Tổng Tài Máu Lạnh Đến Tỏ Tình

Chương 2-3




“Trời ạ! Chú rốt cuộc lòng lang dạ sói cỡ nào vậy?” Thẩm Mỹ Hương phát ra âm điệu kinh khủng như quỷ kêu, bộ dáng khoa trương đến nỗi có thể đi diễn những bộ phim truyền hình lúc tám giờ “Ban đầu ông Hạng yêu thương chú bao nhiêu, chú cũng không phải không biết. Thế mà bây giờ chú lại ngoan tuyệt chiếm đất của ông ấy. Đây chính là sản nghiệp tổ tiên Hạng gia để lại đó!”

Nghe thấy Thẩm Mỹ Phương nói như vậy, Đường Hiểu Dạ lập tức liếc nhìn Ôn Mỹ Phách một cái.

Ôn gian thương ‘không tim không phổi không nước mắt’ lại có thêm một việc, ngay cả người yêu thương mình từ nhỏ đến lớn cũng không tha.

“Nếu như tất cả tiến hanh thuận lợi theo kế hoạch thì khu thương mại Thương Thành này bảo đảm sẽ thu lợi nhuận kinh người cho tập đoàn Ôn thị” Tuấn nhan rực rỡ của Ôn Mỹ Phách vẫn như cũ, giọng nói bình tĩnh nghe không ra tâm tư chân thật “Tôi nghĩ đây cũng là điều mọi người mong muốn. Tập đoàn Ôn thị chia hoa hồng bốn lần một năm cho các người, lợi nhuận căng cao thì cuộc sống của các người căng sung túc, không phải sao?”

Dòng họ Ôn gia là một gia tộc khổng lồ, chân chính làm việc không có mấy người, nhưng vẫn phải phụng dưỡng những thứ côn trùng ăn hại này thì rất nhiều.

Đây là con đường sống của người Ôn gia, hắn cũng phải tiếp nhận không điều kiện.

“Nói như thế cũng không sai…” Nghe thấy có lợi nhuận nhiều hơn một chút thì thanh âm của Thẩm Mỹ Phương rõ ràng nhỏ lại “Nhưng như vậy đối với ông Hạng cũng có hơi tàn nhẫn”

“Cho dù như thế, chúng ta cũng không thể không để ý đến tình cảm” Bên trai, một thanh âm trầm thấp của nam vang lên, “Bất kể thu lợi kinh người bao nhiêu đi nữa, tôi cũng không đồng ý cách làm của anh”

Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi nhìn về phai đó.

Hắn cùng Ôn Mỹ Phách có khuôn mặt tuấn dật hao hao giống nhau, nhưng không có nụ cười giả dối như Ôn Mỹ Phách. Ánh mắt của Ôn Ngọc Viễn hướng về phai Ôn Mỹ Phách.

“Con…” Thẩm Mỹ Phương thấp gọi.

Thoải mái mà dựa vào lưng ghế tựa, Ôn Mỹ Phách cười như không cười nhìn lại người thừa kế thứ hai của tập đoan Ôn thị, binh thản nhận lấy chiến thư của hắn ta.

“Xem ra Ngọc Viễn có ý nghĩ khác” Hắn mỉm cười.

“Dĩ nhiên” Ôn Ngọc Viễn trả lời như chém đinh chặt sắt, vẻ mặt khinh bỉ “Nếu là tôi, tôi tuyệt sẽ không làm ra loại hành động thu mua không chút nhân tinh đó”

Nghe thấy hắn ta nghiêm nghị trả lời như vậy, Đường Hiểu Dạ cơ hồ mà luốn vỗ tay hoan hô. Một tập đoàn lớn trừ làm những chuyện lấy cường quyền ép buộc kẻ yếu ra thì cũng nên làm những chuyện có nhân tinh một chút.

Xem ra trong gia tộc Ôn thị cũng có người tốt.

Giương mắt nhìn người nữ vệ sĩ chưa lâm trận đã phản bội sau lưng mình một cái, Ôn Mỹ Phách nhíu chân mày, hỏi “Nếu là chú, chú sẽ làm như thế nào?”

“Cách làm thì có rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải hạ độc thủ như anh” Ôn Ngọc Viễn kiêu ngạo trả lời.

Nói toạc ra chẳng phải là không có chút ý tưởng hay nào sao? Chỉ một bụng lý luận suông. Nếu như vị trí chủ tịch dễ làm như vậy thì ai ai cũng có thể làm chủ tịch rồi.

Ánh mắt như cười của Ôn Mỹ Phách cong cong, nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt “Nếu có cơ hội, tôi rất mong chú làm mới tập đoàn Ôn thị này”

_______________________

“Tại sao không nói chuyện?” Nhận lấy giấy tờ thư kí đưa đến, Ôn Mỹ Phách chuyển ánh mắt nhìn về phai Đường Hiểu Dạ vẫn rất an tinh “Cảm thấy cuộc họp hội đồng gia tộc Ôn thị này rất kinh khủng à?”

Vẫn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, Đường Hiểu Dạ lập tức lấy lại tinh thần “Không sao” Cô trả lời hàm súc.

Có gì mà đáng sợ? Ở trong mắt cô quả thặt chỉ giống như một đám đang tranh giành thức ăn.

“Có lời gì muốn nói với tôi sao?” Lẳng lặng nhìn cô một cái, Ôn Mỹ Phách cười hỏi.

Cô gái này rất khó hiểu, ít nhất thì hắn nghĩ là thế. Mới vừa ở trong phòng họp, bộ dạng cô rõ ràng là rất muốn có ý kiến, bây giờ lại an tĩnh khác thường.

Nếu Cảnh Sách nói có thể tin tưởng cô, người có địa vị cao như hắn dĩ nhiên có thể nhân nhượng nói chuyện vài câu với người có địa vị thấp như cô.

“Không có, tôi không có gì muốn nói” Đường Hiểu Dạ trả lời một cách phòng bị.

“Có lời gì thì cứ nói thẳng, tôi không có thói quen thù vặt”

“…”

“Cô sợ tôi nên không dám nói?”

“…” Cô hung hăng trừng hắn một cái.

Cô chỉ sợ mình không nhịn được mà đanh hắn một trận, lại sợ hắn không chịu nổi một quyền của mình.

“Nói đi!” Ôn Mỹ Phách khép lại giấy tờ, bộ dáng rửa tai lắng nghe.

“Tại sao rõ ràng anh rất có quyền thế, lại không chịu làm một ít chuyện có ý nghĩa?” Khẽ cắn răng, Đường Hiểu Dạ nói, ai bảo cô trời sanh thẳng tính đây.

“Những lời này là có ý gì?” Ôn Mỹ Phách khẽ nheo mắt lại, cười.

“Anh nắm toàn quyền ở tập đoan Ôn thị lại không chịu làm một chút chuyện có ích. Thế nhưng lại xuống tay với bạn thân của cha minh, anh không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?”

Nhìn đôi mắt trong suốt như nước của cô, nụ cười của Ôn Mỹ Phách có chúng chân thật. Hắn cảm thấy trên người cô có một chút phong thái thoáng lay động nơi góc tối trong nội tâm của hắn.

Phong thai? Cái ý nghĩ này ngay cả hắn cũng cảm thấy buồn cười, nhưng Đường Hiểu Dạ thật sự khiến cho hắn cảm thấy như vậy.

Đúng là Đường Hiểu Dạ nói cũng không sai. Mảnh đất Thương Thành cũng không phải là không thể xuống tay với ông Hạng nhưng đây lại là phương pháp nhanh nhất. Năm năm trước, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Hôm nay, hắn lại không chút do dự, chẳng lẽ những năm này hắn thật đã thay đổi rất nhiều? Trở nên ngay cả chính mình cũng thấy xa lạ.

Hay là hắn đang từ từ biến thành ác ma mà không biết?

“Chuyện có ích đáng cần sao?” Sau khi suy tư, Ôn Mỹ Phách đáp.

“Anh có thể lựa chọn một phương án khác” Nếu là hắn muốn hỏi, Đường Hiểu Da dứt khoát sẽ nói rõ “Tôi biết anh có thể”

“Tôi thật sự có một phương án khác. Thế nhưng nếu là một người đứng đầu một tập đoàn lớn, tôi dĩ nhiên sẽ lựa chọn con đường dễ đi” Hắn rất kiên nhẫn trả lời.

“Chẳng lẽ tiền bạc quan trọng hơn người đã thương yêu anh từ nhỏ hay sao? Hay là đối với anh, một chút tinh cảm cũng không có?” Ghê tởm, hắn quả nhiên là người ‘không tim không phổi, không máu không nước mắt’ lại là kẻ hơi tiền đầy người. Anh Cảnh Sách làm việc cho hắn, đảm bảo ngày nào đó bị hắn bán đi mà không biết.

Tràn đầy hứng thú nhìn lại cô, Ôn Mỹ Phách ung dung dựa vào lưng ghế tựa, bờ môi mỏng nhếch lên một độ cong.

Nhìn đi, mới đi làm ngày đầu tiên đã nói chuyện sắc bén với ông chủ như thế, hoàn toàn không vị chủ tịch ‘cao cao tại thượng’ này trong mắt mà. Xem con mèo hoang có móng vuốt này không dễ chọc đâu!

“Cũng là một người thừa kế tập đoàn Ôn thị, Ôn Ngọc Viễn lại đôn hậu thiện lương, còn anh lại âm hiểm xảo trá như vậy” Gặp hắn không lên tiếng, Đường Hiểu Dạ nhỏ giọng nói thầm.

Ôn Ngọc Viễn đôn hậu thiện lương?

Nụ cười trên mặt Ôn Mỹ Phách nhất thời tràn đầy toan tinh khiến cho Đường Hiểu Dạ càng cảm thấy chói mắt.

“Anh cười cái gì?” Cô lạnh lùng hỏi.

“Cười vì cô thật ngu ngốc” Còn có ‘ếch ngồi đáy giếng’, hắn âm thầm bổ sung dưới đáy lòng.

Bất quá, không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt, Ôn Ngọc Viễn kia lại làm cho nữ vệ sĩ của hắn phản quốc như vậy, xem ra dạo này hắn ta thật nhàm chán rồi!

“Tôi ngu ngốc khi nào?” Đôi mắt đẹp Đường Hiểu Dạ tóe ra ánh lửa thiêu đốt người, cô không phục.

“Ngu ngốc chính là ngu ngốc” Ôn Mỹ Phách trương ra khuôn mặt tươi cười khiến cho người ta tức chết.