ba nhép mà dám gọi Tiểu Ưu cao quý của chúng ta như vậy.

Loại đàn bà còn không biết nhìn lại bản thân mình!”
Nguyệt Độc Thất cười chê lại ông ta, ánh mắt cô sắc bén như dao nhọn: “Đừng tưởng dùng bạo lực có thể khiến tôi sợ ông! Ngậm cái miệng của ông lại và biến khỏi đây đi!”
Nặc Vân Quang nghiến răng, ông ta buông tay ra, lại nhìn lườm liếc cô: “Được thôi! Nếu đã không chịu chọn cách phá thai nhẹ nhàng và nhân từ như vậy thì đừng trách sao tôi độc ác!” Nói xong ông ta cất bước rời đi, để lại cô với ngàn lửa giận bập bùng khắp cả cơ thể.
“Hèn mọn! Các người suốt ngày chỉ có thể dùng cách hèn mọn này phá hoại cuộc sống của tôi!” Nguyệt Độc Thất cắn chặt môi, mặc cho ông ta đã đi rồi cô vẫn hét lên như thế.
Cô đã tuyên thề với bản thân mình, dù có phải chết đi sống lại cô vẫn nhất quyết giữ chặt mạng sống nhỏ trong bụng này.