Tốt, Em Nói Đó

Chương 39




Nghiêm Đông Kỳ sáng sớm đi vòng qua mấy quán rượu lấy bảng biểu tháng trước, đem hóa đơn cho quản lý bàn giao xong xuôi, đến lúc về nhà đã gần mười một giờ.

Gần đây hắn cực kỳ bận bịu, vào giờ này mà về đến nhà vẫn là lần đầu tiên.

Nghiêm Đông Kỳ vào siêu thị mua ít thịt bò với thịt gà, còn ít loại rau xanh chuẩn bị buổi trưa về nhà cùng Hàn Dĩ Nặc pha mì ăn.

Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, một đường từ ngoài vào nhà mà tuyết đã vướng trên vạt áo hắn hóa thành bọt nước, vừa cởi áo khoác cả người đã run lên, mãi đến khi đổi dép mới thấy cả căn nhà quá lặng lẽ.

Hàn Dĩ Nặc vẫn chưa rời giường.

Mới vừa được nghỉ đông không bao lâu, Hàn Dĩ Nặc cùng bạn bè đi qua tỉnh bên một chuyến đến năm sáu ngày, chơi đến cực kỳ vui vẻ, mỗi đêm đều báo cáo hành trình cho Nghiêm Đông Kỳ đến gần một giờ, lúc trở về còn cầm theo bọc to bọc nhỏ mang theo một đống quà lưu niệm.

Nhưng tiểu tử này vẫn không khiến người ta bớt lo, về đến nhà không đến hay ngày đã bắt đầu sụt sịt, vừa mới bắt đầu cũng không nghiêm trọng lắm, Nghiêm Đông Kỳ lần đầu tiên thấy Hàn Dĩ Nặc sinh bệnh không tránh được kinh ngạc. Hắn suy nghĩ có lẽ thằng bé chơi dã ngoại bên ngoài không chú ý nên bị cảm mạo.

Thiếu niên này một khi bị cảm mạo, cả người nhìn qua đều không có tinh thần, Nghiêm Đông Kỳ nhớ tới biểu hiện hai ngày nay của hắn, đột nhiên phát hiện bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.

Hàn Dĩ Nặc không thích việc ngủ nướng lắm, ngoại trừ lúc hắn ngủ bù một trận khi được nghỉ đông, nhìn lại thời gian nghỉ ngơi làm việc của hắn đáng lẽ bây giờ nên sớm rời giường. Nghiêm Đông Kỳ cân nhắc một lúc mới thấy không thích hợp, thả đồ xuống rồi đi nhanh vào phòng của hắn.

“Dĩ Nặc, sao đến giờ vẫn chưa rời giường, có phải khó chịu hay không?” Nghiêm Đông Kỳ vừa vào phòng đã thấy tiểu tử này cuộn thành một đoàn, mới chạy nhanh đến đưa tay muốn đem Hàn Dĩ Nặc ngồi dậy.

Hàn Dĩ Nặc cau mày, mơ mơ màng màng rầm rì một tiếng: “Lạnh.”

“Lạnh?” Nghiêm Đông Kỳ vội vàng đem tay đặt lên trên trán, mới vừa chạm tới mới phát hiện có chút không ổn, trán nóng đến nỗi có thể đem hai kg thịt gà trong tủ lạnh nướng cháy.

Nghiêm Đông Kỳ nhất thời có chút hoảng hốt.

Bình thường thân thể Hàn Dĩ Nặc ăn mà lớn lên, xưa nay chưa từng sinh bệnh. Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy đứa bé này rất dễ nuôi, dù sao chỉ cần đúng giờ cho ăn vài bát cơm là hoàn thành trách nhiệm, cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện gì.

Lần này Hàn Dĩ Nặc bị cảm nhưng Nghiêm Đông Kỳ vẫn không để ý, tiểu tử này cao to kiên cường, là người phú soái đức hạnh nhất Trường Số một, tuy rằng “Phú” Có thể kém một chút nhưng trong lòng hắn tuyệt đối là tráng sĩ “dời non lấp biển”, kết quả không nghĩ tới cứ thế không nói hai lời bị cảm mạo quật ngã.

Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy bản thân vẫn rất tinh tế, dù thế nào vẫn là một người đàn ông to lớn, quanh năm suốt tháng cũng chỉ bệnh vài lần, giờ thấy hắn ốm bản thân không khỏi luống cuống tay chân lên.

Hắn ngồi tại chỗ xoay chuyển hai vòng rồi mới lên đồng, nhanh nhạy chạy tới hòm thuốc gần tivi, tốt xấu tìm cái nhiệt kế đo nhiệt độ của Hàn Dĩ Nặc trước đã.

Thừa dịp Hàn Dĩ Nặc đang ở trong phòng mơ mơ màng màng đo nhiệt kế, hắn quay lại hòm thuốc lục tung tùng phèo tìm thuốc hạ sốt, tìm kiếm nửa ngày mới thấy được miếng dán với bình cồn chưa mở, ở giá thấp nhất tìm được rễ bản lam nhưng hết hạn sử dụng.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn chằm chằm hộp thuốc rỗng tuếch, thật hận không thể tát mình hai bạt tai, từ nội tâm cảm thấy bản thân căn bản không bằng đồ vật.

Hai tuần lễ này hắn đều bận bịu, trang trí quán bar, chuyện làm ăn mấy quán khác, cứ thế mà luân phiên chạy tới chạy lui bên ngoài đến sống chết của Hàn Dĩ Nặc vẫn mặc kệ.

Thật không biết Hàn Dĩ Nặc trong hai tuần này nghỉ ngơi thì ăn cơm như thế nào, uống thuốc gì, đến giờ từ cảm nhẹ đã thành sốt cao.

Làm anh trai như hắn đích thực con mẹ nó vô căn cứ!!

Nghiêm Đông Kỳ một bên vuốt mặt, xoay người đi vào gian phòng của Hàn Dĩ Nặc, thiếu niên vẫn cuộn thành một đoàn, nhìn qua đặc biệt đáng thương. Hắn thở dài ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vỗ: “Dĩ Nặc a, quay người qua đây, để anh xem em sốt như thế nào?”

Chờ nhiệt kế trên tay rõ ràng thì Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy tự mình nên từ cửa sổ phòng khách mà nhảy xuống lầu lấy cái chết tạ tội. ba mươi chín độ chín, mẹ nhà hắn kém một chút nữa thôi là đến bốn mươi độ!!

“Này không được, Dĩ Nặc, chúng ta mặc quần áo, sốt nghiêm trọng rồi, phải đi tới bệnh viện.” Nghiêm Đông Kỳ một bên ôn nhu dụ dỗ Hàn Dĩ Nặc một bên cầm lấy hai vai của Hàn Dĩ Nặc đẩy lên, đỡ một người thanh niên cao lớn hơn bản thân nhiều thế này, Nghiêm Đông Kỳ mới lăn qua lăn lại hai lần đã ra một thân mồ hôi.

“Khó chịu.” Hàn Dĩ Nặc vẫn nhắm mắt lại núp ở trên giường, cau mày nhỏ giọng thầm thì một câu.

Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy hai chữ này như đổ ập xuống, trực tiếp đập vào mặt khiến cho hắn nửa ngày vẫn không thở nổi. tâm hắn đau không chịu được, cũng không thể làm gì ngoại trừ vỗ vỗ thân thể Hàn Dĩ Nặc: “Anh hai biết em khó chịu, chúng ta dậy cùng đi bệnh viện, tiêm xong sẽ không khó chịu, được không?”

Hàn Dĩ Nặc rầm rì một tiếng, núp ở trong chăn bất động.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn đôi môi trắng bạch của hắn, hít một hơi xoay người vào bếp rót một chén nước ấm, vào phòng mở đèn ngủ: “Dĩ Nặc, đến, chúng ta uống chút nước trước được không?”

Thiếu niên nghe xong lời này mới chậm rì rì ngồi dậy.

Nghiêm Đông Kỳ nhanh nhẹn xích lại gần, cho hắn tựa trên vai của mình, đem chén đến một bên miệng hắn.

Hàn Dĩ Nặc lao lực nuốt ngụm nước, nhắm mắt lại cau mày, âm thanh có chút hàm hồ: “Nóng, không uống.”

Nghiêm Đông Kỳ vừa nãy tự mình đã thử nước, xác định không nóng cơ mà, cũng biết Hàn Dĩ Nặc khó chịu không muốn uống. Cho dù hắn không biết nhiều nhưng trong thường thức vẫn biết bị sốt thường mất nước, phải bổ sung nước mới tốt, không thể làm khác hơn là ôm lấy bờ vai hắn thấp giọng ôn hòa khuyên bảo: “uống nhiều nước mới khỏe nhanh, em cố gắng uống một chút, chỉ ba ngụm nữa là hết rồi?”

Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng xoay thân thể một cái chậm rãi cúi đầu, ngoan ngoãn uống hết mấy ngụm nước.

Sau khi uống xong, thiếu niên dường như tỉnh táo hơn, hắn quay đầu, híp mắt mơ mơ màng màng nhìn Nghiêm Đông Kỳ một chút, đột nhiên nhíu mày, đầu hướng về vai Nghiêm Đông Kỳ làm tổ, người co lại, mái tóc xù xì dưới cổ hắn sượt sượt, âm thanh rầu rĩ: “Anh hai, em khó chịu.”

Xoang mũi của Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên cay xè không ngăn được mà trào lên, vẻ mặt oan ức của tiểu tử này khiến hắn hận không thể ước người sinh bệnh chính là mình, miệng há hốc nhưng không biết nói gì cho phải.

Hàn Dĩ Nặc nói xong câu đó lại muốn trượt thân nằm về trong chăn, Nghiêm Đông Kỳ nhanh tay đỡ lấy hắn: “Dĩ Nặc, không thể ngủ, chúng ta phải đi bệnh viện.”

Thiếu niên nghe xong lời nói của hắn sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên dùng sức giãy giụa, âm thanh không hề lớn, vừa khàn khàn vừa oan ức: “Em không muốn đi bệnh viện, đừng mang em đi bệnh viện.”

sức lực của Nghiêm Đông Kỳ căn bản kéo không được Hàn Dĩ Nặc, thiếu niên sốt đến lợi hại, phỏng chừng đã nóng đến không biết gì, chỉ biết một mực giãy dụa, hướng về trong chăn mà tiến vào.

Hắn cũng hết cách rồi, chỉ có thể đỡ Hàn Dĩ Nặc nằm xuống, sau đó đem chăn của mình tới đắp thêm một tầng cho hắn, lúc này mới xoay người đi ra khỏi phòng.

Lúc này Nghiêm Đông Kỳ thật sự cảm ơn mình là người mở quán bar, người quen biết nhiều đủ thể loại, nếu cả ngày chỉ làm tổ trước máy vi tính thành người lập trình viên thì giờ phỏng chừng hắn đã gấp đến khóc lên rồi.

Tính cách được, khôn khéo đưa đẩy nên có thể giao tiếp làm quen được nhiều anh em bằng hữu. quan hệ bạn bè của hắn cũng một vòng lớn, vừa vặn hắn cũng biết được một bác sĩ, còn mở một phòng khám nhỏ cách nhà hắn không xa.

Trong thời gian chờ bác sĩ kia đến, Nghiêm Đông Kỳ nhìn Hàn Dĩ Nặc ở trên giường nhăn mặt khó chịu cũng không biết làm gì, trong nhà không có thuốc, cũng chỉ có thể ngồi một bên dùng tay một bên cầm điện thoại tra xem phương pháp hạ nhiệt độ.

Tổng cộng chỉ có hai loại, một là dùng cồn lau toàn thân, một loại khác là tắm nước nóng còn lại chỉ là phương pháp dùng cho mấy đứa trẻ. Nhìn người thiếu niên cau mày nằm trên giường, tắm nước nóng là không thể, muốn hắn đem Hàn Dĩ Nặc tới phòng tắm thì phỏng chừng bản thân cũng một bước cưỡi hạc đến tây thiên.

Cũng còn may trong hòm thuốc vẫn có một số đồ có thể dùng là một chai rượu chưa sử dụng.

Nghiêm Đông Kỳ tìm khăn mặt, rót cồn, nhẹ nhàng xốc chăn trên người Dĩ Nặc ra. Đưa tay đến chăn mới thấy tuy Hàn Dĩ Nặc đắp dày như thế nhưng một chút mồ hôi cũng không có, cả người nóng đến lợi hại.

Nghiêm Đông Kỳ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chà lau trên lưng Hàn Dĩ Nặc chẳng khác gì vệ sinh bình hoa, lau qua cổ, lòng bàn tay, dưới nách, một bên chà một bên khắc chế cảm xúc đau lòng đang khiến mũi hắn cay cay.

Hàn Dĩ Nặc nóng đến mơ mơ màng màng, toàn thân đều nóng đến phát khô, đột nhiên có vật lạnh lẽo kề sát bên người khiến hắn nhịn không được nhẹ nhàng thở hắt một hơi.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy hàng lông mày đang nhíu chặt của thanh niên co dấu hiệu dãn ra, liền biết phương pháp này có hiệu quả, cánh tay lại vói thêm một chút, dùng cồn ở trên ***g ngực với bụng hắn xoa nhẹ.

Thiếu niên hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, cổ họng ách ách kêu một tiếng: “Anh hai.”

“Ai ai ai, anh ở đây này.” động tác dưới tay của Nghiêm Đông Kỳ vẫn không ngừng lại, cả người tiến gần đến trước mặt Hàn Dĩ Nặc: “Làm sao vậy, còn khó chịu hơn sao, bác sĩ sẽ tới ngay.”

Hàn Dĩ Nặc lao lực lắc lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ.

Nghiêm Đông Kỳ đem khăn từ chăn ra rồi ngâm vào chậu, bỏ chút cồn ở trên ***g ngực cùng bụng dưới rồi lấy tay ấn trên đùi hắn.

Hàn Dĩ Nặc run cầm cập một hồi, chân không tự nhiên tránh né mà hướng sang bên cạnh.

“Làm sao vậy, quá lạnh? Lạnh mới có hiệu quả, em nóng quá, trên đùi có động mạch, em đừng động dậy để cho anh lau một lúc sẽ thoải mái. Giờ nóng đến thân thể đều thay đổi rồi.” Nghiêm Đông Kỳ thấy Hàn Dĩ Nặc đã lên tinh thần, trong lòng cũng thở ra một hơi.

Hàn Dĩ Nặc “Ừ” một tiếng nhưng vẫn nổ lực tránh né tay của Nghiêm Đông Kỳ, con mắt cũng không dám nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ mà dời lên trần nhà, ánh mắt có chút lay động.

“Ai nha, em có thể đừng nhúc nhích được không…” Nghiêm Đông Kỳ thấy thế nhấc chăn lên, tiểu tử này cũng có chút tránh né quá di, khăn mặt đều sượt qua chân rồi, hắn có chút tàn bạo mà ấn lại chân của Hàn Dĩ Nặc, kết quả lời còn chưa nói đã chậm rãi tan biến trong không khí.

Cậu nhỏ Tiểu Nặc quá có tinh thần.

Cùng chủ nhân đang dặt dẹo vặn vẹo vì bệnh quá thực có chút không hợp!!

Nghiêm Đông Kỳ không cẩn thận ấn tay vào, chỉ trong nháy mắt tứ chi cứng đờ, trong đầu hỗn loạn chỉ kịp rít gào một câu như vậy.

Hắn chậm rãi lấy khăn từ trong chăn rút ra, đem ném vào chậu, cúi đầu đẩy đẩy chậu rồi ngẩng đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc đang không biết là xấu hổ hay bị sốt đến đỏ bừng trên khuôn mặt tuấn tú, lúng túng cảm khái lại than thở một câu: “… người trẻ tuổi à, chuyện này… ai u… cũng đừng có thể…”

Hàn Dĩ Nặc cảm giác mặc kệ mình nói cái gì cũng không bằng trực tiếp đi chết càng thoải mái hơn.

Trước đây Hàn Dĩ Nặc không nghĩ tới bệnh của mình sẽ nghiêm trọng như thế.

Nghiêm Đông Kỳ gần đây vẫn không ở nhà, Hàn Dĩ Nặc chỉ ăn cơm một mình vì thế cũng không nấu ăn, nếu đói sẽ gọi cơm bên ngoài, không đói bụng thfic khẳng định không ăn còn chuyện cảm mạo nhỏ nhặt này, sớm bị hắn vứt đến tận chín tầng mây.

Kỳ thực vừa mới bắt đầu ốm hắn còn cân nhắc xem nên mua thuốc uống, nhưng Nghiêm Đông Kỳ gần đây thực sự quá bận, đối với việc sinh bệnh của mình cũng không để tâm, chính mình cũng như bệnh thần kinh đối với ai giận hờn nên thẳng thắn không quan tâm chuyện này nữa.

Cho tới sáng hôm nay khi chuẩn bị rời giường hắn mới cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, đầu đau như búa bổ bản thân mới ý thức được chuyện này có chút phiền phức.

Nóng cháy quả thực khó chịu, sau khi Nghiêm Đông Kỳ về hắn căn bản một chữ cũng không nghe vào, chỉ nhớ rõ uống hết mấy ngụm nước rồi hỗn loạn ngủ thiếp đi.

Hắn cảm giác trên người đột nhiên lạnh lẽo đến tỉnh, vừa mở mắt có chút mơ hồ nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ đang bận rộn ngồi bên, trong lòng hắn cảm thấy thỏa mãn, có thể hưởng thụ như thế nhưng dần dần cảm thấy có điểm không đúng.

Chiếc khăn lạnh lẽo kề sát vào người khiến hắn cực kỳ thoải mái, sự nóng sốt trong cơ thể được giảm bớt không ít. vấn đề là ngoại trừ khăn mặt còn có bàn tay Nghiêm Đông Kỳ thi thoảng xẹt qua da hắn, ở tay với cổ cũng không sao nhưng khi tay người đàn ông sượt qua ***g ngực cùng bụng dưới, tình huống có chút mất khống chế.

Tay Nghiêm Đông Kỳ cũng rất lạnh, không biết nhiệt độ của hắn thấp hay do nhiễm cồn, lúc xẹt qua da dẻ Hàn Dĩ Nặc, nhẹ nhàng mà mềm mại, giống như lông chim, hời hợt đụng vào mang theo cỗ điện lưu theo da dẻ xoẹt lên đầu khiến đầu hắn vì hỗn loạn vì sốt đến khi tỉnh táo một chút lại càng hỗn loạn.

Cảm quan của Hàn Dĩ Nặc đều tập trung trên chiếc tay của Nghiêm Đông Kỳ mang theo khăn mặt đi khắp cơ thể, một cỗ nhiệt độ không thể khống chế mà bắt đầu hướng tới nơi nào đó tụ lại.

Kết quả Nghiêm Đông Kỳ căn bản không có phát hiện, vẫn chăm chú định xoa nhẹ cồn trên thân thể hắn. Tâm tình của Hàn Dĩ Nặc bây giờ vừa khổ sở vừa hưởng thụ, thế nhưng vì để cho Nghiêm Đông Kỳ không phát hiện được dị thường, hắn không thể làm gì khác là trong lòng niệm câu “Nam mô A di đà phật”, một bên cẩn thận đem chân dời đi sự chú ý.

Kết quả vẫn bị Nghiêm Đông Kỳ phát hiện, thực sự là người tính không bằng trời tính, mẹ nó chứ.

Hàn Dĩ Nặc nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lúng túng của anh hai, thật sự muốn từ cửa sổ phòng khách nhảy xuống đất rồi chết cho toại nguyện.