Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 69: Chương 69






Ông ta không còn đủ kiên nhãn để vòng vo thêm nữa, trực tiếp đi vào lý do chính.

Giọng nói trầm khàn đậm uy quyền lên tiếng.

“Đem cổ phần của mày chuyển hết cho Mỹ Nhân, hợp đồng chuyển nhượng tao đã soạn sẵn, mau cầm bút kí vào cho tao.

” Vừa nói vừa đấy tờ giấy sang cho Tống Vu Quân mà không chân chờ bất cứ giây phút nào.

Lão ta chống tay lên bàn, ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm vào đứa con trai trời đánh của mình.

Vốn dĩ Tống Hùng Anh sẽ không làm như vậy nếu như không biết sau lưng Tống Mỹ Nhân có Trương Phi Tỉnh chống lưng.

Tuy rằng không quá mạnh nhưng có còn hơn không.

Còn về phía Tống Vu Quân tuy có mối quan hệ với Nghiêm gia nhưng chưa chắc gì lấy được lợi ích từ nơi đó.


Ai biết được có phải là bạn qua đường của Nghiêm Hạo Nhiên hay không? Con người của Nghiêm Hạo Nhiên nổi tiếng không bạn bè với bạn cứ người nào, cũng chưa có ai lấy được chút ít gì cậu ta.

Suy đi nghĩ lại, đứa con trai này của ông ta đúng là vô dụng.

Chi bằng đưa cho Tống Mỹ Nhân còn có lợi hơn nhiều, nghĩ tới đây ông ta càng ân hận khi chia cổ phần cho Tống Vu Quân.

Tống Vu Quân buông dĩa xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt qua xấp giấy trên bàn, đọc sơ qua một chút rồi lên tiếng.

“Nói ông là con cáo già quả không sai, số tiền này có đủ để bồi thường cho cổ phần trong tay của tôi sao ông già?” “Mày là đồ tham lam, bằng đó tiền đủ để mày mở một quán ăn nhỏ ven đường để sống qua ngày rồi.

Mày còn muốn hút bao nhiêu tiền tài ở đây nữa?” Tống Mỹ Nhân bên cạnh cũng gật đầu phụ hoạ, trong lòng đang cố trấn tĩnh lại không cư xử quá khích.

Số cổ phần này sẽ trở thành của cô ta nhanh thôi.

Cô ta chờ giây phút này lâu lắm rồi.

“Mở quán ăn ven đường? Ông còn tỉnh táo không ông già?” Tống Vu Quân ngửa cổ lên trời cười lớn.

Khi không đem anh về ngôi nhà này dạy dỗ, cho đi làm việc ở công ty quy mô quốc tế, vị trí hiện tại cũng không phải là nhỏ nhoi.

Thế mà bây giờ lão già này lại muốn đuổi anh ra khỏi công ty? Muốn anh quay trở về cuộc sống cách đây vài năm rồi mở một quán ăn vỉa hè để mưu sinh qua ngày? Tống Hùng Anh thật là biết chọc cười người khác.

“Mày cười cái gì?”
“Ông thật biết nói đùa đấy ông già.

Nếu như ông muốn tôi quay trở lại cuộc sống nghèo hèn khi xưa thì cần gì tốn công đem tôi về đây dạy dỗ? Ông tưởng ông là ai mà đem cuộc đời tôi ra làm trò cười vậy hả?”
Trong câu nói của Tống Vu Quân mang đậm sự chua xót và nực cười, ngay từ khi sinh ra số phận đã bắt anh trở thành thú tiêu khiển cho đám người giàu vô liêm sỉ này rồi.


Nói đúng hơn thì là một con thú cưng, thích thì gọi đến chán thì đuổi đi.

Nếu là Tống Vu Quân nhu nhược của hai năm trước chắc chắn sẽ ngậm ngùi chịu đựng cho qua chuyện.

Cơ mà hiện tại thì không bao giờ có chuyện đó xảy ra.

Anh chàng chống tay lên cảm nhìn Tống Hùng Anh bằng ánh mắt khiêu khích rồi nói.

“Ngay cả khi chết tôi cũng nhất định không nhả một chút nào ra cho hai cha con các người.

” Bộ mặt gợi đòn đầy thách thức của Tống Vu Quân khiến cho Tống Mỹ Nhân bên cạnh nhìn không vừa mắt, cô ta không nhịn được mà lên tiếng.

“Anh đừng có mà cố chấp.

Không có bản lĩnh như anh thì có giữ lại cũng vô dụng, mau chóng chuyển qua cho tôi có khi còn sinh lời thêm.


“Cô nói tôi không có bản lĩnh lăn giường như cô sao? Ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng, có lẽ tôi cần tìm một phú bà để bao nuôi có lẽ sẽ tốt hơn.


” Tống Vu Quân nhướng mày chọc tức Tống Mỹ Nhân, trên mặt không thể không bày ra bộ mặt đáng ghét kinh tởm đổi với người phụ nữ này.

Tuy nhiên, Tống Vu Quân chợt nhớ ra có điều gì đó liền thay đổi thái độ một cách nhanh chóng.

Anh cầm xấp hợp đồng lên lật qua lật lại rồi mỉm cười với Tống Mỹ Nhân.

“Muốn tôi ký vào đây cũng được thôi” Một tia đắc ý lóe lên trong đầu của Tống Mỹ Nhân, cô ta cười thầm trong bụng rồi nói.

“Coi như anh còn biết điều, cầm bút lên rồi ký vào đó mau lên” Tống Vu Quân khẽ cười, nụ cười tràn đầy nguy hiểm, anh cầm bản hợp đồng lên trước mặt Tống Hùng Anh và cô ta rồi.

Xoẹt! Tờ giấy bị xé rách làm đôi trước ánh mặt kinh ngạc của mọi người, Tống Hùng Anh đang ngồi cũng phải đứng bật dậy, còn Tống Mỹ Nhân thì ngơ ngác há miệng to như muốn rớt xuống đất.

Còn Tống Vu Quân nhướng mày đầy vẻ thách thức.

“Chờ tới kiếp sau rồi hằng nói chuyện này với tôi”.