Tốt, Em Nói Đó

Chương 33




Khi về đến nhà đã hơi muộn, hôm nay lại đúng thứ năm, buổi tối Hàn Dĩ Nặc không có giờ tự học.

Nghiêm Đông Kỳ không biết mỗi mình hắn ở nhà có nấu gì ăn hay không nên mua cánh gà mặn với móng heo về, Hàn Dĩ Nặc tuyệt đối là một động vật ăn thịt, hơn nữa tiêu hao năng lượng rất nhanh. Một bữa ăn nếu không có thức ăn mặn thì hôm ấy bụng đói của hắn sẽ biểu tình rất nhanh.

Nghiêm Đông Kỳ vừa vào tới nhà đã hét to một tiếng: “Anh đã trở về.’”

Ngay sau đó từ bên trong truyền tới âm thanh ma sát của chân bàn, Hàn Dĩ Nặc lon ton từ cửa phòng đi ra: “Em ngửi thấy mùi thức ăn.”

“Ai u cái mũi này của em, em là một nhân tài ở cao trung không được trọng dụng, phải đem cho quốc gia để gửi tới nơi dò mìn.” Nghiêm Đông Kỳ cầm túi thức ăn đưa cho Hàn Dĩ Nặc, cúi xuống cởi giày: “Đi bỏ vào bát rồi ăn đi, buổi chiều em ăn cơm chưa?”

“Ăn.” Hàn Dĩ Nặc một bên hướng về nhà bếp mở miệng nói.

“Ăn cái gì?”

“Hâm lại bánh bao, rồi hâm nóng đồ ăn thừa hôm qua.” thanh âm của Hàn Dĩ Nặc từ phòng bếp truyền đến, nghe không rõ ràng lắm.

Nghiêm Đông Kỳ ngồi ở trên ghế salông thở dài một hơi: “Em không làm chút cháo mà ăn lại ăn bánh bao?”

“Không muốn ăn.” Hàn Dĩ Nặc bưng bát ra, trong miệng nhét một miếng thịt, hàm hàm hồ hồ nói.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn buồn cười: “Em thật là, một ngày ăn tám bữa cơm cũng không thèm chớp mắt một cái.”

“Em cũng không biết, cơn đói bụng đến nhanh lắm…” Hàn Dĩ Nặc ngồi đối diện với Nghiêm Đông Kỳ, chăm chú gặm cánh gà còn muốn mở miệng nói chuyện với hắn, cái miệng có vẻ đặc biệt bận bịu: “Anh hôm nay đi đâu thế? trở về muộn thế này, nhìn cũng không giống đi tới cửa hàng?”

“Anh không phải nói em mỗi ngày nên mang chút điểm tâm bỏ vào cặp sao, lúc đói thì mang ra ăn, bằng không cứ dở chừng đói như thế sao nghe hiểu bài.” Nghiêm Đông Kỳ đứng lên chậm rãi xoay người.

“Ừm, em vẫn nhớ kỹ mỗi ngày đều mang theo. Hỏi anh đấy, anh hôm nay đi đâu về?”

Nghiêm Đông Kỳ lảo đảo tới phòng tắm: “Anh tắm rửa trước đã, xong xuôi ra nói với em, hôm nay anh làm chuyện lớn.”

Lúc hắn nói lời này đều nhịn không được muốn cười nhưng Hàn Dĩ Nặc vẫn không thấy.

Đi vào phòng rửa tay hắn còn nghe thấy Hàn Dĩ Nặc ở ngoài kêu to: “Không hiểu anh hứng thú kiểu gì, không thể nói xong rồi tắm sao?”

Chờ Nghiêm Đông Kỳ xoa xoa mái tóc ướt nhẹp từ phòng tắm ra thì Hàn Dĩ Nặc vừa vặn cũng đem miếng xương cuối cùng phun vào thùng rác. Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày: “Em ăn hết rồi?”

“A?” Hàn Dĩ Nặc sửng sốt một chút: “Em không để phần cho anh…”

Nghiêm Đông Kỳ khoát tay: “Không cần em để cho anh. Buổi tối anh không ăn thứ này, anh chỉ sợ đêm khuya thế này ăn nhiều bụng không thoải mái.”

“Không có chuyện gì, chịu đựng được.”

“Ai u, thực sự ăn nhiều a, không nuôi nổi rồi.” Nghiêm Đông Kỳ ngồi xuống bên Hàn Dĩ Nặc, cười cười trêu chọc một câu.

Hàn Dĩ Nặc cũng cười theo: “Hết cách rồi, đang trong thời kỳ phát triển.”

“Còn cao thêm, anh sợ nhìn em thế này là định đâm thủng trời rồi.” hắn đưa tay cầm lên điện thoại nhìn về Hàn Dĩ Nặc: “Tới đây, cho em xem cái này.”

Có lẽ là vừa tắm xong, làn da vốn vô cùng trắng nõn của Nghiêm Đông Kỳ lộ ra màu hồng nhạt, mái tóc ẩm ướt, toàn thân mang theo chút hơi nước cùng mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm.

Hàn Dĩ Nặc theo bản năng mà lùi xa một chút, nhưng khi chậm rãi tới gần hô hấp của Nghiêm Đông Kỳ làm cho người ta dễ chịu thích thú.

“Nhìn, mau nhìn xem.” Nghiêm Đông Kỳ cười híp mắt đưa màn hình tới trước mặt Hàn Dĩ Nặc: “Bề ngoài thế nào?”

Đột nhiên như bị đặt một dấu chấm, tâm tình đang vui vẻ của Hàn Dĩ Nặc bỗng chốc bị cái gì chặn lại, tất cả sung sướng trong nháy mắt đều biến mất hoàn toàn.

“Em cảm thấy người này thế nào, có đẹp không?”

Đây là bức ảnh trước đây Chu Hải gửi cho hắn, hắn cũng không muốn xóa, vào lúc này cũng may có thể mang ra sử dụng.

Tấm hình này chụp rất tốt, khuôn mặt tinh xảo, da dẻ trắng nõn có cảm giác vô cùng mịn màng, đẹp đến không tưởng được. Cũng không biết có phải cô gái này quá ăn ảnh hay không mà Nghiêm Đông Kỳ cảm giác bức ảnh so với bên ngoài đẹp đẽ hơn nhiều.

“Hỏi em đấy, em cảm thấy thế nào? Sao nửa ngày không nói gì?” Nghiêm Đông Kỳ dơ điện thoại một lúc thấy Hàn Dĩ Nặc nửa ngày không hé răng, đụng bả vai hắn một cái.

“Hừm, rất đẹp.” Hàn Dĩ Nặc lúc nói lời này giọng ồm ồm, còn có chút trầm thấp không rõ.

Nghiêm Đông Kỳ cũng không chú ý, liếc mắt nhìn hình trên di động cười nói: “Anh cũng cảm thấy rất đẹp, em không phải hỏi hôm nay anh đi đâu sao, chính là cùng cô này với đôi vợ chồng Chu Hải đi ăn cơm.”

Nghiêm Đông Kỳ dựa vào ghế salong rồi thở phào một hơi: “Anh cảm thấy cô gái này rất tốt, cũng hơn một năm chưa có bạn gái, giờ thây được người thích hợp cũng phải bắt tới tay, tự nhiên trong lòng có cảm giác thoải mái vừa hứng thú.”

Hàn Dĩ Nặc không biết mình trở về phòng như thế nào. Hắn chỉ mơ hồ nhớ tới mình nói câu “Bài tập còn chưa làm xong” rồi bỏ chạy về phòng, sợ hãi Nghiêm Đông Kỳ nhìn ra cái gì kỳ lạ.

Anh trai hắn cũng hai lăm tuổi, theo lý thuyết nên có bạn gái, cùng chăm sóc chung sống với nhau, đáng lẽ hắn phải cảm thấy cao hứng mới đúng.

Thế nhưng Hàn Dĩ Nặc muốn cười cũng cười không được.

Đầy đầu của hắn chỉ toàn câu “Anh của em phải có bạn gái”, thậm chí hắn cũng không biết tâm tình hiện tại của mình là như thế nào.

Hàn Dĩ Nặc ngơ ngác lên giường nằm, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm trần nhà vào khoảng hư không, tự giễu một hồi: đêm nay phải ngủ một giấc thật ngon, như thế mới tốt, như thế mới tiêu hóa được cái mớ thức ăn lúc nãy.

_________________

“Hàn thiếu hôm nay không có chuyện gì chứ?” Tiết Giai đẩy Hàn Dĩ Nặc bên cạnh, thấp giọng mở miệng một mặt nghi ngờ hỏi.

“A? không có việc gì.” Một lúc sau hắn mới phản ứng lại, mở miệng đáp.

Tiết Giai rõ ràng không tin: “Không phải, đại ca định lừa gạt ai đó? Không có chuyện gì thì cần gì phải dấu diếm?”

Hàn Dĩ Nặc nhíu nhíu mày: “Cậu muốn nói cái gì?”

“Tớ không được cậu coi trọng sao? có chuyện gì không thể nói với tớ? Tiết Giai bĩu môi, chỉ sách vở đang phẳng phiu của Hàn Dĩ Nặc. “Anh em, môn ngữ văn đã qua hai tiết rồi, tiết vật lý cũng đã xong, sách ngữ văn này cậu còn chưa dở được một trang đấy?”

Hàn Dĩ Nặc không lên tiếng.

“Nói một chút đi.” Tiết Giai đẩy đẩy Hàn Dĩ Nặc.

Hàn Dĩ Nặc buồn bực dùng tay ấn ấn trên mặt: “Tan học nói, cho tớ suy nghĩ một lúc.”

“Tớ ***, cậu nói mau, tớ có thể vì cậu mà đang sống sờ sờ sẽ nghẹn chết.” Chuông học vừa vang, thầy vật lý sau khi bố trí bài tập đã rời khỏi, Tiết Giai mong ngóng thầy bước ra khỏi cửa liền hưng trí bừng bừng xoay người lôi kéo Hàn Dĩ Nặc.

Hàn Dĩ Nặc cắn răng, hắn cảm giác mình nếu như không thể nói ra chuyện này thì sớm muộn cũng bị nghẹn chết tiến vào viện tâm thần, vì thế quyết định mở miệng: “Anh của tớ, hình như gần có bạn gái.”

Tiết khải gật gật đầu: “Ừm.”

Sau đó Hàn Dĩ Nặc im lặng không nói chuyện…

Tiết Giai đợi nửa phút thực sự không chịu được liền khoát tay lên vai Hàn Dĩ Nặc rồi đè xuống: “Đại ca, kể chuyện xưa như cậu cũng phải cho chút khẩu vị chứ? Sau đó thì sao?”

Hàn Dĩ Nặc chậm rì rì quay đầu nhìn Tiết Giai một chút: “Không có sau đó.”

Nam sinh sững sờ một lát, nháy mắt một cái: “Không còn gì nữa?”

“Không còn.” Hàn Dĩ Nặc gật gật đầu, đem sách cùng hai quyển vở ngữ văn vào cặp rồi lấy sách sinh học đặt nghiêm túc trên bàn.

“FML, không phải cậu nói để chỉnh tớ đấy chứ… từ từ, ý của cậu là, bởi vì anh trai có bạn gái nên hôm nay cậu mới không vui vẻ như thế?” Tiết Giai cau mày nói.

“Không phải có bạn gái, là sắp có bạn gái.” Hàn Dĩ Nặc nhíu mày sửa lại.

Tiết Giai bất đắc dĩ: “Cái này thì khác gì đâu? Được rồi, vì anh trai sắp có bạn gái, vì thế cậu hôm nay như ăn phải ba kg thuốc ghen, cả khuôn mặt đều xoắn thành đoàn?”

“Tớ cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy cả người phiền muộn muốn đem cô gái kia ra đánh một trận.” Cả người Hàn Dĩ Nặc gục xuống bàn, thanh âm rầu rĩ từ khửu tay truyền tới.

Tiết Giai rõ ràng muốn cười, từ trước tới giờ hắn vẫn chưa thấy Hàn Dĩ Nặc biểu lộ ra tâm tình như thế.

Bất kể là thi thố, thi cuối kỳ, thi giữa kỳ, kiểm tra nhỏ hay được thầy cô giáo biểu dương, hoặc như được mấy nữ sinh thổ lộ tình cảm hắn đều cử xử rất tự nhiên, bình tĩnh mặt không đổi sắc. Cái kiểu “dù trời có sập xuống cũng không liên quan đến lão tử” phát ra mạnh mẽ từ hơi thở khiến cho toàn bộ nữ giới từ mấy bác gái ở căng tin đến mấy nữ sinh trong trường đều nhìn với ánh mắt hâm mộ số một.

Tiết Giai từng tận mắt chứng kiến một bác gái căng tin một bên nói “Tiểu tử này thật đep trai.” Còn lấy cái muỗng cho thêm vào bát hắn hai cái xương sườn.

Thế nhưng hắn cũng không muốn biểu hiện mình là một người cười trên nỗi đau của người khác, không thể làm khác hơn là im lặng tới gần: “Cậu đừng vội, để tớ phân tích một chút.”

Kỳ thực hắn căn bản không biết có cái gì để phân tích, dưới cái nhìn của hắn chuyện này rất vô nghĩa, anh trai có bạn gái cùng Hàn Dĩ Nặc thực sự không có một cái lông nào quan hệ. Cũng không biết nó phiền nhiễu cái gì.

“Để tớ nghĩ…” Tiết Giai vắt hết óc suy nghĩ, tận lực đưa việc của hắn vào bản thân: “Tớ cảm thấy chuyện này có ba lý do, cũng là cái đáng tin nhất, chính là hai người các cậu đang cùng một chỗ, cảm tình tốt như vậy, đột nhiên xuất hiện một cô gái muốn cùng cậu chia sẻ anh trai, đương nhiên cậu không muốn.”

“Thứ hai, cũng có thể là cậu nhìn thấy anh trai có tình yêu mới, nghĩ đến bản thân không có mảnh tình vắt vai nên cũng muốn có một cô người yêu, thời kỳ trưởng thành rối loạn mà, cậu hiểu chứ gì.” Tiết Giai càng nói càng thấy có lý, còn mặt đầy phấn khởi cùng gục xuống người Hàn Dĩ Nặc.

“Lý do cuối cùng tớ cảm thấy càng không có khả năng, nhưng tớ muốn phân tích toàn diện nên nói cậu biết, cũng có thể vì cậu cùng anh trai yêu cùng một mẫu người, cậu thích bạn gái anh cậu.”

Hàn Dĩ Nặc càng nghe càng cảm thấy hoang đường, ngẩng đầu lên liếc Tiết Giai một chút: “Cậu không phải đầu óc có bệnh chứ?”

“Cái rắm, lão tử giúp cậu phân tích, có lòng còn không được báo đáp. Cũng không phải vì cậu yêu anh hai của mình nên mới không muốn hắn có bạn gái rồi tức giận đấy chứ?”

Tiết Giai tùy tiện trêu chọc một câu, Hàn Dĩ Nặc nghe xong câu này, trong lòng đột nhiên “Lộp bộp” một hồi.

_________________

Nghiêm Đông Kỳ hiếm thấy mà ngây ngẩn ở quán trà sửa hơn nửa ngày, mấy nhân viên trong quán còn nói mỗi lần Nghiêm Đông Kỳ tới đây quán làm ăn tốt hơn, hi vọng hắn thi thoảng đến cửa hàng, nói đến bản thân hắn có chút dở khóc dở cười.

Đến buổi trưa điện thoại đột nhiên vang lên, Nghiêm Đông Kỳ lấy điện thoại di động nhìn có chút bất ngờ, là Nghiêm Chỉ.

“Sao hôm nay lại có gọi điện thoại cho anh, ăn cơm chưa?” Nghiêm Đông Kỳ nhận điện thoại giọng nói mang theo ý cười, hắn cũng một thời gian chưa thấy Nghiêm Chỉ, nghĩ nghĩ có lẽ nên về nhà một chuyến, không ngờ cô bé này lại đánh điện lại đây, cũng may còn rảnh rỗi.

“Ăn rồi…” âm thanh Nghiêm Chỉ nhàn nhã truyền tới, mang theo chút lười biếng: “Đồng chí Nghiêm Đông Kỳ, anh không có gì khai báo với em sao?”

Nghiêm Đông Kỳ nghe buồn cười: “Anh có chuyện gì cần khai báo với em chứ? Hôm nay ăn mấy bát cơm, đi mấy lần WC? Mấy chuyến đại mấy chuyến tiểu tiện sao?”

“Anh đừng giả bộ hồ đồ, em hỏi anh, anh không phải là tìm được bạn gái chứ?” thanh âm Nghiêm Chỉ rõ ràng thể hiện công lý đang cố gắng lật đổ thế lực tà ác của bóng tối.

Người đàn ông ở đầu bên kia dở khóc dở cười: “Em là đang thẩm vấn anh sao? hơn nữa chuyện này còn chưa xong đã vang vọng khắp nơi rồi, sao, Hàn Dĩ Nặc nói chuyện này cho em biết.”

“Không phải, Tiết Giai nói cho em, Hàn Dĩ Nặc nói cho Tiết Giai biết.” Nghiêm Chỉ tùy tiện trả lời.

“Ai u, Nghiêm Chỉ bồi dưỡng gián điệp a. hiện giờ em cùng Tiết Giai quan hệ tốt như vậy, không ngại chuyện lúc trước người ta hất váy nữa à?” Nghiêm Đông Kỳ trêu chọc cô.

Nghiêm Chỉ căn bản không mắc bẫy: “Anh đừng đánh trống lảng, lão anh, em nhắc anh, không được có bạn gái, hiện giờ xã hội lộn xộn như thế nào, một đống người có tâm cơ, những người yêu thích anh hơn hai phần ba là không có ý tốt.”

“Đi, đi đi, cái này đến lượt em giáo dục anh sao, anh có bạn gái cũng phải báo cho em, em cũng Hàn Dĩ Nặc đều có tật xấu này, tối qua anh cùng Hàn Dĩ Nặc nói chuyện mà mặt thằng bé kia dài thành quả mướp. thật là, cái khác không học, mỗi điểm ấy thì học rất giỏi. anh dứt khoát cô đơn cả đời nhìn em cùng Hàn Dĩ Nặc tìm đối tượng đúng không?” Nghiêm Đông Kỳ cười lớn một tiếng.

“Đừng ăn nói nhảm nhí, ngược lại em không đồng ý có chị dâu, anh không nghe cũng phải nghe, anh thấy em đã nói hai lần với mẹ rồi đấy, hừ.” Nghiêm Chỉ nói xong câu đó liền đem điện thoại treo.

Nghiêm Đông Kỳ có chút dở khóc dở cười, hiện tại đứa trẻ nào cũng trâu bò như thế sao, làm anh trai như mình quả thực khốn khổ tìm kiếm thức ăn ở chuỗi cuối cùng a.

_________________

Ngày hôm nay đến phiên trực nhật của Hàn Dĩ Nặc, Tiết Giai nói chuyện với hắn một chút rồi định về nhà trước, mới chuẩn bị đi ra khỏi cửa thì gặp Nghiêm Chỉ đang đứng chờ ngoài hành lang.

“Làm sao vậy?” Tiết Giai cười với cô, đi tới hỏi.

Nghiêm Chỉ bĩu môi: “Hết cách rồi, chuẩn bị tìm Hàn Dĩ Nặc bàn ít chuyện, kiên quyết đứng cùng tiền tuyến chống đỡ giặc ngoại xâm có ý đồ xâm lược.”

“Hai người có cần đến mức ấy không, tôi cứ có cảm giác Nghiêm đại ca có chút đáng thương?” Tiết Giai bất đắc dĩ nói.

Nghiêm Chỉ đẩy hắn một cái: “Cậu biết cái gì a, chị dâu là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới này, cậu đi về nhà, đừng đứng đây nói chuyện vô bổ.”

Tiết Giai sờ sờ mũi đang định nói chuyện thì một cô gái từ hành lang bên kia chạy tới đứng trước mặt Nghiêm Chỉ: “Nghiêm Chỉ, tiểu thuyết đam mỹ văn cậu muốn đây, về đọc đi.”

Nghiêm Chỉ gật đầu: “Cảm ơn nha.”

“Không có chuyện gì…” nữ sinh kia nhướng mày, một mặt gian xảo: “Chúng ta là đồng nghiệp mà, giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau chia sẻ.”

Nói xong câu ấy cũng không chú ý gì mà chạy đi.

Tiết Giai cũng không hiểu hai người đang nói cái gì, chỉ giơ tay vỗ vỗ đầu Nghiêm Chỉ: “Vậy tôi về trước, bye bye.”

Nghiêm Chỉ nửa ngày không phản ứng lại, một lúc lâu mới nhìn về bóng lưng của Tiết Giai rống lên một câu: “FML, cậu tùy tiện sờ đầu bà này!!”

Cô vừa quay đầu đã thấy Hàn Dĩ Nặc ra khỏi phòng học, liền nhấc cánh tay học bộ dáng Nghiêm Đông Kỳ cười nụ cười du côn: “Nha, Tiểu Nặc, hai ta tâm sự thôi.”