Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!

Chương 31: Chúng ta mau trốn đi thôi (2)




Lão Lộ luôn là như thế, lúc nào cũng nhìn Lộ Tinh Không Bằng ánh mắt ấm áp, còn nhớ khi cô còn nhỏ, mỗi khi được nghỉ học về nhà, cô luôn luôn nhìn thấy bộ dạng này của Lão Lộ.

Lúc cô còn rất nhỏ, cô thường ngưỡng mộ những đứa trẻ có Mẹ, sau này, đã không còn cảm giác ngưỡng mộ ngày ấy nữa.

Bởi vì, cô có Lão Lộ.

Lộ Tinh Không rửa tay xong liền ra ngoài, trên bàn ăn toàn là những món ăn mà cô thích, nàng xoa xoa tay, nhón một miếng tôm lột vỏ bỏ vào miệng, liền bị Lộ Viễn Kiều cầm đũa đánh vào tay.

“Lớn như vậy rồi mà còn ăn uống mất vệ sinh quá đi thôi.”

“Không phải là con vừa rửa tay xong rồi hay sao.”

Lộ Tinh Không gắp đầy bát thức ăn của mình, thức ăn đầy tới nỗi chất thành ngọn trên bát của cô.

Kỳ thực thì cha con cô đã lâu rồi không cùng ăn cơm với nhau,hai người họ đều cố tránh nhắc đến việc của nhà Lộ gia.

“Cha à cha xuất sắc quá đi, tay nghề đã nâng cao hơn rồi, hoàn toàn có khả năng làm đầu bếp ở nhà hàng lớn rồi đó.”

Lộ Viễn Kiều cười lớn, ăn vài thứ lót dạ sau đó mở một bình rượu, rót cho ông và Lộ Tinh Không mỗi người một ly đầy. “Con gái ngoan, mấy năm nay, là cha không đúng với con, lại không chăm sóc tốt được cho con,lại còn để con tuổi trẻ như vậy đã phải ra ngoài lăn lộn kiếm tiền về nuôi gia đình,người cha này xin được tự phạt một ly.”

Lộ Viễn Kiều uống cạn một hơi,rồi lại tự rót cho mình thêm một ly đầy nữa.

“Con gái ngoan à, Nếu như có thể, Cha sẽ không muốn mình mang họ Lộ, nhưng cái này lại không do cha quyết định được, thân thế của chúng ta luôn phải che dấu, chỉ là quân tốt mà Lộ gia bỏ đi mà thôi, lần này, họ tìm đến cha, hoàn toàn bởi vì con,bởi vì con có giá trị lợi dụng đối với họ.”

Lộ Viễn Kiều nói xong, lại đưa ly rượu lên mồm uống cạn.

“vậy cũng tốt thôi, Lão Lộ à, cha đừng uống say, cha nói những điều này để làm gì? Cha để con ăn xong bữa cơm này đã có được không.” Lộ Tinh Không gắp miếng sườn xào chua ngọt lên, tức giận nhét nó vào trong miệng nhai, cô không muốn nghe mấy lời này nữa.

“Tinh Không, là Cha vô dụng, năm ấy không giữ nổi mẹ con,bây giờ, ngay cả con cũng……”

“Lão Lộ, trên thế giới này còn có luật pháp, có công lý xã hội, con đã lớn rồi,chúng ta đều là hai cá thể đọc lập, không nhận bất kỳ sự chi phối nào của người khác, cha đừng nói gì nữa,mau ăn cơm thôi.”

Lộ Viễn Kiều luôn biết rằng, con bé này rất giống mẹ nó,thông minh, hiểu chuyện, lại luôn có quan điểm riêng. 

“hay là chúng ta trốn đi, Rời khỏi Bắc Thần Quốc, rời khỏi nơi này.”

Lộ Tinh Không tay dừng gắp đồ ăn lại, Cô không ngờ rằng lão Lộ lại nghĩ như vậy,cô buông đũa xuống, nhìn chằm chằm vào Lão Lộ xem cô có nghe nhầm hay không.

“Tại sao?”

“Bọn họ đều biết là con trưởng thành rồi, liền muốn bắt con cùng với tên cậu chủ què chân nhà họ Lý kia kết hôn.”

“Phụt” Thức ăn trong miệng Lộ Tinh Không phun hết ra ngoài, vội buông bát xuống, “ cái gì chứ? Họ nghĩ họ là ai? Trước giờ chưa từng quan tam đến con, đến khi con lớn rồi họ nghĩ họ có tư cách gì mà quyết định cuộc đời con!”

“Là cha không tốt, đáng ra cha nên đem con đi sớm hơn, ăn xong bữa cơn này, chúng ta phải mau chóng đi thôi con.”

“Con không đi, con không tin là bọn họ có thể ép buộc con.” Lộ Tinh Không vô cùng phẫn nộ.

“Tinh Không à, không ai có thể hiểu ông nội con bằng cha,con cho rằng tại sao mấy năm nay ông ấy không dám đem con về Lộ gia? Thậm chí đến tiền nuôi dưỡng cũng không dám gửi đến, chính là sợ rằng sẽ có một ngày, ông ta vì để dạt được mục đích, cái gì cũng dám làm ra.”

“Lão Lộ, con không cần biết, tóm lại là con sẽ không đi đâu, Cha cũng không được đi, nhà họ Lộ đó, chúng ta cũng sẽ không quay về. nhà chúng ta bây giờ chỉ có 2 cha con ta thôi, chúng ta không cần đến người khác, con ăn no rồi, bây giờ phải đi ôn bài đây.”

Lộ Tinh Không không muốn tiếp tục đề cập đến vấn đề này nữa, nói xong cô liền lập tức đi vào phòng.

Lộ Viễn Kiều nhìn cái dáng vẻ dứt khoát ấy của Lộ Tinh Không, liền liên tiếp uống thêm vài ly rượu, uống đến khi say rồi lăn ra sô pha ngủ.