Tốt, Em Nói Đó

Chương 24




Bữa cơm trưa này chỉ ăn những món đặc sản của nông trại, Hàn Dĩ Nặc ngồi xếp bằng trên chiếu trúc mặt mày thích thú, sáng sớm chơi vui đến quên trời đất, thức ăn hợp khẩu vị nên sức ăn có vẻ lớn hơn, ngồi bên cạnh còn có một cậu bé với hai vợ chồng, mỗi lần xới thêm bát cơm đều phải nghiêng đầu mỉm cười lấy lễ.

“Anh hai, lúc chúng ta trở về có thể ở trên ban công ăn như thế không? Khí trời mát mẻ ngồi trên ban công ăn cơm, cảm giác đặc biệt thoải mái.” Hàn Dĩ Nặc vừa tưởng tượng vừa phấn khởi đề nghị.

Nghiêm Đông Kỳ bình thường ăn cũng không nhiều, bây giờ ngồi ở đây gió thổi mát rượi lòng thanh thản lại muốn xới thêm bát cơm. Hay cánh tay chống ra sau đỡ lây thân thể, giọng nói lười biếng: “Đó là sự khác biệt khi em ăn thức ăn Nhật Bản, xem đem em thành cả người nở hoa kìa.”

“Không giống nhau mà, em không thích ăn kiểu Nhật Bản ngồi trên chiếc giường gần mét, kiểu khu sinh thái này mới thích, thật tuyệt.” Hàn Dĩ Nặc suy nghĩ một chút rồi nói.

“Được rồi, chuyện này bàn sau.” Nghiêm Đông Kỳ nhìn hắn ăn no rồi, từ trong túi lấy ra chùm chía khóa ném cho Hàn Dĩ Nặc: “Đi, đến xe mở cốp lấy cái hộp bằng giấy tới, lớn, màu trắng, đặt trong tủ đá bên dưới ấy.”

Hàn Dĩ Nặc nhướng mày nở nụ cười: ”Còn có món quà gì nữa sao?” sau đó hớn ha hớn hở chạy đi.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn bóng người hắn có chút buồn cười, thằng nhóc này, nhận lễ vật còn nhận đến nghiện?

Hàn Dĩ Nặc cầm bánh gato trên tay bước chầm chậm mà tới: “Là bánh gato đúng không, em ngửi thấy mùi nhá.”

Nghiêm Đông Kỳ bật cười: “Mũi chó của em rất thính nha, vừa nãy ăn no rồi, có thể ăn nữa hay không?”

“Đương nhiên có thể, em chờ bánh gato lấp đầy bụng đây.” Hàn Dĩ Nặc cởi giày ngồi xếp bằng lên chiếu, đem hộp bánh mở ra.

Bánh gato không lớn, cũng đủ hai phần cho hai người ăn, làm rất tinh xảo. Nghiêm Đông Kỳ biết Hàn Dĩ Nặc thích hương vị socola nên làm bánh gato nhân socola, bên ngoài phớt thêm lớp mỏng vàng kem, xung quanh gắn một lớp quả anh đào, ở giữa là hình tạo bằng bơ.

Tay nghề hắn cũng không tốt lắm nên chỉ mua một đống lớn quýt đào hoa quả đồ hộp tầng tầng lớp lớp đặt trên, xung quanh còn đặt một vòng hạt điều, vừa mở hộp ra thì mùi thơm xức lên thơm nồng, hai mắt Hàn Dĩ Nặc phát sáng lấp lánh: “Thật đẹp, nghe thơm quá ha!!”

Hắn cầm cái muỗng xúc một miếng bên thành bánh đưa vào miệng: “Tuyệt vời!!”

“Thật sao? tất cả cho em đấy.” Nghiêm Đông Kỳ có cảm giác rất thành công khi nhìn vẻ thõa mãn của hắn, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá chuẩn bị châm lửa.

“Anh hai, anh có thể đừng hút thuốc không? Đối với thân thể không tốt, hư phổi chết, hại người lắm.” Hàn Dĩ Nặc cướp điếu thuốc trên tay ném vào thùng rác bên cạnh: “Cùng em ăn một chút đi, ăn ngon lắm, anh mua chỗ nào thế?”

Nghiêm Đông Kỳ nhìn điếu thuốc rơi túm vào thùng rác, tức giận cười cười hai tiếng: “Em thật không có lương tâm, buổi chiều hôm qua anh mới làm. Sợ mấy bánh gato ngoài cửa hàng thêm chất phụ gia các loại, rồi đồ gì linh tinh nên không muốn cho em ăn. Em không thấy sinh nhật mà anh cũng không mua nến sao, sáp anh cũng không dùng, không yên tâm. Bánh này là công sức cả một buổi của anh đấy, ăn nhiều một chút.”

Hàn Dĩ Nặc lập tức ngây ngẩn cả người, bình tĩnh nhìn Nghiêm Đông Kỳ.

“Hêy, thiếu niên, em là bị người ta điểm huyệt sao?” Nghiêm Đông Kỳ nhìn Hàn Dĩ Nặc ngây ngốc có chút buồn cười, giơ tay ở trước mắt hắn quơ quơ, kết quả lại bị tay của Hàn Dĩ Nặc kéo lại.

Nghiêm Đông Kỳ bị phản ứng của hắn sợ hết hồn, muốn đem tay rút ra nhưng sức lực của thanh niên quá lớn, giật giật hai lần không thấy xe dịch nên cứ để thế, bình tĩnh nhìn xem hắn chuẩn bị làm gì.

“Anh hai, thật ra anh không cần phải làm như thế.” thanh âm Hàn Dĩ Nặc rất nhẹ, là câu nói nhẹ nhất, nhỏ giọng nhất ngày hôm nay, Nghiêm Đông Kỳ thấy có chút không quen.

Hàn Dĩ Nặc dừng một chút mới nói tiếp: “Kỳ thực không có sinh nhật cũng được.”

Đứa bé bên cạnh nghiêng đầu mắt trợn to nhìn hai người đàn ông nắm tay nhau, đôi mắt thẳng tắp bắn vào hai người, so với nhìn thấy cadic đại ma vương còn phức tạp hơn.

Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy khuôn mặt bị thiêu đốt đến hoảng, không thể làm khác hơn là dùng bàn tay còn lại vỗ vỗ Hàn Dĩ Nặc: “Chúng ta trước hết thả tay ra được không, mấy người ngồi bên cạnh còn cho rằng hai chúng ta muốn làm gì đấy.”

Hàn Dĩ Nặc cúi đầu, từ từ thả tay: “Em nói lời này có phải làm anh mất hứng.”

“Không thể nào, thật ra anh vốn không muốn sắp xếp như thế này, nhưng cảm thấy một năm có một lần sinh nhật, qua một năm sẽ già thêm một tuổi, quý trọng nó mới đúng chứ. Hơn nữa… việc lần trước không nói anh cũng biết, trong lòng em rất khó chịu. anh có thể bỏ mặc em được sao?” Nghiêm Đông Kỳ cuối cùng vẫn nhịn không được, đốt một điếu thuốc tới bên môi, Hàn Dĩ Nặc vẫn không ngăn cản.

Hàn Dĩ Nặc cầm lấy cái muỗng, chậm rì rì bắt đầu ăn bánh gato: “Thực ra cũng vẫn rất tốt, khó chịu hai ba ngày thì ổn rồi, không có chuyện gì.”

Nghiêm Đông Kỳ không hé răng, trầm mặc hút thuốc, thực tế hắn đối với chuyện này kỳ thực cũng không có vị trí để nói chuyện. Hắn đem Hàn Dĩ Nặc làm em trai là một chuyện nhưng người nhà của Hàn Dĩ Nặc lại là chuyện khác, hắn không có cách nào xen vào.

“Hơn nữa em cũng không lừa anh, anh hai, hiện tại em cảm thấy rất thỏa mãn, mỗi ngày đều đặc biệt hạnh phúc, thật đấy.” Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy chăm chú nghiêm túc: “Hiện tại nhớ lại chuyện hồi bé, những việc khó khăn đã trải qua, em đều cảm thấy như đã cách một đời.”

Nghiêm Đông Kỳ nhìn vào đôi mắt hắn, từ từ an tâm, đem hơi thuốc cuối cùng hút xong rồi ném xuống, giơ tay vỗ bả vai Hàn Dĩ Nặc: “Vậy thì tốt, từ trước đến giờ anh hai em cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần em mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, anh cũng thỏa mãn.”

“ừm, vì lẽ đó anh sau này đừng tiếp tục bận tâm những việc này, đều là chuyện đã qua, em mới không dại dột cứ nhớ mãi một chuyện buồn như thế.” Hàn Dĩ Nặc thoải mái nở nụ cười, Nghiêm Đông Kỳ có thể nhìn thấy nụ cười này phảng phất như trút được gánh nặng: “Em giờ chỉ cần ôm chặt bắp đùi anh là được rồi, những việc khác không muốn nghĩ chút nào.”

Nghiêm Đông Kỳ trong lòng không thể nói được vui mừng: “Được, em ôm đi. Bẻ xuống đưa cho em một cái cũng không có vấn đề gì.”

Hàn Dĩ Nặc rất ngu đần nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục ăn bánh gatô, Nghiêm Đông Kỳ nhìn vào có chút sợ hãi: “Em đừng ăn nữa, trưa nay đã ăn nhiều lắm rồi đấy.”

“Em cũng cảm thấy thế.” Hắn cầm cái muỗng trên tay liếm một vòng sau đó không chút hình tượng nằm thẳng cẳng xuống: “A, cảm giác như không thể chống đỡ thân thể được nữa rồi.”

Nghiêm Đông Kỳ cười cười: “Đứa bé đần độn ngốc ngếch này, cũng không ai tranh với em. Nhưng đây là lần đầu tiên anh làm bánh gato, Nghiêm Chỉ cũng chưa từng được ăn đấy, nếu em thích ăn thì sau này anh thi thoảng sẽ làm cho em.”

Hàn Dĩ Nặc nghe được mình là người thứ nhất được anh làm bánh gato, tâm tình thõa mãn hả hê bay lên làm hắn nhịn không được hắc hắc hai tiếng.

Nghiêm Đông Kỳ đang bận rộn thu dọn bánh gato, thuận tiện nói người phục vụ đưa bàn ăn đi, lướt qua Hàn Dĩ Nặc đang thẳng người nằm trên chiếu chẳng khác gì chiếc bánh rán, miệng cười toét đến không ngậm lại được liền bước tới, thuận lợi xoa xoa đỉnh đầu của hắn: “Vui vẻ đến thế à?”

“Ừm, rất, rất vui vẻ, cảm giác nếu như hôm nay là tận thế cũng thấy đều đáng giá.” Hắn đem tay Nghiêm Đông Kỳ lấy xuống đặt trên bụng của mình.

“Làm gì thế, đừng nói bắt anh hống em ngủ nha Hàn thiếu?” Nghiêm Đông Kỳ giả theo ý hắn vỗ nhẹ hai lần.

Hàn Dĩ Nặc thay đổi tư thế nằm cho thoải mái chút, nhắm mắt lại: “Không phải, anh trai xoa xoa cho em đi, ăn quá nhiều giờ bụng căng lên rồi, muốn ngủ cũng không được.”

Nghiêm Đông Kỳ quả thực bất đắc dĩ: “Là anh buộc em ăn no sao? anh thẳng thắn đập đập hai cái lên bụng đem thức ăn phun ra không phải hiệu suất càng cao hơn à?”

“Em mặc kệ, người ta sinh nhật còn có thổi nến ước nguyện đấy, em vừa nãy còn chưa ước nguyệt gì, giờ nói anh xoa xoa cái bụng cho em cũng không được à, haiz.” Hàn Dĩ Nặc nằm trên chiếu mắt nhìn chăm chăm vào mặt Nghiêm Đông Kỳ.

Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy hàm răng có chút ngứa, quả thực hận không thể đem tiểu tử này vứt bên lề đường!! Thôi quên đi: “Hàn Dĩ Nặc, em có thể ý thức được hiện thực bây giờ của mình không? Thanh niên mét tám, có phải một đứa bé bảy tuổi đâu mà chạy trước mặt anh làm nũng, em không phải điên rồi chứ?”

Hàn Dĩ Nặc không để ý bĩu môi: “Vậy sao anh không nói lúc em mười sáu tuổi không có cơ hội làm nũng với anh, giờ bù đắp không được sao? còn nói là anh em thân thiết, sách sách.”

Nghiêm Đông Kỳ bị hắn nói tới sững sờ thẫn thờ, cân nhắc nửa ngày mới thấp giọng lầm bầm một câu: “ài, chịu đựng được đứa bé này, thật là…” Nhưng vẫn nhận mệnh ở trên bụng thiếu niên nhẹ nhàng xoa nhẹ.

Xoa chốc lát đã thấy thiếu niên ngủ say. Nghiêm Đông Kỳ hỏi ông chủ ở đây mượn cái chăn mỏng cho hắn đắp, suy nghĩ một chút sợ hắn ngủ thế này bị sái cổ lại chạy đi mượn cái gối, thuận tiện đến xe lấy chai xịt muỗi xịt xịt tung tóe bốn phía.

Bao nhiêu năm nay hắn vẫn không có thói quen ngủ trưa liền chọn một nơi có thể thấy Hàn Dĩ Nặc, quăng móc câu xuống hồ cá rồi đem cần để vào giá bên cạnh, nằm xuống nhìn lên bầu trời mà ngây người ra.

Lúc Hàn Dĩ Nặc tỉnh dậy đã là buổi chiều, sáng nay dậy quá sớm, buổi sáng chơi hơi mệt nên giấc ngủ này hắn cảm thấy đặc biệt lâu.

Ngồi dậy một lát đầu có chút ong ong, định thần vài phút mới dáo dác đi tìm bóng người Nghiêm Đông Kỳ, giương măt lên thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đứng bên hồ cá.

Vùng ngoại ô không có những tầng lầu san sát, nhìn sang bên cạnh là thiên nhiên sơn thủy, mặt trời dần dần hạ xuống tựa như treo lơ lửng trên mấy ngọn đồi xa, nền trời màu da cam, không hề có chút chói mắt lại phát ra hơi ấm, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ lấp loáng gợn nước thoáng hiện ra vầng sáng màu nhàn nhạt.

Hơi nước trong không khí đọng lại, mang theo không khí hoàng hôn của buổi chiều cuối xuân trong lành mát mẻ. Rừng cây bụi cỏ được chiếu sáng bởi ánh tà dương hiện ra một màu xanh lục sâu lắng mà đẹp đẽ.

Non sông tươi đẹp như đan xen với nhau làm trái tim mỗi người đều rung động. Bóng lưng người đàn ông rõ ràng như vậy, hắn mặc một chiếc sơ mi sáng màu, quần jean bó sát phác họa thắt lưng eo thon cùng đôi chân dài thẳng tắp, ánh mắt trời tựa hồ như xuyên qua thân thể lại tạo thành một đường viền màu vàng nhạt bao quanh.

Hàn Dĩ Nặc theo bản năng lấy ra điện thoại di động, đến lúc phản ứng lại thì nhìn thấy trên màn hình là một bức ảnh tuyệt mỹ. Hắn mỉm cười nghĩ thầm cái này mới là bức ảnh nên đặt trên bàn sách.

Hàn Dĩ Nặc đi qua bãi cỏ, rón ra rón rén như những đứa trẻ muốn vào một vườn hoa để bắt con bướm xinh đẹp nhất.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, trên tay kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc màu sẫm rơi xuống như hòa vào không khí, xung quanh tản ra chút hương nicotin cay đắng, hắn cúi nhẹ xem xét cần câu, ánh sáng mặt trời chiếu xuống che khuất một nửa gò má, xuyên qua hàng lông mi cong dài, tựa như lông vũ mềm mại đánh đánh vào nhau tản ra màu vàng óng hào tan vào trong dương quang rực rỡ.

Hàn Dĩ Nặc nhìn đến sững sờ, đứng tại chỗ không biết làm thế nào, là đi tới hay rút lui…

Người đàn ông tựa như cảm giác được cái gì, nhẹ nhàng quay đầu, nhìn thấy hắn khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười ôn nhu, ôn nhu đến mức cá hai bên hồ đều như đang than thở theo gợn sóng: “Em tỉnh dậy rồi.”

Hàn Dĩ Nặc ngây ngốc gật gù.

Cả buổi trưa Nghiêm Đông Kỳ câu cá đến chán, Hàn Dĩ Nặc phía sau hắn ngủ đến mức quên cả trời đất, Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy buồn cười, thực sự dở chứng buổi sáng dậy sớm như vậy, lúc này nhất định rất mệt mỏi.

Hắn đứng lên hoạt động gân cốt một chút, duỗi tay giang chân, thuận tiện sờ soạng hộp thuốc nhưng tìm qua hai lần không thấy lại nhìn phao bắt đầu di động, không thể làm khác hơn là cúi xuống cầm lấy cần câu, có hứng thú quay đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc, thấy người phía sau một vẻ mặt hoảng hốt chẳng khác gì biểu tình ngớ ngẩn mới ngủ dậy.

“Biểu cảm này là sao vậy, ngủ một lúc mà đã giảm IQ xuống rồi?” Nghiêm Đông Kỳ nhìn vẻ mặt ngây ngốc của hắn có chút buồn cười nhưng cũng không để ý, chỉ chỉ thùng màu xanh bên cạnh: “Anh câu được mấy con cá, Hàn thiếu sang kiểm duyệt dùm anh, em xem nên đem vào nấu món ăn tối hay phóng sinh đây?”

Hàn Dĩ Nặc vào lúc này mới lấy lại tinh thần, có chút luống cuống tay chân đi tới, liếc nhìn thùng nước đầy cá bơi qua bơi lại: “Nhiều như vậy, hai ta ăn hết được không?”

“Anh cũng nghĩ như vậy, hơn nữa buổi chiều đã có người chuẩn bị cơm, từng cá này nên thả xuống hồ, để lại cũng chẳng làm gì.” Nghiêm Đông Kỳ gật gù, đem điếu thuốc trong tay bấm bấm.

Hàn Dĩ Nặc có chút không hiểu: “Vậy buổi chiều ngày hôm nay không phải anh làm không công?”

“Em biết cái gì chứ?” Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày “Sách” một tiếng…” hưởng thụ bầu không khí nơi đây thôi, cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần như thế, câu cá thế này chỉ là giải trí, thả lỏng con người chứ không phải cho bắt để làm bữa ăn.”

“Quan trọng là…” Nghiêm Đông Kỳ đổi giọng, dần theo một chút trêu ghẹo: “Lão gia ngài ngủ một giấc quên trời quên đất, anh lại không có chuyện gì làm nên cũng chỉ biết câu cá thôi.”

Hàn Dĩ Nặc xấu hổ gãi đầu một cái: “Vậy anh gọi em dậy được rồi.”

“Anh làm sao nhẫn tâm không cho em ngủ chứ, đó cũng gọi là hạnh phúc đấy, giờ nói anh gọi em dậy quả thực tự anh thấy mình nghiệp chướng nặng nề.” Ánh mắt tràn đầy ý cười của Nghiêm Đông Kỳ liếc sang hắn, sau đó cúi đầu đem cá ở thùng nhựa đổ về ao.

Hàn Dĩ Nặc lúc này mới nhớ tới chuyện cơm chiều: “Em buổi chiều ăn cái gì a?”

Nghiêm Đông Kỳ quay đầu lại nhìn hắn, một mặt kinh ngạc: “Em đói bụng sao?”

“Đói bụng.” Hàn Dĩ Nặc rất thành thật gật gù.

“Em chỉ ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, anh đây không phải là nuôi heo sao. được rồi, để anh vào xe lấy, hôm nay chúng ta ăn đồ nướng, tí đi mượn cái giá với lò lại đây chúng ta ở đây được chưa.” Nghiêm Đông Kỳ cuộn cần câu để một bên, mặt bất đắc dĩ thẳng lưng hướng về xe ô tô đàng trước.

Nghiêm Đông Kỳ rất có tài nấu nướng, tay nghe chẳng khác nào mấy người làm quán buổi tối trong mấy con hẻm nhỏ, Hàn Dĩ Nặc hứng thú dào dạt muốn học tập, kết quả chà đạp một đống nguyên liệu nấu ăn đến hỏng mới quyết định từ bỏ, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào bàn vẩy đuôi chờ chực thức ăn Nghiêm Đông Kỳ mang lên.

Trong lúc đó, người phục vụ trả lại dâu tây cho hai người, tất cả phần dâu lúc sáng một nửa làm sup nửa còn lại làm caramen dâu tây, không khí lan tràn hương vị cay xè của thịt nướng và mùi thơm phức của dâu tây.

Tràn đầy hương vị hạnh phúc, tốt đẹp.