Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 2: Dám cả gan bắt cóc nhi tử của ta (2)




Lộ Bảo Bối tuy thông minh, nhưng cũng chỉ là đứa trẻ 3 tuổi mà thôi. 

Có những chuyện không thể chỉ qua một hai câu nói là có thể nói rõ được.

“Lộ Lộ, Ngươi làm sao có thể yêu cầu một đứa trẻ mới ba tuổi hiểu được nhiều chuyện như thế cơ chứ?” Chú chó Alaska đè Lộ Bảo Bối cuộn tròn lại, trông vô cùng đáng yêu.

“Nhưng mà Lộ Lộ ơi, Bắc Bắc thật không phải cha con ư?” Lộ Bảo Bối tay nắm cái đuôi củ tiểu tướng quân, trề môi ra hỏi lại một lần nữa.

Trông nó giống cha nó đến như vậy, sao có thể không phải là con của cha nó cơ chứ? Lộ Lộ nghĩ thầm.

Chú chó Alaska “ngaooo” vài cái, chầm chậm chốn ra phía sau của Lộ Tinh Không, cuốn lấy chiếc đuôi vừa bị Bảo Bối làm đau, ai oán nhìn cậu ta.

Lộ Bảo Bối nổi giận, “tiểu tướng quân, mi muốn tạo phản ư?”

Lộ Tinh Không cười quyến rũ, cũng không trả lời câu hỏi của Lộ Bảo Bối. 

Không thể nói tới đôi mắt độc nhất này của Bảo Bối Tử, nếu như không nhìn kĩ, thì chắc cũng chẳng có ai có thể nhận ra rằng giữa Bảo Bối và người kia có quan hệ với nhau.

Nàng ôm tiểu Bảo Bối đến trước mặt mình, vần vò chiếc má bánh bao của cậu, rồi nói “bảo bối à, Chú ấy không giống con chút nào, con đẹp trai hơn chú ấy nhiều…….”

Lộ Bảo Bối nỗ lực thoát ra khỏi móng vuốt của Lộ Tinh Không, đi bắt lấy cái đuôi của tiểu tướng quân, tiểu tướng quân lập tức bỏ chốn, Lộ Bảo Bối vẫn cố gắng đuổi theo phía sau.

“Tiểu tướng quân, ngươi đứng lại cho taaaa! Không được chạy nua

Lộ Bảo Bối lon ton chạy, gia đình hạnh phúc bé nhỏ ấm áp này….

“Lộ Bảo Ngọc, con muốn có cha nữa không?” Lọ Tinh Không hỏi

Lộ Bảo Bối một tay kéo đuôi của tiểu tướng quân, một bên suy nghĩ, đôi mắt to tròn chớp lấy vài cái, sau đó lắc đầu, “con không muốn nữa, con có Lộ Lộ, có tiểu tướng quân là được rồi.”

Sau đó, lại thả Tiểu tướng quân ra rồi chạy đuổi theo nó

Lộ Tinh Không nhìn theo cái bóng nhỏ của Lộ Bảo Bối, khóe môi nở nụ cười dịu dàng ấm áp.

Không biết sau này hắn phát hiện ra nàng cất dấu một cái mê hoặc người như vậy, Thì ****** khuôn mặt tuấn tú đó sẽ đóng băng lại hay có khi nào lớp băng đó sẽ được phá vỡ.

Bốn năm rồi, Cô nhớ hắn ư?

Trong 4 năm dài đằng đẵng, tình yêu của họ được kết tinh,tất cả những khoảnh khắc đều theo cô,không cần phải cố hồi tưởng lại, vì cô đều sớm đã khắc cốt ghi tâm tất cả. 

Nàng là người có thù tất phải báo, năm đó ai đã nợ nàng, ai làm cho nàng phải đợi chờ.

“rengggg…… renggg……”

Chuông cửa bất giác kêu lên

“ Lộ Lộ, nhà chúng ta muộn như vậy vẫn còn có khách đến hay sao?”Lộ Bảo Bối vừa hay cưỡi trên lưng tiểu tướng quân đi đến phía cửa, ôm lấy đầu của chú chó, đôi mắt mở to, tò mò hỏi Lộ Tinh Không.

“Chắc là mẹ nuôi của con đó” Lộ Tinh Không với lấy chiếc điều khiển từ xa rồi mở cửa.

Cửa từ từ mở ra, Lộ Bảo Bối liền thích thú đến nỗi cười toe như hoa hướng dương nở, ra vẻ như dũng sĩ pose, chuẩn bị chào đón mẹ nuôi nữ thần của cậu bé.

Toàn Bộ cánh cửa mở ra, nam nhân nào đó trong TV lọt vào mắt của Lộ Bảo Bối, cả người cậu trợn mắt há hốc mồm, ngay cả ánh mắt đều cũng không động đậy.

“Pong”một tiếng, Tiểu bánh bao thịt rớt xuống trên nền thảm.

Nhưng thoắt một cái,tiểu bánh bao dùng tốc độ nhan nhất của mình đứng dậy,ánh mắt sáng lên, hoan thiên hỉ địa mà nói:” Bắc Bắc Gia, à không đúng, Cha …….”

Sau đó, Lộ Bảo Bối thông minh liền quay đầu,nhìn màn hình TV, rồi lại nhìn Lộ Tinh Không, la lớn, “ Lộ Lộ, Cha của con từ trong TV đã đến nhà ta rồi.”

Lộ Bảo Bối lắc lắc cái đầu nhỏ, “pong pong” chạy đến ôm lấy chân của Sở Kiều Bắc, khuôn mặt nhỏ cười rực rỡ như ánh mặt trời, “không đúng, Cha à, có phải cha ngồi phi thuyền trở về hay không?”