Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 29: Sửa chữa




Như chìm vào biển sâu nguy hiểm, hơn nữa còn đắm chìm vào đấy mà chịu nhìu tra tấn, nếu như không phải tự mình trải nghiệm, căn bản sẽ không tin tưởng có thể làm đến trình độ này…

Những thứ này đều là cảm thụ chân thật nhất của Trang Húc Nhiên, căn bản không phân rõ bản thân là muốn tiếp tục hay là hy vọng Diệp Lăng nhanh chóng chấm dứt.

Cả người lộ ra bất lực, suy yếu, chỉ có thể di chuyển theo từng cơn sóng nóng bỏng ở phía trên, phập phồng lên xuống, bấp bênh. Không có ánh sáng, nhìn không thấy điểm dừng, nhưng cũng không sợ hãi, bởi vì thân thể cùng tinh thần vẫn luôn được ôm lấy, mộ mực có người dẫn dắt… Không lo bị lạc mất phương hướng, cũng không lo bị cô đơn lãnh lẽo.

“A…” Diệp Lăng khống chế được cục diện cùng nhịp điệu của cuộc hoan ái, hắn một nửa lâm vào bên trong cuồng loạn, một nửa còn giữ lại tỉnh táo, vẫn luôn chú ý đến phản ứng của đối phương.

Cho dù… Chính mình không cẩn thận mà chuyển động quá mạnh mẽ, dẫn đến người phía dưới gắng sức thừa nhận thứ của hắn, dường như muốn làm vừa lòng hắn.

Rõ ràng mình đã nhanh muốn bắn ra, cả người cũng không còn chút sức nào, nhưng vẫn cố gắng bám vào Diệp Lăng, dùng hết toàn lực mà theo kịp tiết tấu của đối phương.

Quá lâu… A…

Chịu không được…

“… Xong chưa…”

Nâng lên khuôn mặt ẩm ướt vì mồ hôi, Diệp Lăng dùng sức đâm mạnh xuống dưới, A…., sắp rồi…

Hắn cũng không biết tại sao, lại dũng mãnh như thế.

Chẳng lẽ là do xế chiều hôm nay bầu không khí không tệ, liền bị nhập rồi…



Thời gian trôi qua, trong phòng khôi phục lại yên tĩnh. Kỳ thật cũng không quá yên tĩnh, hai người nằm  trên giường, dán lại gần nhau cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ. Tần suất dần dần giống nhau, nhắm mắt lại có thể dễ dàng cảm nhận được, ***g ngực vẫn rung động kéo dài.

Cần thời gian bình phục.

“Sếp? Sếp?”

Trang Húc Nhiên vì Diệp Lăng mà gọi đồ ăn đến văn phòng, tiểu Trình mang tới, không nhìn thấy người nào. Đặt đồ ăn vẫn còn bốc hơi lên bàn, tiểu Trình nhìn cửa phòng nghỉ đóng chặt, lộ ra do dự.

Đi lên gõ cửa? Có bị sếp giáo huấn không ta?

Cái này thật sự là một chuyện khó làm,  sau khi tiểu Trình do dự một lát, liền quyết định nhắn tin cho sếp.

Tay Diệp Lăng rũ xuống cạnh giường, thuận tiện cầm lên điện thoại của Trang Húc Nhiên, mở khóa theo phản xạ, tin nhắn của tiểu Trình lập tức hiện lên màn hình.

“Đồ ăn đến rồi.” Mới vừa rồi không thấy đói bụng, hiện tại lại có chút đói.

“…” Trơ mắt nhìn điện thoại của mình bị Diệp Lăng mở khóa, chẳng lẽ đầu năm nay khóa màn hình đã không còn tin cậy nữa rồi…

Tóc đen ẩm ướt, dán trên trán không được thoải mái. Diệp Lăng vuốt lên, lộ ra cái trán trơn bóng, hắn là loại người có gương mặt dù cho đầu có trọc cũng sẽ không khó coi.

Trang Húc Nhiên trở mình dậy, tựa ở đầu giường ngơ ngác nhìn về phía trước, kỳ thật ánh mắt có chút mông lung, không có điểm cố định, bởi vì đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không muốn làm.

Sau một hồi vận động kịch liệt, người ở trên không mệt, nhưng người thừa nhận mới là mệt mỏi nhất.

Trang Húc Nhiên chống đỡ thân thể mà tựa ở đầu giường, thở ra một hơi thật dài, rồi lại hít vào…. Mẹ kiếp, bộ phận phía sau vẫn chưa khép lại, cảm thấy đau xót, hơn nữa còn không dùng bao, toàn bộ đều bắn bên trong, hiện tại liền chảy ra ngoài.

Không lâu sau, Diệp Lăng tìm đồ trong ngăn kéo, phát hiện không có. Hắn xuống giường mặc áo sơ mi cùng quần dài, đi chân trần ra ngoài lấy.

Lấy nhiều khăn giấy ướt, nhấc hai chân Trang Húc Nhiên lên, một chân đặt trên vai Diệp Lăng, một chân đặt trên đùi. Dùng tư thế *** đãng như vậy, Diệp Lăng cúi đầu giúp cậu lau sạch thứ bên trong, một bộ dạng rất quen thuộc… thật sự là người không thành thạo?

Ngón tay luồn vào trong lỗ nhỏ, kích thích khiến nó co rút lại.

“Bình tĩnh một chút.” Diệp Lăng khuyên nhủ cậu, bởi vì làm như vậy không lau được.

“…” Trang Húc Nhiên hít một hơi thật sâu, bình tĩnh em gái anh!

Cũng không biết em gái mình bị ân cần hỏi thăm qua, Diệp Lăng lau sạch sau đó thả hai chân của Trang Húc Nhiên xuống, chính mình xoa xoa hai tay đi đến toa lét để rửa.

Đúng vậy a, rõ ràng là có toa lét, tại sao phải…

Hai má Trang Húc Nhiên nóng bỏng, cảm thấy mình bị Diệp Lăng làm đến choáng váng.

“Tôi ra ngoài ăn chút đồ, cậu nghỉ ngơi một chút rồi tự mình tắm rửa đi.” Diệp Lăng vừa rồi lại giúp Trang Húc Nhiên chùi rửa như vậy, là vì lười biếng, để cho cậu tiếp tục nằm, tự mình đi tắm.

“Anh đỡ tôi đi.” Trang Húc Nhiên nghiêm mặt yêu cầu, phải chờ cho đến khi mình có thể di chuyển, ai biết còn phải đợi đến bao lâu.

Lại một lần nữa trở vào phòng tắm, Diệp Lăng đỡ Trang Húc Nhiên. Mở vòi hoa sen, Diệp Lăng bị xối trúng nước biến thành tắm lần thứ hai.

—— Sớm biết vậy đã không lười biếng ==

Đứng dưới vòi nước, nghiêm túc giúp Trang Húc Nhiên tắm rửa, Trang Húc Nhiên cảm thấy Diệp Lăng như vậy thật là đáng yêu, nhịn không được ngẩng đầu hôn hắn một cái.

Hai tay vòng qua người đàn ông so với mình còn cao hơn, lười biếng dựa vào hắn, cảm thấy thể xác và tinh thần thỏa mãn… Nếu như đầu gối không mềm thì tốt rồi.

Sau mười lăm phút, cả người Diệp Lăng toàn là hơi nước, ngồi trên ghế sopha ăn điểm tâm chiều cùng với thứ thuốc nước mà Trang Húc Nhiên mỗi ngày ép buộc hắn bồi dưỡng.

Trang Húc Nhiên ngồi bên cạnh hắn, trên người mặc bộ quần áo mới, bộ đồ lúc trước đã hỏng rồi. Tuy rằng quần áo không rẻ, nhưng mà để cho Diệp Lăng cao hứng, Trang Húc Nhiên để hắn tùy tiện xé.

Không, phải nói là chờ mong.

“Đây là món gì, mùi rất lạ…” Ăn vào một miếng thịt, sau khi cắn ra thì có mùi hơi tanh, nồng đậm kỳ quái.

“Cái đó của động vật.” Trang Húc Nhiên ăn những món khác, tuyệt đối không đụng vào cái đó, chỉ có ngăn bên trong mới có.

“A.” Người nào đó trì độn, nhíu nhíu mày tiếp tục ăn hết thứ kỳ lạ, dù sao lãng phí là đáng hổ thẹn.

Cửa phòng bị gõ vang, thư ký của Trang Húc Nhiên tiểu Kha đi tới.

“Sếp, phần này là bản sửa đổi kế hoạch, cần sếp ký tên.” Lúc trước sửa rồi lại phải cầm về, lần cuối cùng sửa lại một chỗ nhỏ xíu, cầu nguyện không muốn bị trả trở về lần nữa.

Nếu như là bình thường, Trang Húc Nhiên nhất định sẽ có ý kiến, bất luận sửa chữa bao nhiêu lần, đều sẽ mang bản kế hoạch của chính mình lại đây, cho dù vì lý do gì cũng không nhờ cậy người khác.

Nhưng mà bây giờ, cậu lười biếng đến nỗi ngay cả ghi ba chữ cũng cảm thấy mệt mỏi, chứ đừng nói là lãng phí sức lực đi giáo huấn người khác.

Trong lúc chờ đợi Trang Húc Nhiên ký tên, ánh mắt của thư ký tiểu Kha vô tình lướt qua trên mặt Diệp Lăng, thật sự chỉ là vô tình… Nhưng mà mới là lướt qua một cái thì hai mắt liền bị trói chặt rồi.

Vừa mới tắm rửa xong, toàn bộ tóc dán đằng sau gáy, loại tạo hình này đáng lẽ phải là khó coi mới đúng!

Nhưng cái này vẫn không phải, mặt của hắn vẫn rất đẹp trai. Ngũ quan bởi vì không có gì cản trở, càng lộ ra. Làn da bởi vì chưa khô hết hơi nước, có loại trong suốt, ướt át gợi cảm, là một bức tranh cảnh đẹp ý vui.

Hơn nữa hấp dẫn người ta nhất không phải là bề ngoài, mà là khí chất cùng bầu không khí.

Cả người toát lên vẻ lười biếng, mang theo thỏa mãn như mới làm xong chuyện gì, khóe mắt vẫn lưu lại chút ửng đỏ nhàn nhạt, khi chớp mắt nhìn về phía đồ ăn thì phần đuôi mắt hơi rủ xuống, thật là quá…

“Cô ra ngoài được rồi.” Trang Húc Nhiên trừng mắt thư ký của mình, nhìn cái gì đó?

Người đẹp lười biếng, lập tức biến thành sếp với cái bớt lớn trên mặt, tiểu Kha tiếp nhận văn bản tài liệu, nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.

Ánh mắt dao găm thật đáng sợ!

Đã nói người nào đi vào kí tên cũng bị sếp trừng, về sau không bao giờ giúp làm chuyện này nữa!

Trên thực tế Trang Húc Nhiên tức giận, bởi vì sau khi tiểu Kha nhanh như chớp trốn đi, cậu đã nhìn về nơi tiểu Kha vừa rồi đã thưởng thức.

Bình tĩnh xem xét, nếu như là mình trông thấy người có bộ dạng ấy, cũng sẽ dán hai mắt vào.

Đôi mắt Diệp Lăng là pha trộn giữa mắt hoa đào cùng mắt phượng, so với mắt phượng thì hẹp dài hơn một chút, so với mắt hoa đào thì ít hơn vài phần quyến rũ, khuynh hướng thiên về nét đẹp thanh tú, so với tính cách ngờ nghệch bên trong thì vô cùng không phù hợp.

Giống như sao chổi đụng vào trái đất kết hợp cùng một chỗ, hoặc là vô cùng thê thảm, hoặc là tương thân tương ái (yêu thương lẫn nhau.)

May mà kết quả vô cùng tốt đẹp.

“Cậu cũng muốn ăn cái đó của động vật?” Có muốn không mà sao cứ nhìn mình ăn.

“Không muốn.” Trong giọng nói có chút trốn tránh.

Đáng tiếc Diệp Lăng nghe không hiểu, nếu như Trang Húc Nhiên không ăn giùm mình, như vậy liền chậm rãi ăn hết, ăn cho đến khi no căng.

Ngay cả nước canh cũng uống đến không thừa một giọt, cái loại cảm xúc cảm thấy Diệp Lăng rất đáng yêu lại vọt tới lần nữa, khiến Trang Húc Nhiên không cách nào khống chế được móng vuốt của mình, xoa xoa gò má Diệp Lăng.

“Đúng rồi, rốt cuộc cái đó của động vật là cái gì?” Sau khi ăn xong, Diệp Lăng tò mò hỏi.

Ăn xong mới hỏi không phải là quá trễ rồi sao?

“…”

Sáng sớm, tinh thần Diệp Lăng vô cùng tốt mà thức dậy làm điểm tâm ——  dáng người cao gầy thẳng tắp mặc tạp dề mèo Kitty, đang đảo qua đảo lại nồi canh bí đỏ.

Đột nhiên một đôi tay vòng qua hông ôm lấy mình, Diệp Lăng bình tĩnh mà tiếp tục đảo qua đảo lại, sau khi xác định mỗi miếng đều đã nóng, mới cho người phía sau một ánh mắt, nhíu mày.

“Sao cậu lại mặc đồ của tôi?” Cái áo sơmi này rõ ràng là của mình.

Chiều cao cùng thân thể của Trang Húc Nhiên cũng tương tự khi Diệp Lăng học năm thứ nhất, áo sơ mi của hắn Trang Húc Nhiên mặc lên người thì hơi rộng một chút, hơn nữa còn mặc giống như váy, phía dưới không có gì.

“Mặc một chút thì thế nào.”

Mặt vẫn dán vào tấm lưng ấm áp, giọng nói mang theo chút khàn khàn do mới tỉnh ngủ, Trang Húc Nhiên ngay cả mắt cũng không mở ra. Cậu đi ra vốn muốn tìm ly uống nước, kết quả nhìn thấy bóng dáng Diệp Lăng, liền không nhịn được từ phía sau ôm lấy.

Nắng sớm ngày thu là một trong những thứ đẹp nhất trong năm, ánh nắng chiếu vào phòng, khiến cho Trang Húc Nhiên có một loại xúc động muốn thời gian dừng lại.

Cậu không giữ được thời gian, đành phải giữ lại người trước mắt —— thời gian cũng bởi vì người mà trở nên đáng giá.

Rõ ràng mình có quần áo tại sao lại mặc quần áo của người khác?—— Diệp Lăng không hiểu vấn đề này.

Trước khi bắt đầu bữa sáng, Diệp Lăng kéo Trang Húc Nhiên ra khỏi lưng, ôm lấy mặt cậu cho một nụ hôn chào buổi sáng: “Buổi sáng tốt lành.”

“…” Trang Húc Nhiên im lặng vòng tay qua cổ Diệp Lăng vùi mặt vào đó, vĩnh viễn không thể hiểu nổi Diệp Lăng.

Đếm trên đầu ngón tay, hôm nay là thứ sáu, hai ngày nữa là Diệp Lăng đi học lại, mà bây giờ Trang Húc Nhiên vẫn cứ qua đêm ở đây, hầu như không về nhà.

“Tối nay tôi không qua đây.” Lúc gần đi đứng ở cửa ra vào, Trang Húc Nhiên nói với Diệp Lăng.

“Tạm biệt.”

Diệp Lăng tiến qua hôn môi Trang Húc Nhiên một cái, là một nụ hôn tạm biệt. Hôm nay hắn không đến công ty của Trang Húc Nhiên, hắn muốn ở nhà ôn bài.

“Có thể thứ bảy cũng không đến.” Một khi đã trở về nhà, không thể không ở lại vài ngày.

“Ừ.” Diệp Lăng im lặng tính toán trong lòng, thứ bảy mình nên làm gì đây.

Trang Húc Nhiên nhìn Diệp Lăng, ánh mắt có chút lạnh lẽo, chỉ ừ một tiếng như vậy, không có biểu hiện gì khác?

“Tôi đi đây.” Cậu nói một câu.

“Lái xe cẩn thận.” Diệp Lăng cũng nói một câu.

Dừng một chút, cuối cùng Trang Húc Nhiên liếc Diệp Lăng một cái, kìm nén bực bội mà đi về phía thang máy.

Cùng Diệp Lăng quen biết chưa tới một tháng, đã xảy ra rất nhiều chuyện khó lường. Chưa bao giờ thật lòng để tâm hay sung sướng, từ có chút do dự đến chước định ( Xem xét tình hình mà quyết định.), rốt cuộc đã xác nhận chính là người này. Sau khi quen biết, Trang Húc Nhiên đã từng cảm thấy sợ hãi.

Cậu giữ mình trong sạch bởi vì đối với tình cảm vô cùng nghiêm túc cẩn thận, càng là có chờ mong rất lớn với tình yêu.

Rất nhiều người trong giới đã nói qua với Trang Húc Nhiên, cái vòng tròn lẩn quẩn này không có tình yêu, về sau cậu cũng sẽ từ từ biến thành kẻ lão luyện, sẽ không còn đuổi theo cái thứ gọi là tình yêu nữa.

Chưa thử qua làm sao sẽ đơn giản buông tha?

Từ khi biết được tính hướng của mình cho tới giờ, Trang Húc Nhiên vẫn luôn có lòng tin đối với chính mình, cậu sẽ không cho phép đẩy mình vào cục diện mình đã lún sâu mà đối phương vẫn còn tỉnh táo.

Tìm được tình yêu, phải nhất định là đối phương vô cùng yêu cậu, toàn bộ phương diện phải vì cậu mà tồn tại.

Nhưng mà bây giờ xem ra, sa vào chỉ có mình mà thôi.

Tâm tình thất bại, cảm xúc thay đổi, xem đi, cái này là hậu quả khi lún vào cạm bẫy…

“Trang Húc Nhiên.”

Đi xuống dưới lầu, dừng lại trước cửa một chút, chuẩn bị mở cửa xe, sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, Trang Húc Nhiên nhanh chóng xoay người.

“Cậu quên mang ví tiền.” Diệp Lăng cầm lấy một cái ví màu nâu đưa đến, khuỷu tay còn khoác một cái khăn choàng caro.

Thời điểm giao cho Trang Húc Nhiên, ngón tay hai người đụng vào nhau.

Diệp Lăng đột nhiên nắm nắm bàn tay kia,  nói: “Cậu xem, tay lạnh quá rồi, cậu nên mặc thêm quần áo.” Hôm nay thời tiết u ám, khí hậu đột nhiên chuyển lạnh, có dấu hiệu muốn mưa.

Khăn choàng caro, Trang Húc Nhiên liếc qua một cái, cùng với áo lông bên trong của mình, phủ xuống vai càng thêm phù hợp.

Vào thời điểm cậu ngẩn người, Diệp Lăng cho là cậu không hài lòng, liền tự mình cầm khăn choàng kia qua, dùng mấy chiêu mình đã học được để quàng cho cậu.

“Nhìn rất đẹp.” Khung xương vóc người của Trang Húc Nhiên rất phù hợp, giống như người mẫu trong tạp chí.

“Cảm ơn.” Trang Húc Nhiên nhỏ giọng nói, lúng túng mà vuốt vuốt ***g ngực đang nhảy lô tô, đứng trước mặt Diệp Lăng, bỗng nhiên không biết nên có phản ứng như thế nào.

“Buổi chiều thứ bảy tôi sẽ đến phòng thể hình, cậu có muốn đi cùng không?” Diệp Lăng nghiêm túc hỏi thăm, đầy là lần đầu tiên Diệp Lăng hẹn Trang Húc Nhiên làm gì đó.

Trang Húc Nhiên ngoại trừ gật đầu, còn không biết nên nói cái gì, ánh mắt đều là ngây ngốc.

“Cậu đi làm đi không trễ.” Diệp Lăng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, giúp Trang Húc Nhiên xoay người, chỉ hướng đi đến gara: “Đi đi.”

Xúc cảm trên bờ vai, mới đến đã rời đi, giống như là cơn gió thu nhẹ lướt qua. Cảm thấy không muốn, trong lòng bỗng nhiên sinh ra, sau đó oanh tạc tiến vào bộ não.

Trang Húc Nhiên quay lại, vòng qua cổ Diệp Lăng, nhanh chóng hôn môi hắn.

Theo phản xạ mà ôm lấy người nhào về mình, Diệp Lăng tuy rằng nghi hoặc nụ hôn không nên đến này, nhưng vẫn hôn lại, thỏa mãn Trang Húc Nhiên tùy thời tùy chỗ có thể nổi điên.

“Diệp Lăng.”

Đầu đặt vào hõm vai của mình, trong lòng cảm thấy không thích hợp, Diệp Lăng âm thầm suy đoán qua suy đoán lại, nhưng không có cách nào giải thích.

“Cảm lạnh rồi hả?” Không phải nhanh vậy chứ?

Đưa tay sờ lên trán Trang Húc Nhiên, hơi âm ấm.

“Nếu không… Cậu nghỉ đi?” Đây là lời đề nghị tốt nhất của Diệp Lăng.

“…” Trang Húc Nhiên im lặng lắc đầu, mặt vẫn chôn vào hõm vai Diệp Lăng như trước.

“… Bị muộn rồi kìa.” Diệp Lăng hậu tri hậu giác mà nghĩ đến, kỳ thật Trang Húc Nhiên là sếp, muộn hay không hình như cũng không sao.

“…” Trang Húc Nhiên vẫn không nhúc nhích.

“…” Một giây một giây lại trôi qua, hoàng đế không nhanh thái giám gấp, Diệp Lăng đành phải tìm lấy chìa khóa xe của Trang Húc Nhiên, kéo lấy người đi đến gara lấy xe.

Cho là mình sẽ bị nhét vào ghế lái, bắt buộc lên đường. Nhưng mà Trang Húc Nhiên tuyệt đối không nghĩ tới, mình bị nhét vào chính là ghế phụ.

Há hốc mồm rốt cuộc cũng nói chuyện với hắn: “Anh học xong rồi sao?” Học lái xe nhanh như vậy?

“Ừ.”

Một hồi yêu đương nhỏ trong lúc cảm xúc bỗng nhiên bộc phát, cuối cùng diễn biến thành thế này, kết quả vô cùng hài lòng.

Ít nhất Trang Húc Nhiên được nếm trải người mình thích quan tâm, cùng với tư vị được chăm sóc —— Diệp Lăng lái xe chở cậu đi làm.

Thẳng đến khi hoảng hốt mà ngồi trong phòng làm việc của mình, Trang Húc Nhiên dùng lý trí phân tích hành vi của mình vào buổi sáng hôm nay. Tự nhủ với mình nói mà không biết xấu hổ, cái kia chỉ là ngụy biện mà thôi… Nhưng mà đứa nhỏ khóc liền có kẹo ăn, về sau không thể nào không tiếp tục nữa… Thỉnh thoảng thử xem.

Thư ký tiểu Kha dùng vẻ mặt kinh hãi khi đóng cửa lại, cô cảm thấy như nằm mơ khi không cẩn thận nhìn thấy ông chủ cười ngây ngô.

Như vậy không tốt, biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu!

“Ồ, chị tiểu Kha, sếp có ở bên trong không?”

“A, tạm thời không có ở đây.”

Toàn bộ thứ sáu, Diệp Lăng đều ở nhà ôn tập. May mà những kiến thức này lúc trước hắn có học qua, lần nữa nắm lại cũng tương đối đơn giản. Giữa trưa bởi vì một mình ăn cơm, hắn xào mấy món rau thịt đơn giản.

Buổi tối quả nhiên Trang Húc Nhiên không đến, hẳn là về nhà.

Tám giờ bốn mươi Diệp Lăng gấp lại sách vở, không lâu sau thì nhận được điện thoại như thường lệ, nói đến mười giờ thì đi ngủ.

Thứ bảy tinh thần rất tốt, vết bầm tím trên trán cũng tan đi không ít, vết thương trong lòng bàn tay cũng nhanh tốt rồi. Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Diệp Lăng ra ngoài đến chỗ hẹn với Trang Húc Nhiên.

Một câu lạc bộ tổng hợp đủ loại hình thức thể thao, bên trong trang bị đầy đủ, ngoại trừ máy tập thể hình cơ bản, đáng xem chính là bể bơi cỡ lớn, sân tennis, sân bóng rổ… Thứ không có chắc chỉ có sân bóng đá.

Loại thành viên mới như Diệp Lăng đương nhiên là bắt đầu từ cơ bản.

Lúc trước hắn có tập qua, biết rõ về giai đoạn bắt đầu có những cái gì, cũng biết mình thích hợp với loại nào.

Trang Húc Nhiên cùng mấy người kia đều có làm thẻ, nhưng mà không thường xuyên đến.

Đừng nói Diệp Lăng không có cơ bụng, Trang Húc Nhiên cũng là không có, phần bụng dưới của hai người đều bằng phẳng nhưng không rắn chắc.

Nói đến tập thể hình, liền không thể thiếu những trang phục cần thiết, ví dụ như quần áo thể thao, bao cổ tay ba lô gì gì đó, muốn chơi ở hạng mục khác tự mình còn phải mua đạo cụ vợt bóng bàn …v…v…

Bây giờ bên cạnh có rất nhiều cửa hàng có thương hiệu, chỉ cần vòng qua bên cạnh dạo một vòng là có thể mua được.

Lúc trước Trang Húc Nhiên có đầy đủ hết một bộ, kể cả các loại giày thể thao, ngay cả cậu cũng dùng không hết.

Cùng đi dạo với Diệp Lăng, cùng một chỗ thử quần áo, lại làm cho Trang Húc Nhiên nhịn không được mà cùng hắn mua thêm một vài món.

Quần áo, giầy, vợt bóng bàn, đồ lót thể thao, thậm chí bao cổ tay nho nhỏ cùng với khăn mặt, Diệp Lăng có, Trang Húc Nhiên  cũng phải có.

“Anh vậy mà lại biết đánh tennis?”

Trước đây tập thể hình xong xuôi, Diệp Lăng hay thích đánh hai cuộc, kỹ thuật cũng bình thường, vững vàng đánh vững vàng luyện mà dần đi lên.

Sau khi đánh xong, hai người ngồi cạnh nhau, uống nước thở dốc.

Trang Húc Nhiên dựa vào lưng Diệp Lăng, từ trong ba lô lấy ra chiếc điện thoại rồi nhìn vào, năm giờ chiều.

Thời gian trôi nhanh quá.

“Tôi đưa anh về.” Trang Húc Nhiên nói như vậy, nhưng mà không nhúc nhích, vẫn là muốn lâu thêm chút nữa.

“Gọi xe trở về.” Diệp Lăng nghĩ muốn kêu xe, hắn cảm thấy như vậy rất thuận tiện.

“Không được.” Một câu liền bác bỏ.

Trang Húc Nhiên kéo Diệp Lăng, đi tắm rửa thay quần áo.

Phòng tắm rất lớn, chia ra thành từng buồng tắm nhỏ.

Diệp Lăng tắm tắm, một người chui vào, dán vào phía sau lưng hắn. Thứ gì đó lành lạnh từ trên lưng trượt xuống, sau đó có rất nhiều bọt, thì ra là sữa tắm.

Trơn mượt mà dán cùng một chỗ, ôm cũng ôm không được, giống như cá chạch…

Diệp Lăng nghĩ thầm, người sau lưng so với cá chạch thì có chút trắng hơn, hơi gầy, là một con cá chạch gầy gò.

Xoay người, ấn  cái người đang quấy rối mình lên tường, bọt nước mang theo sương mù vây quanh, che lấp một màn không được dịu dàng.

Kỳ thật cũng không phải là không dịu dàng, chẳng qua là hôn môi mãnh liệt mà thôi.

Đầu lưỡi cùng đầu lưỡi cuộn vào nhau, dây dưa, truy đuổi, cậu tới tôi đi, không biết mệt mỏi.

Chơi đùa giữa hai người yêu nhau, dường như là trò chơi thú vị nhất tốt đẹp nhất trên thế gian, trăm chơi không chán, tuyệt vời như vậy.

Sau khi tách ra thật lâu, Trang Húc Nhiên vẫn không thể quên, tại buồng tắm nho nhỏ trong câu lạc bộ, cảm nhận nụ hôn khiến toàn thân run rẩy.

Đó là trải nghiệm đến cực hạn, chỉ khi cùng Diệp Lăng một chỗ mới có thể cảm nhận được, niềm vui thật sự.

Tôi muốn anh—— Trang Húc Nhiên.

[Cún con mở to đôi mắt long lanh gâu gâu] ——Diệp Lăng.

Sếp quỷ dị bật cười, lại lần nữa hù đến thư ký Tiểu Kha, gần đây người kỳ quái thật sự quá nhiều…

Thứ hai Diệp Lăng đi học lại, hắn phát hiện thời gian biểu của mình đã sắp xếp đầy kín. Xế chiều giống như bình thường mà muốn đi luyện lái xe, có rảnh thì ghé qua phòng tập thể thao rèn luyện thân thể, ngẫu nhiên có thời gian thì đi thư viện đọc sách.

Trang Húc Nhiên khôi phục lại quy luật ở chung vào tối thứ tư cùng chủ nhật, nhưng thật ra có đôi khi không tuân thủ quy luật, ban ngày vẫn gặp mặt như trước, chẳng phân biệt được lúc nào thì thích hợp để có cơ hội ân ái.

Dần dần, Diệp Lăng cũng đã quen ở căn hộ bên ngoài trường, rất ít khi ở lại phòng ngủ.

Lần trước đã một lần nổi danh trên BBS, gần đây thì độ nóng đã dần biến mất, dọc đường đi ít nhất sẽ không bị vây xem.

Bạn học cùng lớp đã tiếp nhận sự thay đổi của Diệp Lăng, bằng không thì còn có thể như thế nào. Dù sao đây cũng là sự thật, thực tế có nhiều ví dụ đối nghịch như vậy, mặc kệ Diệp Lăng dùng phương thức gì, dù sao hắn chính là đối nghịch rồi, đây phải là một chuyện đáng hoan nghênh mới đúng.

(Nguyên văn là Nghịch tập: nghĩa là chống lại, đối nghịch với thói quen, với những khuôn sáo cũ)

Về phần Lưu Nghệ Hàm, coi như không còn qua lại nữa.

Cho dù trước đây vẫn còn chút ít do dự, nhưng mà Diệp Lăng không hối hận quyết định của mình.

Ngày lễ 01 tháng 10 cũng đã đến (Quốc khánh Trung Quốc.), bạn bè xung quanh phần lớn đều về nhà, hoặc là ra ngoài du lịch.

Diệp Lăng không nghĩ sẽ về nhà, cũng không có muốn ra ngoài du lịch. Kỳ nghỉ dài hạn ngày 01 tháng 10 ở trong mắt Diệp Lăng cũng không có gì đặc biệt, rảnh rổi thì đọc sách còn hơn, hoặc là rèn luyện thân thể.

Trong mắt Trang Húc Nhiên, kỳ nghỉ 01 thàng 10 chính là thời gian dùng để nghỉ ngơi thật tốt.

“Dì của Tào Chính ở thành phố H có một khu resort cạnh biển, chúng tôi đã bàn cùng nhau đến chơi ba ngày, thời gian còn lại thì tự do, anh cảm thấy làm cái gì thì tốt?”

Hỏi Diệp Lăng, trong đầu hắn sẽ tự động liệt kê hành trình đã đi qua ở kiếp trước. Nhưng mà quá xa, thời gian chỉ có bốn ngày dĩ nhiên là chưa đủ, cho dù đi cũng sẽ rất vội vàng, không đạt được hưởng thụ mong muốn trong kỳ nghỉ.

Nhưng quan trọng ở chỗ, nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, hà tất phải tra tấn mình lăn qua lăn lại.

“Nghĩ ra chưa?” Trang Húc Nhiên thấy hắn nhíu mày.

“Không đi đâu hết, về nhà nghỉ ngơi.” Diệp Lăng quyết định một câu.

“A.”

Khó được một lần trảm đinh tiệt thế, may mà Trang Húc Nhiên vui vẻ đồng ý, có chút nghe lời, nhìn Diệp Lăng bằng ánh mắt cầu khen ngợi…

(Trảm đinh tiệt thiết: Chém đinh chặt sắt, ý nói: lời nói quả quyết, đanh thép, chắc như đinh đóng cột.)

Trang Húc Nhiên như vậy, lại khiến cho Diệp Lăng nhớ tới khi còn bé hàng xóm bên cạnh có nuôi một chú chó con. Mỗi khi hắn tan học về, bưng chén lớn ngồi ở ngưỡng cửa nhà mình, chó con sẽ tới cọ cọ, lẳng lặng nhìn hắn, thỉnh thoảng còn dùng móng vuốt cào cào hắn.

Diệp Lăng yêu thích động vật nhỏ lông xù, mỗi lần đều vụng trộm cho nó ăn một chút đồ ăn của mình—— cơm trắng.

Mặc dù là cơm trắng nhưng chó con vẫn ăn rất ngon lành, Diệp Lăng vẫn còn nhớ rõ khi chó con ăn được cơm trắng sẽ vô cùng kích động, con mắt long lanh lóe sáng, bộ dạng ngây ngô ngốc nghếch, quả thực là muốn ôm ôm hôn hôn một cái.

Đáng tiếc một đoạn thời gian sau cũng không còn nhìn thấy chó con nữa, nghe nói là không sống được, mới nhỏ mà đã mất rồi.

Diệp Lăng vẫn vụng trộm khổ sở một trận, hắn cảm thấy chó con là bị chết đói đấy, người nhà bên cạnh không nuôi tốt.

Nếu không muốn cho nó cơm, tại sao phải nuôi chó.

Đã từng rất phẫn nộ mà nghĩ như vậy, cho nên Diệp Lăng vẫn một mực không nuôi chó con và mấy loại thú cưng khác, hắn sợ mình nuôi không tốt.

Lúc này bên cạnh lại có một người cùng gầy gầy như vậy, vòng eo thật khiến cho người nhìn sốt ruột, rất sợ cậu sẽ giống như con chó nhỏ kia, ăn không đủ no sẽ không còn.

Diệp Lăng đột nhiên đứng lên đi vào phòng bếp.

“…” Trang Húc Nhiên vỡ mộng, trong lòng lạnh lẽo.

“Cậu muốn ăn mỳ qua cầu, hay là cháo sò?” Diệp Lăng quay đầu lại hỏi cậu, cái này là người ăn được quyết định.

(过桥米线: Là món mỳ nhưng lại có sợi như bún. Tương truyền rằng, năm xưa có một đôi vợ chồng nhà nông tuy nghèo nhưng rất yêu thương nhau. Hằng ngày vào bữa trưa, người vợ thường nấu mỳ từ nhà đem ra đồng cho chồng, đường rất xa, dù có cố đi nhanh mấy thì đến nơi bát mỳ vẫn nguội ngắt. Thương chồng vất vả chị vợ bèn nghĩ ra cách nấu nước dùng trước để lại lớp váng mỡ trên mặt giữ nước nóng lâu, đến nơi mới cho thức ăn tươi ngon vào. Vậy là đã qua cầu rồi mà bát mỳ vẫn nóng hổi thơm ngon. Ngày nay nó đã trở thành một món ăn nổi tiếng của Vân Nam – Trung Quốc.)

“A?” Thứ cho cậu không theo kịp tiết tấu của Diệp Lăng, như thế nào đang bàn về chuyện nghỉ mát lại đột nhiên chuyển tới mỳ qua cầu, cháo sò?

“Làm cho cậu ăn khuya.” Diệp Lăng rất nghiêm túc rất chân thành nói: “Nghe nói ăn khuya dễ béo.”

“…”

Sân bay thành phố, Diệp Lăng một tay kéo theo hành lý của hai người, một tay kéo Trang Húc Nhiên. Hai người mặc áo dài tay, đeo kính đen, đi ở sân bay thiếu chút nữa bị người ta hiểu nhầm thành ngôi sao… Nhưng mà ngôi sao không có khả năng bên cạnh có ít người như vậy.

Thời gian còn sớm, bọn họ nhìn thấy một mình Tào Chính đứng ở đằng kia, vừa nhìn thấy bọn họ thì cậu ta lập tức vẫy tay gọi đến.

“Húc Nhiên! Chim cút!” Rống một tiếng khiến toàn bộ người đang ngủ trong phòng chờ giật mình tỉnh dậy.

Bên cạnh, là Tiếu Chí Hiên và Diêm Chấn Quân đều mang theo bạn gái tới đây. Nói thật, đây là lần đầu tiên Diệp Lăng nhìn thấy bạn gái của Tiếu Chí Hiên và Diêm Chấn Quân.

Cùng nhau giới thiệu xong.

Bạn gái của Tiếu Chí Hiên cũng học ở M đại, gọi là Vương Thiến Nghi, học khoa Trung văn. Mặt trái xoan, mái tóc dài màu đen tự nhiên, điềm đạm nho nhã vẫn còn nét thẹn thùng, quả nhiên là một mỹ nữ Trung văn khí chất tốt đẹp cùng dung mạo xinh đẹp, vừa vặn phù hợp với thẩm mỹ của Diệp Lăng, vì vậy mà nhìn lâu hơn một chút.

Bạn gái của Diêm Chấn Quân học ở Đại học y, gọi là Dương Phỉ, là một nữ sinh hoàn toàn trái ngược với Vương Thiến Nghi. Nụ cười sảng khoái, trên người có loại phong độ nữ hiệp, kiên cường bất khuất mà tràn ngập chính khí (kiên cường chính trực.), cũng là nữ sinh sẽ khiến người ta để mắt đến.

Lại khiến cho Diệp Lăng rất kỳ quái chính là, dường như Trang Húc Nhiên cũng là lần đầu tiên gặp bạn gái của bọn họ.

Lên máy bay, Diệp Lăng tò mò mà kề tai nói nhỏ hỏi thăm.

“Bình thường tụ tập một chỗ bọn họ cũng không dẫn con gái theo, mang tới làm gì, lại chơi không được.” Trang Húc Nhiên trả lời đơn giản.

“A.” Diệp Lăng phát hiện không đúng: “Vậy tại sao mỗi lần đều mang tôi theo?”

Trang Húc Nhiên ghé mắt nói: “Các người có thể giống nhau sao?” Trong mắt cậu, Diệp Lăng đương nhiên không giống vậy.

Thực sự không giống nhau, nam nữ khác biệt… Nhưng.. Diệp Lăng vẫn thủy chung cảm thấy là lạ, cuối cùng thì không đúng chỗ nào?

“Lúc trước A Chấn còn chưa làm quen bạn gái, chúng tôi cho rằng cậu ấy không cần phụ nữ.” Lần này rất đột ngột, nhưng mà nghe nói đã quen nhau được nửa năm rồi, gần đây xem ra đã vô cùng chắc chắn, mới kêu ra gặp mặt.

Thận trọng bởi vì Diêm Chấn Quân rất coi trọng người phụ nữ của mình, nếu đã quyết định thì sẽ kiên trì. Bởi vì xuất thân của Dương Phỉ không tốt, Dương Phỉ muốn kết hôn tiến vào Diêm gia cũng không phải là điều dễ dàng.

Tiếu Chí Hiên lại không giống vậy, trong nhà cậu đã sớm an bài vợ chưa cưới, cũng không phải là bạn gái bây giờ.

Hai bên đã sớm biết bên cạnh đối phương đều có người, chẳng qua là hai người đều không có ý kiến với đối phương, dù sao trong lòng đã biết rõ. Trước khi kết hôn vẫn còn một khoảng thời gian tự do cuối cùng, muốn yêu thế nào muốn chơi thế nào thì chơi, nhưng mà sau khi kết hôn, phải biết kiềm chế.

Trang Húc Nhiên có hỏi Tiếu Chí Hiên, có từng cảm thấy không cam lòng hay không?

Nhớ lúc ấy Tiếu Chí Hiên trả lời một câu rất tiêu sái: “Không biết, tớ không giống loại động vật có cảm tính (cảm xúc.) như các cậu, thứ tớ theo đuổi là lý tính (lý trí.).!”

Cảm tính tương đương mộng ảo? Lý tính tương đương sự thật?

“Vậy còn cậu, vì cái gì không thích phụ nữ?” Diệp Lăng đột nhiên hỏi Trang Húc Nhiên.

Con gái mềm mại mỏng manh, giống như là bạn gái của Tiếu Chí Hiên, cũng rất tốt a.

Trang Húc Nhiên nói ra đáp án.

“Cái gì?” Diệp Lăng nghe không rõ, hỏi lại lần nữa.

“Tôi nói…” Cậu kề sát lỗ tai Diệp Lăng nói nhỏ, câu trả lời lại khiến cho Diệp Lăng xấu hổ.

Trang Húc Nhiên nói với Diệp Lăng—— phụ nữ có thể giống như anh làm tôi đến khóc sao?



Cái này có phải là cảm giác yêu đương hay không, không cùng một chỗ sẽ nhớ mong, cùng một chỗ sẽ nhịn không được mà sờ sờ mà hôn nhẹ, không có chuyện gì cũng phải đụng đụng một cái.

Diệp Lăng phiền muộn Trang Húc Nhiên không có việc gì thì đụng đụng… Tay với mặt coi như xong, đi xuống phía dưới làm gì!

“Bốp!”

Đỏ lên.

Tay cứ nâng lên, cố ý đưa đến trước mặt Diệp Lăng, để cho hắn nhìn thấy việc ác mình làm. Thuận tiện giương mắt tố cáo, có chút quật cường.

Cúi đầu hôn lên chỗ mình mới vỗ đến đỏ lên, nhanh chóng đẩy cái tay chướng mắt kia ra, đã đủ rồi.

Trái tim đập liên hồi đến không chịu được, Trang Húc Nhiên nhắm chặt mắt lại gắt gao dựa vào đối phương ở khoảng cách gần nhất, ngay cả ngồi cùng một chiếc máy bay cũng cảm thấy hạnh phúc.

Rốt cuộc cũng ngủ.

Diệp Lăng kéo chăn lên, đắp cho người bên cạnh.

Rất nhanh đã ra ngoài thành phố, hơn một giờ bay, có một số người lúc hạ cánh còn chưa xem hết nửa tờ báo.

Dì nhỏ của Tào Chính biết rõ bọn họ tới, từ khu nghỉ mát phái xe tới đón.

Khu nghỉ mát nằm cạnh bãi biển, đồ ăn đặc biệt nơi đây đương nhiên không thể thiếu hải sản. Đến vừa đúng giờ cơm trưa, đồ ăn có cá nước ngọt và mấy loại hải sản tươi sống.

Khu nghỉ mát này được xây dựng lên từ tám năm trước, khai phá rất thành công, giống như thành phố nghỉ mát cạnh biển bên nước ngoài, vô cùng quốc tế hóa.

Trên đường không thiếu mấy cô gái Tây mắt vàng tóc xanh đến bắt chuyện với bọn họ, đều là những người gợi cảm phóng khoáng, không có kiêng kỵ bên cạnh mấy người đàn ông này đã có bạn gái.

Sau giờ ngọ thì cùng nhau đi lướt sóng.

Nhìn thấy Diệp Lăng mặc xong quần bơi đi ra, Trang Húc Nhiên có chút hối hận, hắn không nên tới tham gia loại nghỉ mát lộ da thịt này. Đi ra ngoài không những mình lộ, mà người chung quanh cũng đều lộ hết.

Một cái khăn lông phủ lên vai Diệp Lăng.