Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 48




Nam Cung Ảnh mặc áo ngủ.

"Vân tẩu, cô về nghỉ ngơi trước đi" Hắn đuổi vân tẩu.

Hắn cởi áo ngủ ra

"Nè! Anh biến thái a? cởi quần áo làm gì?!" Nhan Mạt Hàn chỉ vào hắn hét lớn.

"Nữ nhân chết tiệt! Ngươi thật nhảm..! Nhanh đi tắm còn ngủ, còn nữa hôm nay em lên giường mà ngủ !" Nam Cung Ảnh không hề nữa nói gì, đi tới bên giuờng , Nhan Mạt Hàn kẹp chặt đôi dép , khập khễnh đi ra ngoài

" đi đâu vậy?" Nam Cung Ảnh không hiểu.

"Đi tắm, chết tiệt" Cô mắng hắn , không nhìn tới hắn

"Phòng tắm bên kia !" Nam Cung Ảnh chỉ chỉ bên trong phòng phòng tắm.

Éc. . ... Nhan Mạt Hàn nhìn hắn một chút

" Anh rốt cuộc cũng còn lương tâm mà phát hiện ra" Nói xong cũng chuẩn bị đi tới phòng tắm. Nam Cung Ảnh đã nằm xuống giường theo kiểu chữ Đại " 大"

"Uy! Giường ngủ của tôi , đứng dậy đi!" Cô lập tức nóng nảy, rõ ràng kêu cô lên giường ngủ nha

"Giường lớn như vậy, em một nửa tôi một nữa ! Nữ nhân chết tiệt, em thật phiền..!" Hắn đã nắm chăn, bịt kín trên đầu.

Nam nhân chết tiệt . . . Cô trừng mắt liếc hắn một cái, chui vào phòng tắm.

Sáng sớm. . . Ánh nắng theo khe cửa sổ rọi vào phòng ngủ, chiếu lên trên gương mặt của hai người

Nhan Mạt Hàn lật người, chậm rãi mở mắt. Truyền tới bên tai nhàn nhạt tiếng hít thở. . . Trực giác nói cho cô biết, bên cạnh có người.

Một chút sau, Nam Cung ảnh trở mình lật qua lật lại , hà hơi thở

Nhan Mạt Hàn hấy người bên cạnh tỉnh, mở miệng nói"Ngày hôm qua. . . Tôi đứng dậy, vậy. . . Cổ phần của anh cùng ông nội.. . ." cô hiển nhiên có chút bận tâm.

"Ngô. . . Bất kể nhiều chuyện xảy ra , ông nội cũng sẽ không độc ác như vậy , chẵng qua nhất thời ông tức giận thôi ." Hắn gãi gãi quai hàm.

"A . ." Nhan Mạt Hàn đáp một tiếng, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian.

"A! Thảm, thảm! Trễ rồi!" Nhan Mạt Hàn "Vọt" một cái ngồi dậy, gãi gãi mái tóc có chút rối

"Trễ cái gì?" Nam Cung Ảnh miễn cưỡng mở mắt.

"Cửa hàng bánh ngọt ! Thảm thảm!" Không để ý tới Nam Cung Ảnh, Nhan Mạt Hàn cầm quần áo lên chạy vào phòng tắm, lúc trở ra thì Nam Cung Ảnh cũng đã đang thắt cavat để đi làm . Tốc độ này, kinh người nha

"Anh.. anh thật là nhanh" tốc độ của Nam Cung Ảnh làm cho Nhan Mạt Hàn giật mình

"Dĩ nhiên, tôi cũng phải đi làm." Đứng ở trước gương, Nam Cung Ảnh đưa tay nắm thật chặt bộ ngực cà vạt.

"A, tôi đi đây , tạm biệt " Nhan Mạt Hàn cầm giỏ sách lên. . .

"Thần!" Trước bể phun nước, Ngôn Lạc Thần đã nhàn nhã đứng ở đấy , thấy Nhan Mạt Hàn tới , cười

"Tiểu nha đầu, hôm nay công ty trang trí sẽ đến." Hai người vừa nói vừa cười đi về hướng cửa hàng bánh ngọt

"Hôm nay , Dạ Như cũng tới , sau khi tan học sẽ tới giúp em" Có người hỗ trợ, Mạt Hàn vui vẻ cười.

"Ừ. Vậy thì tốt." Lạc Thần gật đầu một cái.

Buổi chiều, Nhan Mạt Hàn đi đến bể phun nước đã nhận ra DẠ Như , tu sửa một ngày dĩ nhiên không thể nào hoàn thành, cuối cùng, ba người mặt mày đầy bụi bẩn, đi ra ngoài cửa hàng

" A , Dạ Như mặt của cậu có cả một khối bạch , một khối đen . Làm tớ cười chết rồi !" Nhan Mạt Hàn che miệng, nhìn mặt Dạ Như cười cười

Dạ như hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái" Cậu cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu"

"Cũng lau một chút nào" Ngôn Lạc Thần vỗ vỗ vôi trên , nén cười lấy khăn giấy ra

"Cám ơn! Vậy thì anh tốt , còn nha đầu Mạt Hàn này thì không có lương tâm chút nào" Dạ như không khách khí nhận lấy khăn giấy, rút ra vài tờ, lau mặt.

" Cậu mới vậy , nha đầu thối" Nhan Mạt Hàn cóc thật mạnh một cái vào đầu Dạ Như , liếc liếc nhìn

"Được rồi! Thời gian không còn sớm, Dạ Như , cậu về sớm một chút đi! Ngày mai gặp nha." Nhan Mạt Hàn cùng DẠ Như nói lời tạm biệt

Trên đường, Nhan MẠt Hàn ngồi trong xe của Lạc Thần

"Thần. . . Chúng ta vẫn là anh em tốt đúng không ?" Nhớ tới ngày hôm qua cùng với Lạc Thần , trong lòng của cô rất hoảng loạn

"Nha đầu ngốc! Dĩ nhiên." gật đầu một cái, gia tăng tốc độ lái đến biệt thự, xe còn chưa tới, xa xa chỉ thấy hai chiếc đen nhánh sắc kiệu xa xadừng ở ngoài cửa .