Touch Of Enchantment

Chương 27




“Mama đã luôn nói em không tập trung chú ý khi bà nói chuyện. Nhưng bà lúc nào cũng nói chuyện hết. Và bà là mẹ em, vì Chúa! Làm sao mà em biết được bà sẽ nói một điều quan trọng chứ? Ôi, không. Cuốn băng video! Giờ em đã biết tại sao Daddy lại muốn phá hủy bùa hộ mệnh và tại sao Mama lại để ông tin bà đã dội nó xuống bồn cầu nhiều năm trước. Họ đều biết rằng nếu nó rơi vào tay kẻ xấu…” Tabitha rên rỉ và đập đầu lên mặt đất mềm.

“Em yêu à?” Colin nói ở đâu đó phía trên cô.

“Hmm?”

“Em đã qua cơn kích động chưa?”

Cô ngồi lên, phun ra một búi cỏ. “Em nghĩ là rồi.”

Colin đang nhìn qua bờ cái hố, một bàn tay anh đặt trên chuôi gươm. “Hắn đã tháo được cái còng ra và đang vẫy chúng về phía chúng ta theo kiểu xấc láo nhất. Tất nhiên em nhận ra hắn đã âm mưu toàn bộ trò này. Lẽ ra anh nên biết trước hắn quá ngạo mạn để đầu hàng mà không chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”

“Tại sao em không để anh bóp cổ hắn đi cho rồi? Nhớ nhắc em lần sau đừng có ngăn anh lại.”

Anh xoa nắn cổ họng mình. “Lần sau anh sẽ để vú Nana bóp cổ hắn.”

Tabitha chống hai cùi chỏ lỉnh đến mép hố và dịu dàng chạm vào cánh tay anh. “Em rất lấy làm tiếc về chuyện của Regan. Cô ấy hẳn phải có cảm giác bị kẹt vào một tình thế không thể chịu đựng nổi. Em chắc cô ấy không bao giờ thật tình muốn lừa dối anh.”

Colin lắc đầu. “Nếu cô ấy chỉ cần tin tưởng anh đủ để nói với anh sự thật…anh sẽ không ghét cô ấy. Anh sẽ tìm cách giúp cô ấy.”

“Em biết mà,” Tabitha trả lời, mỉm cười châm biếm. “Anh có bao giờ cưỡng lại được một thiếu nữ lâm nạn đâu.”

Nếu họ không trao đổi một ánh mắt yêu thương thì có lẽ họ sẽ không nhận ra sự im lặng báo điềm gở.

“Giờ Brisbane đang làm gì thế?” Tabitha hé mắt qua mép hố, không thể chịu được sự hồi hộp chờ đợi này.

“Hắn đã biến mất vào khu rừng.”

“Có lẽ hắn đã trở lại lâu đài để thiết lập cái đế chế ma quỷ của hắn. Rốt cuộc thì hắn có thể cai trị cả thế giới ở đó cũng như ở bất cứ đâu.” Rên rỉ tuyệt vọng, cô kéo tay áo Colin. “Chúng ta không thể để bùa hộ mệnh trong tay hắn được. Nếu chúng ta không thể lấy nó lại, vậy chúng ta phải tìm ra cách tiêu hủy nó.”

“Nhưng nếu chúng ta tiêu hủy nó…?”

Cô kết thúc ý nghĩ đó trước khi anh có thể. “Em sẽ không bao giờ về nhà được.” Cô ngây người nhìn anh, lần theo những đường nét khỏe khoắn trên gương mặt anh mà cô đã biết rõ như những đường nét trên khuôn mặt mình. Một tương lai với anh sẽ có nghĩa là những mùa đông lạnh lẽo không có máy sưởi và chăn điện sưởi ấm. Nhưng một tương lai không có anh sẽ có nghĩa là những mùa xuân, mùa thu và mùa hè lạnh lẽo cho đến suốt cuộc đời cô. Cô chớp vào anh một nụ cười run run. “Đó là một rủi ro mà em sẵn sàng chấp nhận.”

Vẻ cau có âu yếm của anh có ý nghĩa với cô hơn tất cả nụ cười trên thế gian. Anh với tay tới cô, và mặc dù cô đang nằm trong một cái hố với lá cỏ châm chích vào những chỗ khó chịu nhất, sự đụng chạm của anh vẫn khiến khao khát thiêu đốt trong mạch đập cô.

Anh ấn một nụ hôn mãnh liệt lên môi cô, rồi gỡ một cánh hoa hồng trên tóc cô ra. “Em không có tấm bùa của em, cô gái, nhưng em vẫn là một phù thủy xinh xắn. Em có thể đánh bại hắn với phép thuật của em. Anh tin tưởng em.”

Sự quý trọng trang nghiêm của anh chỉ càng khiến cái cảm giác buồn nôn trong bụng cô tệ hơn. “Colin, có một điều mà anh nên biết…”

Nhưng trước khi cô có thể nói hết câu, một tiếng động vừa khủng khiếp vừa quen thuộc lọt đến tai cô. Nó rung lên như một đám thổ dân cùng đánh vào một cái trống khổng lồ. Mặt đất bên dưới họ bắt đầu rung nhẹ, rồi rung chuyển—tệ hơn cái ngày người của Brisbane cưỡi ngựa ào ào ra khỏi khu rừng gấp ngàn lần.

“Anh có một cám giác rất tệ về chuyện này,” Colin thì thầm.

Họ cùng nhú đầu lên khỏi mép hố. Bãi cỏ vẫn hoang vắng, nhưng trong khu rừng sâu, những ngọn cây đang bắt đầu nghiêng ngả.

Colin rút gươm và bắt đầu đứng lên, nhưng Tabitha nắm lấy hai cổ chân anh bằng cả hai tay và kéo anh xuống lại.

“Colin, anh không thể đi được! Brisbane sẽ tiêu diệt anh. Anh đã nghe hắn rồi. Hắn đổ lỗi cho anh vì đã đánh cắp trái tim em gái hắn.”

Anh vùng ra khỏi tay cô. “Anh không thể chỉ nằm sấp ở đây và để hắn tàn sát chúng ta. Nếu anh có thể dụ hắn ra ngoài thì em có thể sử dụng phép thuật để đánh bại hắn.”

“Đó có lẽ không hẳn là một ý ha—“ Cô lại chụp lấy cổ chân anh, nhưng anh đã nhảy tót qua mép hố và đang liều lĩnh sải bước về phía trung tâm đồng cỏ. Cô loay hoay đứng dậy bên miệng hố, không muốn nằm co rúm lại trong khi anh dũng cảm tiến đến nơi tận số của anh.

Tiếng sôi ùng ục to lên cho đến khi cô không thể phân biệt được những tiếng bùm-bùm nhịp nhàng của nó với tiếng nện thình thịch của trái tim cô. Vào cái khoảnh khắc cô nghĩ cô sẽ hét lên nếu không có chuyện gì đó xảy ra tiếp theo, con vật do Brisbane tạo ra phóng khỏi rừng, đóng băng tiếng thét của cô thành một tiếng ré.

Từ cái đuôi phủ đầy gai đến cái đầu oai vệ của nó, con rồng được bọc toàn bộ trong những cái vảy bằng ngọc lục bảo sáng loáng. Tabitha rụt lại, nheo mắt nhìn lên con vật đầy hiếu kỳ này. Đó không hẳn là một con rồng duyên dáng lắm. Nó đi cà giựt qua đồng cỏ, hì hục và thở phì phò như anh họ bị bệnh hen của Puff từ vùng đất Honah Lee (*xem bài hát Con rồng phép thuật*). Nếu một trong những bàn chân có móng vuốt của nó còn chưa đủ bự để đạp bẹp Colin lên đám cỏ, chẳng để lại gì ngoài một vệt bẩn, nó có thể đã trông rất buồn cười thay vì đáng sợ đến thế.

Khi bước đi vụng về của nó tăng tốc, hai chân ngắn ngủn của nó giộng rầm rầm như những cái van đẩy, Tabitha thì thầm, “Lạy Chúa, xin người.” Đột nhiên việc cầu khẩn một Quyền Năng Tối Thượng là không đủ. Lần này, cô đang đặt một cuộc gọi trực tiếp đến Chúa của Colin, trong tất cả sức mạnh, uy quyền và lòng nhân từ của Người.

Colin đã đứng vững giữa đồng cỏ. Anh đứng với hai chân dang rộng và thanh gươm đã tuốt, từ chối thể hiện dù chỉ một dấu vết sợ hãi. Anh có lẽ đã mơ về khoảnh khắc này từ thuở bé. Chỉ chờ đến đúng dịp để giao chiến với một kẻ thù không được chọn bởi vua hay giáo hội của anh, mà là một con quái vật hình thành từ dã tâm con người, đáng phải chịu số phận của nó.

Khi con rồng chạy đến chỗ anh, nó ngửa cái đầu uốn lượn ra sau và rống lên một tiếng khiến-xương-va-lanh-canh làm Tabitha muốn bịt tay lên tai cô.

Thay vào đó, cô lấy tay che mắt, không thể chịu được khi nhìn Colin tự quăng mình vào hàm răng của tử thần như anh đã làm rất nhiều lần trong quá khứ. Nhưng khi cô hé mắt nhìn qua kẽ ngón tay, anh đang ngoái nhìn cô qua vai. Và chỉ một ánh mắt kinh hãi đó thôi đã chứng tỏ rằng cuối cùng Ngài Colin vùng Ravenshaw đã tìm thấy một mục tiêu để tiếp tục sống.

Anh nhìn con rồng đang đâm bổ tới; anh nhìn cô. Rồi anh bắt đầu điên cuồng chạy đạp lùi qua bãi cỏ.

“Tabitha!” anh hét. “Làm gì đi chứ!”

Cười khanh khách giữa những giọt nước mắt, cô đưa tay nắm lấy bùa hộ mệnh trước khi sực nhớ ra nó không có ở đó. Lần này cô phải trông cậy vào những tài năng mà Chúa đã ban cho cô. Phép thuật của cô có thể không đủ mạnh để đánh bại con rồng cổ tích của Brisbane, nhưng cô có thể hô biến một thứ gì đó lên đường nó đi để phân tán tư tưởng nó.

Cô đã không hề có ý định thứ gì đó lại là một đám xác ướp lê lết. Một phút trước cô còn đang ước mình biết được mẹ cô sẽ làm gì trong tình huống này và sau đó, đồng cỏ đầy rẫy những cái xác ướp rên rỉ quằn quại. Làm thế nào mà não cô lại liên kết giữa “mommy” với “mummy” thì cô không hiểu nỗi. Những cái xác ướp lóng ngóng quờ quạng khắp nơi, hai cánh tay giương ra, những mảnh vải tả tơi bay lướt thướt trong đám cỏ sau lưng chúng. Ồ, chậc, cô nghĩ bâng quơ, ít ra thì chúng cũng không phải đoàn kịch câm. (*mummers*)

Con rồng hằm hằm đi xuyên qua đám xác ướp, cái đuôi khổng lồ của nó quật qua quật lại như một ngọn roi. Nó dẫm lên một vài cái xác và quẳng vài cái khác lên không trung như những hình nộm thí nghiệm, bẻ gãy đầu và tay chân đám xác ướp với sự vui sướng hả hê.

Tabitha nhăn nhó, gửi đến Chúa một lời tạ ơn thầm lặng vì Colin đã không phải chịu một số phận tương tự. Chí ít thì những cái xác ướp đã chết rồi. Cô cau mày. Hay là chúng không bao giờ chết nhỉ?

Giải quyết nhanh chóng hàng phòng thủ đầu tiên của cô, con rồng ngoay ngoắt lại, tìm kiếm con mồi mới lạ hơn. Colin đã đến được chỗ trú sau một thân sồi cô độc, nhưng giữa con rồng và cái cây có một cái túi đang ngọ nguậy.

Tabitha thở dốc. Lucy! Cái túi hẳn đã rơi xuống khi con chiến mã của Colin chạy thục mạng vào khu rừng.

Điều ước gấp rút của cô có hiệu ứng hoàn toàn trái ngược với dự định của cô, vì đột nhiên bãi cỏ lúc nhúc những con mèo con đủ các thể. Chúng bu quanh con rồng, cọ cọ cái đầu lông xù vào hai chân lùn mập của nó và kêu meo meo ai oán.

Cô quẳng một cái nhìn tuyệt vọng về phía cái cây nơi Colin đang nấp, băn khoăn liệu anh đã bắt đầu đoán ra phép thuật của cô rối tinh hết cả lên vì không có bùa hộ mệnh để kiểm soát nó.

Con rồng có thể đã ra tay biến những con mèo đáng yêu thành bữa khai vị nếu Arjon không lảo đảo ra khỏi một thân cây sồi gần đó và hắt hơi liên tục. May thay đôi mắt anh ta chảy nước mắt đến mức không thấy gì. Tabitha sợ cảnh tượng đàn mèo con lúc nhúc sẽ khiến anh ta hoảng loạn.

Cô hẳn đã làm đúng chút chút, vì trong vòng một khắc tiếp theo, những con mèo biến mất, để Lyssandra không vướng víu trên đường chạy ra kéo Arjon về lại chỗ nấp của họ. Nhưng cái túi ngọ nguậy kia vẫn còn đó, một mục tiêu khốn khổ cho sự phẫn nỗ của con rồng. Tabitha nín thở khi nó đi lạch bạch đến chỗ cái túi, mỗi tiếng thịch của bàn chân với móng vuốt đó khiến mặt đất rung rinh. Có điều gì đó rất quen thuộc trong cái cách lỗ mũi vương giả của nó bạnh ra khi nó cúi đầu và hít ngửi cái túi da.

Tabitha không dám tin tưởng vào những ước muốn của cô hơn nữa. Dường như Colin biết cô sắp sửa làm gì trước cả cô. Anh bước khỏi gốc cây vào đúng lúc cô chạy qua bãi cỏ, vừa nâng váy lên cao vừa mong mỏi có một đôi Dockers vững chắc.

Kinh sợ con rồng sẽ ngấu nghiến con mèo yếu ớt chỉ trong một ngoạm, cô cắm đầu chạy đến cái túi, định sẽ bưng nó lên và chạy hết tốc lực vào rừng trước khi con rồng thấy cô. Cô có lẽ đã thành công nếu không phải do những inch váy Granny Cora đã may thêm vào gấu váy cô. Đúng lúc cô vừa giật cái tui lên và khoác nó lên vai, lớp váy vướng víu quấn quanh hai chân cô, khiến cô té quỵ xuống ngay chân con rồng.

“Đừng cử động, Tabitha,” Colin quát lên phía sau cô. “Thậm chí đừng có thở.”

Chưa bao giờ là người ngoan ngoãn nghe lời, Tabitha chầm chậm ngẩng đầu lên và thấy hàm răng nhọn hoắc sáng bóng chỉ cách mũi cô một inch. Hơi thở của nó rặt mùi xác chết thối và lưu huỳnh và cô bắt đầu run rẩy trong nỗi sợ hãi nguyên thủy.

Nhưng chẳng có gì kinh khiếp hơn tiếng khùng khục trong cổ họng nó khi nó ngửa đầu lên trời và bắt đầu cười ha hả. Trong khoảnh khắc đó cả cô và Colin đều nhận ra Brisbane không chỉ triệu một con quỷ từ địa ngục lên. Hắn đã tự biến mình thành con quái vật.

Và đu đưa trên sợi dây chuyền to bằng bắp tay một người đàn ông nơi cái cổ có vảy của nó là bùa hộ mệnh của Tabitha.