Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 117: Xin tha thứ tôi tùy hứng cùng ngang bướng




"Manh Manh..." Hạ Thu Hương điên cuồng lao ra ngoài cửa.

trái tim Cận Tư Hàn bỗng nhiên xiết chặt, tay run run đem cô gái tựa ở trên lưng mình từ từ lật qua tới.

khóe miệng An Chỉ Manh treo lên nụ cười ngọt ngào."Lần này, rốt cục đến lượt tôi trả giá rồi. Thực xin lỗi! Tôi không nên bốc đồng. Nếu như... Khục khục..."

Nhìn cô ho ra máu tươi trên mặt đất, ánh mắt anh trở nên vằn đỏ, nhìn về phía nữ đặc vụ chẳng biết lẫn vào đám người từ lúc nào, gầm thét ra lệnh."Giết các cô!!" giọng lạnh lẽo giống như ác ma leo ra khỏi địa ngục.

"Ầm ầm... Ầm ầm..."

"Phanh phanh phanh..." "

Cảm nhận được xúc giác trên mặt băng lãnh, cúi đầu trong nháy mắt hai con ngươi tinh hồng trở nên điên cuồng. "cô cố chống đỡ, tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện."

"Tốt!" Ở ngực thật đau quá đau, đau đến nổi cô rất muốn chết đi.

Khóe miệng nở nụ cười trắng bệch như tờ giấy! "Khục khục... anh có thể tha thứ tôi trước kia tùy hứng hay không, kỳ thật... Khục khục... Tôi sợ..."

"người phụ nữ của tôi, tùy hứng là phải, tôi sủng ái." Thấy sắc mặt cô tái nhợt đáng sợ, giữa ngực máu tươi theo nước mưa, từ từ nhuộm dần quần áo hai người.

"anh thật tốt, tôi đau quá, buồn ngủ quá... Tôi ngủ trước một hồi, ngủ một hồi..."

Thấy tầm mắt cô chậm rãi nhắm lại, nơi nào đó từ đáy lòng cũng giống như sắp theo cô nhắm mắt từ đó biến mất.

"An Chỉ Manh, không cho phép ngủ! cô còn chưa nghe tôi giải thích đâu! Mười năm trước phán nhẹ là có nguyên nhân." Thấy tầm mắt cô mở ra, anh nhanh chóng nói: "cô muốn nghe phải sống cho tôi, không cho ngủ, không cho phép ngủ. cô trêu chọc tôi, rốt cuộc không có thời cơ rời đi. Hiểu không?"

"anh thật... Khục khục... Bá đạo..."

Hạ Thu Hương run rẩy hai chân, lảo đảo ngã sấp xuống trong mưa.

Toàn thân sũng nước, bóng dáng già nua chật vật leo đến bên cạnh hắn."Manh Manh! Manh Manh! Bà ngoại có lỗi với cháu, bà ngoại có lỗi với cháu..."

"Chỉ cần cháu còn sống, cháu muốn cái gì bà ngoại đều nguyện ý, Manh Manh..." bà hối hận! Biết vậy chẳng làm, bà không nên cố chấp như vậy.

Chính mình cũng sắp xuống lỗ, còn gieo tai họa cháu gái mình như thế, đáng chết chính là bà!

An Chỉ Manh ngoáy đầu lại phí sức nở ra một nụ cười."Bà ngoại, cháu không trách bà."

"Manh Manh..." Nhìn thấy dung nhan hồn nhiên này, đến giờ phút này còn an ủi mình, thân thể già nua của Hạ Thu Hương trong nháy mắt già thêm mấy chục tuổi.

"Tổng Thống tiên sinh, mau lên xe." Tài xế nhanh chóng đem xe ngừng ở một bên, kéo ra chỗ ngồi phía sau.

Mấy người nhanh chóng lên xe.

trong nháy mắt xe nghênh ngang rời đi.

"Manh Manh, không cho phép ngủ, cô nhìn tôi, không cho phép ngủ!"

"Khục khục... Nhìn thấy dung mạo anh đẹp trai mà!"

"Đó là đương nhiên." bên trong miệng lời nói cười đùa, tâm lại đau tận cốt tủy.

Nhìn thấy cô khuôn mặt tái nhợt mỏi mệt, anh hận không thể chính mình đau nhức thay cô."Thực xin lỗi! Thực xin lỗi..."

"anh ngốc a! Thực xin lỗi tôi cái gì..." Khóe miệng cố gắng kéo ra nụ cười, muốn an ủi cô.

Nhưng nụ cười cô trắng bệch như tờ giấy, càng làm người thương tiếc.

Nhìn lại vẫn ở trên đường, nóng nảy gầm thét."Lái nhanh một chút."

"Tổng Thống tiên sinh, hiện tại nơi này kẹt xe..." Nhìn phía sau An tiểu thư chảy máu không ngừng, kế tiếp mà nói anh lại không dám nói ra.

Nhìn lấy ngoài cửa sổ xe kẹt cứng con đường, rõ ràng ban đêm mưa to, làm sao có nhiều người trên đường như thế.

Tài xế cảm giác sinh mệnh mình trở nên khó giữ được dưới ánh mắt giết người của Tổng Thống tiên sinh, yếu ớt giải thích cho mình."Đêm nay thứ 5, rất nhiều người đến vùng ngoại ô du lịch, khai mạc..."

"Đem điện thoại di động cho tôi."