Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 7: Một người một thú




“ Không! Không….” Tình Không mở to mắt, thân thể làm ra phản ứng theo bản năng, liên tục lui về phía sau, suy nghĩ muốn tránh xa con vật nguy hiểm trước mặt, càng xa càng tốt.

“ Anh không là đồ vô nhân tính!” Tình Không bị dọa đến mức hai mắt nhắm chặt lại. Cô cảm nhận cái người tản ra khí tức khát máu và vô tình kia đột nhiên mất đi khống chế mà đè lên người cô.

Cô rốt cuộc đã gặp phải một người đàn ông như thế nào?

Cánh môi của cô gần như đã bị cô cắn nát, thân ảnh cao lớn của Lôi Ân đột nhiên phủ lên trước người cô. Tình Không giống như người chết đuối vớ được cọc ngầm, vội vã túm chặt lấy quần áo của hắn, đôi mắt to chớp động tỏ vẻ cầu xin: “ Đừng….đừng mà….xin anh…”

“ Sợ cái gì?” Lôi Ân u lãnh cười. Một bàn tay của hắn đột nhiên gỡ bung răng của cô ra, cúi đầu quát: “ Buông ra!”

Tình Không nghe lời, ngay sau đó Lôi Ân áp đôi môi xuống cánh môi của cô. Nhất thời, trong miệng cô tràn ngập vị máu tanh.

Hai môi tiếp xúc, hắn cắn môi của cô, tựa hồ như trừng phạt hành động tự ngược chính mình của cô lúc nãy. Cánh môi đã bị thương nay lại chịu thêm sự trừng phạt của hắn đã tàn nát không chịu đựng nổi. Môi của hắn thực lạnh, gần giống như nhiệt độ trên cơ thể của hắn, khiến cho cô cảm giác lạnh lẽo vô cùng.

Khi hai người tách môi ra, khóe môi vẫn còn ngân tuyến, một màn ái muội như vậy vẫn còn biết bao nhiêu ái muội.

“ Còn muốn cự tuyệt tôi sao? Hử?” Hắn nâng cằm cô lên, ở bên tai cô thổi khí.

“ Nếu….tôi cùng với nó ngủ chung một đêm….có phải….anh sẽ thả tôi đi…” Toàn thân Tình Không run rẩy, cô rõ ràng là đang sợ hãi, nhưng đôi mắt đen tuyền giống như viên đạn nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Đôi mắt như kim cương đen đó khiến cho Lôi Ân thất thần.

“ Cô gái, cô quả là một người quá chân thật!” Hắn bỗng nhiên vỗ vỗ mặt cô, sau đó đứng lên, khóe môi nở nụ cười lành lạnh khiến Tình Không khó thở.

“ Nếu đã như vậy…tôi chờ xem biểu hiện của cô.”

“ Tra Lý!” Hắn cúi đầu kêu lên một tiếng. Tra Lý tức khắc đi lên, tháo dây xích của con chó Ngao kia ra.

Cửa phòng bị đóng lại trong nháy mắt, Lôi Ân nghe được tiếng cô gái sợ hãi kêu thét chói tai cùng tiếng thú dữ gầm gừ, nhưng bước chân của hắn cũng không ngừng lại.

“ Dịch Hàn, cậu ở lại trông nơi này!” Hắn cũng không quay đầu lại mà nói với tên thủ hạ đứng bên phải. Người phía sau lập tức lĩnh mệnh đứng tại chỗ.

****

“ Mày….Mày….đừng lại đây nhé!!! Thịt tao ăn không ngon đâu….một chút cũng không ngon đâu!” Tình Không hối hận chính mình cứ lui về phía sau. Thân thể mềm mại của cô cuộn lại một chỗ, cố gắng trốn vào trong góc khuất nhất.

Cái tên đàn ông kia thật biến thái! Hắn cư nhiên thật sự để cô lại cùng với con thú này.

Tàng Ngao màu đen há to cái mồm rộng đỏ lòm của nó, từng bước đi tới trước mặt Tình Không. Cô dùng hai tay che mặt, thân thể run rẩy kịch liệt.

Cô từng nghe nói qua loài chó này sinh trưởng ở vùng thảo nguyên hoang dã, nghe nói chúng còn ăn thịt người. Chẳng lẽ đêm nay cô sẽ bị nó cắn chết ở đây?

Tình Không nhất thời tưởng tượng đến một màn máu me đầm đìa kia, không khỏi rùng mình. Tên Lôi Ân kia giống như ma quỷ, có lẽ còn đáng sợ hơn so với cả con Tàng Ngao trước mặt này.

“ Ngao…..Ngao….Ô…”Không đợi Tình Không còn thời gian mà tự hỏi, nó đã rung bộ lông xù màu đen lên, mặt lộ vẻ hung hăng bổ nhào về phía cô. Cô thậm chí còn nhìn thấy được cả những chiếc răng nanh sắc bén của nó, hệt như những lưỡi dao. Tình Không rốt cuộc chịu không nổi mà khiếp rợn người, tim đập nhanh liên hồi. Khi Tàng Ngao cắn phập một phát xuống bả vai của cô, hai mắt cô nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.