Tổng Tài Máu Lạnh Đến Tỏ Tình

Chương 7-2




Cô ta không cam lòng!

Kim Tường Vi định mở miệng nói cái gì đó, không ngờ lại có một nhân viên phục vụ tiến đến thấp giọng nói chuyện với Đường Hiểu Dạ. Sau đó, hai người chợt rời đi khiến cho cô ta không có cơ hội.

“Ôn Mỹ Phách, anh sẽ hối hận!” Tâm tình kích động, Kim Tường Vi căm giận nói.

“… Cám ơn các vị khách quý đã nhiệt tình quyên góp, chúng tôi sẽ luôn cảm kích tâm ý của mọi người” MC trên sân khấu đang phun nước miếng vèo vèo, đột nhiên Đường Hiểu Dạ xuất hiện khiến cho mọi người bên dưới không khỏi hồ nghi châu đầu ghé tai thầm thì.

“Bây giờ là đỉnh cao nhất của tiệc từ thiện tối nay. Cô Đường, người đại diện của ngài chủ tịch Ôn Mỹ Phách tập đoàn Hán Hoàng thay cô nhi viện thánh Mary xin mọi người quyên góp ủng hộ, hy vọng mọi người nhiệt tình tham dự”

Vô duyên vô cớ bị nhắc tên, Ôn Mỹ Phách ngơ ngẩn, còn chưa kịp phản ứng đã bị ánh đèn chiếu rọi lên người hắn.

Lúc này, Đường Hiểu Dạ đang đứng trên sân khấu tươi cười xán lạn, cô nhìn hắn bằng ánh mắt nóng bỏng muốn hắn giúp đỡ, trên khuôn mặt chứa đầy sự vui vẻ không hề che dấu. Trong phút chốc hắn liền hiểu, khó trách cô đối với việc kiếm 300 vạn không chút lo lắng, còn là một bộ nắm chắc phần thắng, thì ra cô lợi dụng danh nghĩa của hắn, thậm chí còn muốn hắn bỏ tiền ra.

Trận này, hắn thua triệt để.

Thế nhưng từ khi nào thì Đường Hiểu Dạ này lại trở nên thông minh giảo hoạt như vậy? Cái này hoàn toàn không phù hợp với tính cách lỗ mãng bốc đồng của cô, khẳng định có người chỉ điểm, nhưng hắn lại thua tâm phục khẩu phục. Là chính hắn nói với cô, có thể tìm những nơi người ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra, như những bữa tiệc chẳng hạn, nhưng hắn không ngờ được rằng sẽ “được” cô lợi dụng trong bữa tiệc tối nay.

Ánh mắt tán thưởng vụt lóe qua rồi biến mất, hắn mỉm cười.

“Từ khi nào thì cậu thích tham gia hoạt động từ thiện vậy? Thật không giống tác phong làm việc của cậu” Chủ tịch Vương ha hả cười “Nhưng mà nếu là do cậu khởi xướng, tôi đương nhiên phải tham gia rồi!”

“Ba mươi vạn” Chủ tịch Vương lập tức lên tiếng.

“Cám ơn” Bị đưa vào tròng, Ôn Mỹ Phách chỉ có thể nói lời cảm tạ.

Chỉ trong chốc lát, cô nhi viện thánh Mary đã có một khoản tiền lên đến 200 vạn, âm thanh quyên góp vang lên không dứt, Ôn Mỹ Phách đến giờ mới biết tên của hắn có giá trị như vậy.

“Ba trăm năm mươi vạn” Nếu Đường Hiểu Dạ đã đạt được yêu cầu của hắn, tại sao hắn lại không tài trợ thêm một chút chứ? Ôn Mỹ Phách vừa ra tay chính là giá trên trời. Bởi vì trí tuệ của cô, hắn lại căng thêm thích, quả thật là yêu thích đến không thể buông tay.

Cô quả nhiên không để cho hắn thất vọng.

“Xin hỏi… chỗ ngồi này có ai không?”

Bên ngoài hành lang, Ôn Mỹ Phách đang ngắm nhìn ánh trăng đến xuất thần. Đột nhiên nghe tiếng, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy người đến là Đường Hiểu Dạ, hai má còn đỏ bừng vì hưng phấn.

“Đương nhiên là không rồi, chỗ ngồi bên cạnh là tôi đặc biệt để dành cho cô” Hắn đứng lên nhường chỗ cho cô.

“Cám ơn” Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, Đường Hiểu Dạ nhìn qua Ôn Mỹ Phách rồi lại vội quay đi.

Tim đập có chút nhanh, thậm chí chân tay không biết nên đặt đâu. Cô thắng, cũng có thể nói không thắng, bởi vì số tiền dư còn lại đều là do Ôn Mỹ Phách quyên góp, cô và hắn xem như ngang tài ngang sức.

“Cô hình như có gì đó muốn nói với tôi?” Chớp chớp mắt, Ôn Mỹ Phách hứng thú nhìn biểu tình mất tự nhiên của cô.

“Ừ, tôi đúng là có chuyện muốn nói”

“Nha? Chúc mừng cô đã hoàn thành yêu cầu của tôi, tôi cũng giữ đúng lời quyên góp 300 vạn” Ôn Mỹ Phách cười tươi, tuyệt không nghĩ tới mình là ai.

“Anh không tức giận à?”

“Sao phải tức giận?” Hắn mỉm cười hỏi lại.

Bình tĩnh nhìn hắn cười một lúc lâu, trong đầu Đường Hiểu Dạ chợt lóe điều gì đó.

“… Đây đối với anh mà nói chỉ là một trò chơi thôi đúng không? Cho dù bình thường anh châm chọc hay khiêu khích, thật ra ngay từ đầu đây là một giao dịch không công bằng, bởi vì anh căn bản không tính sẽ thắng!” Cô kích động hô.

Đi một vòng lớn, chỉ có một mình cô lo lắng, mà hắn chỉ luôn bình tĩnh đứng xem?

“Nói thắng thua cũng không đúng” Hắn vẫn là cười như vậy “Từ đầu đến cuối đây đều là giao dịch, không phải ván bài, huống chi… tôi cho tới bây giờ vẫn chưa từng hy vọng cô thất bại”

Cô vẫn hăng hái như thế khiến người ta nhìn vào mà mê mẩn, hắn đã thật sự nghĩ như thế, cho nên hắn quyết định để cho cô thoải mái bộc lộ cá tính của mình.

Chưa từng hy vọng cô thất bại?

Đôi mắt hắn tràn đầy một mảnh chân thành tha thiết, đây là ánh mắt mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, nó càng khiến cô bị mê hoặc.

Có lẽ… hắn cũng thích cô, chỉ là không nói ra mà thôi, đúng không? Cô có thể nghĩ như vậy không? Thái độ của người đàn ông này khiến cô tức điên rồi.

Hắn rốt cuộc có thể thẳng thắn nói chuyện với cô một lần hay không?