Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 5







Mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, nhưng trên mình đau nhức không có giảm bớt, vì thế hắn giống như trút phẫn nộ càng nghiến răng cắn xuống.


"Đinh, 'bị ngược trị' tăng 2 điểm, tổng 18/100, đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất 'bị ngược trị' hoàn thành 18%."


Hạ Hi thời khắc này cũng không hề để ý đến điểm số, ở trong lòng hỏi 027: chẳng lẽ thuốc giải độc không hữu dụng? Vì sao hắn càng đau nghiêm trọng hơn?


"Hữu dụng hay không ta không biết, " 027 lo lắng nói: "Thế nhưng kí chủ nếu ngài tiếp tục để hắn cắn, tay ngài chắc chắn sẽ bị cắn đứt một khối thịt."


miếng thịt trên cánh tay Hạ Hi đã sắp bị cắn rời, vì thế cậu liền đổi một chỗ khác để cho Cung Nghi Nam tiếp tục cắn, toàn bộ ống tay áo sớm đã dính đầy máu tươi.


"Đinh , 'bị ngược trị' gia tăng 3 điểm, tổng 'bị ngược trị' hiện tại 21."


"Đinh , 'bị ngược trị' gia tăng 4 điểm, tổng 'bị ngược trị' hiện tại 25."


âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên, lúc này Cung Nghi Nam đột nhiên buông ra cánh tay Hạ Hi, toàn thân thống khổ kịch liệt co giật, bất ngờ phun ra một ngụm máu đen lớn, cả người thần trí tựa hồ lâm vào một loại càng thêm cuồng loạn.


Hạ Hi vội vàng nâng hắn dậy, lại bị hắn mất kiểm soát nâng một chưởng đánh trúng ngực, hung hăng bắn ra ngoài đụng vào trên tường.


một chưởng này đối với người không có chút nội lực nào như Hạ Hi mà nói là hoàn toàn vô pháp thừa nhận, mặc dù đóng kín cảm giác đau đớn, Hạ Hi vẫn có thể cảm thấy khó chịu, ngực không thở nổi. Hạ Hi cố sức nâng tay lên, muốn lau đi khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, cuối cùng mệt mỏi đành từ bỏ, chậm rãi đóng mắt lại.


Bóng đêm dần dần đi qua, phía đông bắt đầu xuất hiện những tia nắng mặt trời đầu tiên.


Lúc Cung Nghi Nam tỉnh lại mặt trời đã lên cao, mở mắt ra, cảm thấy cả người thoải mái trước nay chưa từng có, hắn ngạc nhiên vận chuyển nội lực trong cơ thể, ngoài ý muốn phát hiện nội lực của mình không có một tia trở ngại, võ công thậm chí có xu thế đột phá, độc tố từ nhỏ đã gây trở ngại kinh mạch đột nhiên biến mất vô tung.


Việc này quả thực khiến Cung Nghi Nam không thể tin, hắn vội vàng cẩn thận xem lòng bàn tay phải mình, lòng bàn tay sạch sẽ không còn vết bớt màu tím hình móng tay đã theo hắn từ khi sinh ra. Một cảm xúc vui mừng phức tạp giống như bị điên dâng trào trong lòng Cung Nghi Nam, từ nay về sau hắn không bao giờ phải chịu nỗi đau bị độc tra tấn, không bao giờ phải chịu đựng ánh mắt sợ hãi như nhìn quái vật của người xung quanh khi độc phát.


Nhưng mà một giây sau, ký ức độc phát đêm qua liền thi nhau kéo đến, cảm giác mừng như điên trong khoảnh khắc lui xuống, Cung Nghi Nam vội vàng đi tìm bóng dáng Hạ Hi.


quả nhiên trong góc phòng tối có một thân thể nhỏ bé yên lặng cuộn mình lại. Chính là con người nhỏ bé này, tại thời điểm hắn độc phát thủy chung ở bên hắn không ly khai, tại thời điểm mặt hắn đầy Tử Văn điên cuồng cũng chưa từng ly khai, đối phương ôm chặt hắn dùng độ ấm từng chút từng chút một an ủi hắn, khiến hắn dù bị đau nhức hoành hành vẫn cảm thấy ấm áp.


Cung Nghi Nam vội vã chạy lại đỡ Hạ Hi, khoảnh khắc hắn chạm vào người cậu toàn thân đột nhiên cứng đờ. Thiếu niên gắt gao nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, từ khóe môi tràn ra máu tươi xuôi theo cằm chảy đến trước ngực, nhuộm đỏ một mảng lớn, cánh tay trái càng làm cho người ta sợ hãi, trên cánh tay chi chít dấu răng, có mấy chỗ thịt sắp bị cắn sống xuống, chỉ còn một chút da. Máu nhuộm cả ống tay áo, khô thành từng mảng đỏ thẫm.


Trái tim Cung Nghi Nam giống như bị người bóp lấy, vừa đau vừa kinh hoàng sợ hãi, hắn sống hơn hai chục năm nhưng chưa bao giờ khủng hoảng đến vậy, Cung Nghi Nam đem Hạ Hi ôm lấy, hướng ra bên ngoài hô to: "Người tới, gọi đại phu đến !"


một chưởng của Cung Nghi Nam làm Hạ Hi bị thương đến nội tạng cộng thêm thân thể đã ốm yếu từ sớm, nên cậu hôn mê liền hai ngày đều không có dấu hiệu tỉnh. Tuy rằng cậu không có cảm giác đau đớn, nhưng loại cảm giác bị lửa đốt khiến cậu mặc dù chìm vào hôn mê cũng không yên ổn, toàn thân giống như bị vây trên núi lửa, nóng đến mức muốn chết, ngực lại rầu rĩ không thở nổi, nhượng cậu nhịn không được trằn trọc muốn thoát khỏi.


"Hiện tại không thể lộn xộn..." Cảm giác mình bị một đôi bàn tay lớn cẩn thận ôm lấy, không biết là ai ở bên tai cậu vụng về một lần lại một lần thủ thỉ: "Không sao cả, châm cứu sắp kết thúc rồi, rất nhanh sẽ không khó chịu nữa..."


Bởi vì đóng kín cảm giác đau đớn nên cậu không phải chịu đựng nỗi đau kim châm, cơ thể vừa tê vừa ngứa, đối với người khác mà nói có lẽ có thể nhẫn, nhưng đối với Hạ Hi loại cảm giác này so với đau đớn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Hạ Hi không để ý đến lời nói bên tai, giãy giụa càng lợi hại, thanh âm kia cũng theo đó mà trở lên khẩn trương "Ngoan, một chút nữa thôi, một chút nữa sẽ không đau..."


Ngươi dám đem bản công tử xem thành trẻ con mà dỗ dành hả? Hạ Hi bất mãn nhăn lại mày, một bàn tay ấm áp dịu dàng vuốt mày cậu, còn một bàn tay thò đến bên miệng cậu, "Phía trước không phải ngươi để ta cắn ngươi sao? Ta để ngươi cắn trở về được không?"


Cung Nghi Nam đem ngón tay đặt vào trong miệng Hạ Hi, nhìn Hạ Hi trong hôn mê vô ý thức ngậm lấy "Ngoan lắm." Tiếp tục ở bên tai Hạ Hi hướng dẫn: "Đến, răng dùng lực một chút, muốn cắn như thế nào cũng được."


"Vương gia !" cấp dưới đứng bên cạnh thấy thế nhịn không được muốn mở miệng khuyên can, lại bị Cung Nghi Nam lạnh lùng nhìn.


"Đinh , 'sủng ái trị' tăng 5 điểm, ' sủng ái trị' hiện tại 15, đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất ' sủng ái trị' hoàn thành 15%."


"Đinh , 'sủng ái trị 'tăng 10 điểm, 'sủng ái trị' hiện tại 25..."


Nếu như Hạ Hi lúc này thanh tỉnh, đối với việc hệ thống không ngừng nhắc nhở giá trị sủng ái tăng trưởng tuyệt đối sẽ vô cùng kinh ngạc. Chỉ tiếc thời khắc này cậu hoàn toàn mơ hồ, chỉ cảm giác trong lúc khó chịu có thứ gì chạm vào môi mình, cậu cũng không chọn cách cắn nó, mà chỉ vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm. Sau đó giống như không liếm ra hương vị gì, lại chuyển sang mút vào.


thời điểm ngón tay bị ngậm lấy, Cung Nghi Nam bị khoang miệng mềm mại của thiếu niên làm cho giật mình, miệng lưỡi của người trong lòng giống như đậu hủ non mềm, chỉ dựa vào cảm giác mềm mại ở ngón tay truyền đến đã khiến hắn khó có thể kiềm chế, không những thế còn bị liếm duyệt giống như có một dòng điện chạy từ kẽ tay đến trái tim, khiến toàn bộ thân thể Cung Nghi Nam nóng lên, đến mức sắp không chịu nổi.


Đại phu lúc này vẫn đang nghiêm túc châm cứu cho Hạ Hi, Cung Nghi Nam cố gắng áp chế thân thể cùng xao động trong lòng, đem ngón tay từ trong miệng Hạ Hi nhẹ nhàng rút ra. Ai ngờ thời điểm chuẩn bị rời khỏi ngược lại bị cắn, bất quá Hạ Hi đang hôn mê nên không có khí lực, nói là cắn nhưng cũng chỉ như con mèo nhỏ hơi hơi nghiến răng.


Cung Nghi Nam thấy thế liền buông ra ý nghĩ lấy đi ngón tay, cẩn thận ôm lấy Hạ Hi tùy ý để cậu nghiến răng. Cung Nghi Nam không biết thời khắc này ánh mắt mình nhìn Hạ Hi có bao nhiêu sủng nịch, nếu lúc này hắn có thể thấy bộ dạng của mình, khẳng định sẽ cảm thấyvô cùng kinh hãi.


Châm cứu rốt cuộc cũng hoàn thành, cảm giác tê ngứa cũng từ từ lui xuống, Hạ Hi cũng dần dần an ổn xuống dưới, Cung Nghi Nam lúc này mới buông lỏng tay ra, khẽ chỉnh lại vài sợi tóc rối tung trên cái trán mướt mồ hôi của Hạ Hi, nhẹ nhàng nói "Tốt rồi, không có việc gì nữa rồi, mau ngoan ngoãn ngủ thôi."


"Đinh, 'sủng ái trị' tăng 15 điểm, sủng ái trị hiện tại là 40, đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất của ' sủng ái trị' hoàn thành 40%."


Hạ Hi không nghe được âm thanh nhắc nhở của 027, lần nữa chìm vào bóng tối.


Đến tận chạng vạng ngày thứ tư Hạ Hi mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy đỉnh giường tinh xảo khắc gỗ bốn phía vắt ngang lụa ngọc quý giá, cậu thiếu chút nữa còn tưởng mình lại tiếp tục đi đến một thế giới kì lạ nào đó.


Hạ Hi đầu óc còn có chút hỗn loạn, một lúc sau mới phát hiện nơi này hình như là phòng ngủ của Cung Nghi Nam. Xem xem bốn phía, không có ai cả, Hạ Hi chậm rãi nghĩ đến việc mình không chịu nghe lời ra khỏi phòng cùng việc đút thuốc không có hiệu quả cho Cung Nghi Nam tối hôm trước, theo như trên sổ tay từng viết, bình thường gặp loại tình huống này tra công đều sẽ rất tức giận, sau đó không lưu tình chút nào ngược đãi tiện thụ, thế nhưng vì sao bây giờ cậu lại nằm trong phòng Cung Nghi Nam, hơn nữa vết thương trên hình như cũng được xử lý rất cẩn thận.


Chẳng lẽ là vì sợ cậu chết quá sớm không tận hứng, nuôi khỏe lại rồi tiếp tục ngược?


Hạ Hi nghĩ như vậy, quyết định thức thời chủ động đi tìm Cung Nghi Nam, vì thế cố sức xuống giường, cũng không mặc thêm áo khoác, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài. thân thể cậu như trước rất suy yếu, không dễ dàng đi đến hành lang, còn chưa bước vào đại sảnh xa xa đã nghe thấy một đạo âm thanh quen thuộc truyền tới: "Sao lại chạy đến đây ?"


Hạ Hi nhìn về phía cất ra âm thanh đã nhìn thấy Cung Nghi Nam và Cung Thần cùng nhau vội vàng đi tới bên cạnh cậu. Cung Nghi Nam cau mày tiếp tục nổi giận: "Người hầu đâu, một đám chết hết rồi sao, trời lạnh như vậy để cho ngươi ăn mặc mong manh thế này ra ngoài?"


Cung Thần sử dụng khinh công nhanh hơn một bước đi đến trước mặt Hạ Hi, thoát ra áo choàng điêu nhung trên mình cẩn thận choàng lên người Hạ Hi, tiếng nói trầm thấp mang theo lo lắng: "Tiểu Hi, có lạnh hay không?"


động tác cùng ngữ khí này, Tưởng Chiến Uy cũng đã từng đối với cậu làm qua. Có lẽ do sinh bệnh nội tâm con người thường trở lên yếu ớt, nghĩ đến Tưởng Chiến Uy, trong lòng nảy sinh ra cảm giác tưởng niệm, mà người trước mắt lại không phải Tưởng Chiến Uy khiến Hạ Hi khó hiểu có cảm giác ủy khuất đến mức muốn khóc.


Hạ Hi mở to đôi mắt đầy nước nhìn Cung Thần, ngơ ngẩn lắc đầu, nhưng mà Cung Thần đã sắc bén phát giác đối phương ủy khuất, có chút đau lòng nắm chặt tay Hạ Hi: "Tiểu Hi, ta tới đón đệ trở về."


lần đầu tiên Cung Thần nhặt được thiếu niên trong tuyết đã sản sinh một loại cảm giác nói không nên lời, cho đến khi thiếu niên ở cạnh bên y gần một tháng càng khiến cảm xúc trong lòng y nảy nở không thể kiềm chế. Bây giờ đã phân không rõ rốt cục y đối với người trước mặt này là nhất kiến chung tình hay là ở lâu sinh tình, Cung Thần chỉ biết ngày đầu tiên Hạ Hi theo Cung Nghi Nam rời khỏi, y đã nhớ cậu đến mức phát điên. Toàn bộ Vương phủ tựa hồ nơi nơi đều có bóng dáng của cậu, cứ nhắm mắt lại hiện lên hình ảnh người con trai sạch sẽ cùng khuôn mặt tươi cười xinh đẹp.


Tình không gặp trắc trở sẽ không biết nó sâu đậm. Nếu không để Hạ Hi rời đi có lẽ Cung Thần cũng sẽ không hiểu rõ tình cảm của mình nhanh như vậy. Biết được tin tức Hạ Hi thụ thương hôn mê Cung Thần không chút nghĩ ngợi đi đến Lệ vương phủ, chờ đến tận thời khắc nhìn thấy cậu vẫn ổn thế này trái tim lo lắng mới được đặt xuống.


Thiếu niên giống như ánh sáng mặt trời trong lành, mà không một ai trên thế giới này có thể kháng cự được.


"Mang hắn trở về?" Cung Nghi Nam dừng lại động tác cởi áo choàng lông cừu khoác lên Hạ Hi của mình, híp mắt lại,nói: "Lời nói của Tam hoàng huynh thực nực cười, hắn hiện tại là người của Lệ vương phủ, huynh học đâu ra cái đạo lý vật đã cho đi lại muốn đòi lại đó vậy?"


\~(!