Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 17: Con trai, đối với người phụ nữ của ba lễ phép chút




"Ha ha... Mẹ đây không phải quan tâm lòng của con trai à." mặt cười đến xấu hổ, con trai này từ nhỏ độc lập, chuyện gì đều không cần bọn họ quan tâm, ngoại trừ vấn đề cưới vợ này.

Cô đảo mắt 30 ngắm, đừng nói có bạn gái, bên người dù là sinh vật giống cái đều không có.

Thật vất vả nghe nói anh mang một người phụ nữ trở về thành, cô có thể không tranh thủ thời gian đến liếc nhìn một chút à. Cô gái này! chữ này êm tai cỡ nào!

"Quản gia, đưa phu nhân đi."

"Vâng, thiếu gia." Quản gia khom người, để cho mình trước mặt Tổng Thống tiên sinh không có cảm giác tồn tại."Phu nhân, mời."

"Tôi không đi." Kha Vi cũng ngồi ở trên ghế sofa, bình chân như vại uống nước."Dù sao, con dâu này tôi nhìn trúng rồi. Đối với con mà nói, cưới người nào đều giống nhau, vậy con liền cưới người mẹ thích, thế nào?"

mắt Cận Tư Hàn tĩnh mịch, quỷ dị quét mắt nhìn An Chỉ Manh ngu ngơ hồi lâu."Mẹ, trong tay cô ta có thể làm mất đi văn kiện trọng yếu nhất của con. con không có bắt cô ta đền mệnh, đã rất nhân từ rồi."

"Nếu như tôi nói, cô bé không có đánh mất?" giọng nói thành thục nam tính, từ cửa lớn truyền tới.

Người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ phi phàm, toàn thân mang theo khí tức của người đàn ông thành thục làm say lòng người, dáng người thẳng tắp, ưu nhã mà trầm ổn.

Kha Vi cũng nhảy lên một cái từ trên ghế salon, chạy ào vào lồng ngực của ông."Dực, con trai anh khi dễ em, ô ô ô..."

ánh mắt Cận Dực không vui nhìn về phía Cận Tư Hàn. "con trai, đối với người phụ nữ của ba lễ phép chút. Cẩn thận, ba đánh con."

"ba, cũng xin ba quản tốt người phụ nữ của ba. con có cuộc sống riêng tư của con."

Kha Vi cũng đem đôi mắt đen đẫm lệ ủy khuất nhìn Cận Dực." Dực..."

Đón vợ mềm mại ôn nhu mang theo tiếng nói ủy khuất, làm lòng của Cận Dực mềm ra. "con trai, nhớ kỹ cho ba. Mẹ con vĩnh viễn đúng, nếu như sai, đó cũng do chúng ta làm không tốt. chuyện gì ba đều có thể để con tự do, nhưng con nhất định phải tôn trọng người phụ nữ của ba."

Cận Tư Hàn bất đắc dĩ nhún vai, anh không hiểu ba anh máu lạnh vô tình, vì sao gặp phải mẹ anh liền biến thành nô lệ vợ không có phòng thủ cuối cùng.

Kha Vi cũng đối với Cận Tư Hàn nhíu mày khiêu khích, kéo An Chỉ Manh còn đang ngu ngơ qua một bên." Dực, anh xem một chút, con dâu này thế nào?"

"em ưa thích thì tốt." ánh mắt say lòng người từ đầu tới đuôi, đều chăm chú đặt trên người vợ yêu của ông.

"Vậy thì quyết định như vậy rồi." Kha Vi cũng quả quyết dứt khoát, cao hứng bừng bừng lôi kéo tay An Chỉ Manh nói: "Manh Manh, cháu đúng là đã đáp ứng cô gả cho con trai cô. cháu nói chuyện giữ lời nha."

con trai, mẹ, cha?

ánh mắt ngu ngốc quét qua lại ba người."cô... cô là mẹ anh ta?" Ngón tay run rẩy chỉ Cận Tư Hàn

"Đúng rồi!"

"cô bao nhiêu tuổi?"

"cô 18 tuổi gả cho ba nó sinh ra xú tiểu tử này, cháu đoán cô bao nhiêu tuổi." Nghịch ngợm nháy mắt với cô mấy cái.

18 + 28 = 46 tuổi An Chỉ Manh hoảng sợ chết rồi. nhìn 46 tuổi thế mà lại trẻ tuổi không tưởng nổi như vậy, so với mình 18 tuổi nhìn còn đẹp hơn một đoạn lớn.

Cận Dực ra hiệu Cận Tư Hàn theo sau, hai người qua thư phòng, khép cửa phòng lại.

Kha Vi cũng ở phía dưới thân mật lôi kéo tay An Chỉ Manh, không ngừng hưng phấn lập kế hoạch cuộc sống tốt đẹp sau này.

"Manh Manh, cháu yên tâm gả đến, cô nhất định sẽ đối với cháu thân như chị em. tính khí xú tiểu tử này và cha nó giống nhau, sau cùng còn không phải bị cô thuần phục thành nô lệ vợ rồi sao. cháu đối với mình phải có lòng tin, cô làm hậu thuẫn kiên cường cho cháu."

An Chỉ Manh cảm giác thế giới biến hóa quá nhanh, cô có chút theo không kịp tiết tấu rồi.

Cái đề tài này mà nói làm thế nào từ người bị cả nước truy nã biến thành vợ của anh?