Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 8: An bày cuối cùng trước tận thế




Trương Quân đánh giá người yêu hắn là sát tinh, điểm ấy, Dương Sóc tự nhiên biết rõ. Có điều dù cho biết rõ e rằng hắn cũng cảm thấy đó là lẽ dĩ nhiên, công ty Cố gia có thể làm lớn như vậy, làm người lãnh đạo công ty kia Cố Diễm làm sao có thể là nhân vật dễ đối phó!

Lúc này, Dương Sóc kéo Cố Diễm đến phòng mình, hai người ngồi xuống mép giường lớn, “Cố Diễm… hiện tại anh có một chuyện rất trọng yếu muốn nói với em.”

Cố Diễm bình tĩnh nhìn Dương Sóc, mềm mỏng nói: “Ừm, anh nói đi.”

“Mấy ngày trước… anh mơ thấy một giấc mộng.” Giọng Dương Sóc yếu ớt vang lên.

“Mộng?” Cố Diễm ngẩn người, “Mộng cái gì?”

Dương Sóc quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, “Anh mơ thấy… thời tiết thay đổi rồi.”

Cố Diễm nghe vậy kinh ngạc há to miệng, “Thời tiết thay đổi? Cái gì mà thời tiết thay đổi?” Y làm sao cũng không hiểu Dương Sóc đang nói cái gì. Mà vẻ mặt Dương Sóc lúc này cũng khiến bản năng của y cảm thấy có chút bất an.

Dương Sóc quay đầu lại, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Diễm, đặt tay đối phương vào trong lòng bản tay của mình tinh tế vuốt ve, ước chừng nửa phút đồng hồ sau, hắn mới chợt nói: “Anh mơ thấy lời đồn tận thế trên mạng thật sự xảy ra, rất nhiều người đều biến thành quái vật ăn thịt người, cuộc sống của con người trở nên rất khó khăn..”

Cố Diễm nghe được cũng không nhảy dựng lên hô không có khả năng gì đó, chẳng qua y không hề chớp mắt nhìn Dương Sóc, nhìn vẻ mặt đối phương mang chút đau thương, tim, đau nhói.

“Dương Sóc, dù cho tận thế thật sự đến, anh yên tâm, chỉ cần em còn sống, anh sẽ tuyệt đối không có chuyện gì!”

Giọng của Cố Diễm có thể nói là rất nhẹ, không giống như đang thề, chỉ như trần thuật lại một sự thật hiển nhiên.

Dương Sóc nghe, giờ khắc này, phảng phất như linh hồn đều rung động.

Người này… Sao vẫn trước sau như một ngốc nghếch đến thế… Ngốc đến khiến người khác không thể không đau lòng…

Vì vậy, Dương Sóc nhẹ nhàng cong khóe miệng. “Đoạn thời gian trước không phải anh luôn bận rộn sao? Cũng là do mơ thấy giấc mộng không tốt, sau đó… anh vì giấc mộng kia mà chuẩn bị một số thứ không ảnh hưởng đến toàn cục.”

“Hử?” Cố Diễm có chút hiểu được, trừng mắt nhìn, “Anh…”

“Anh mua nhiều nhà kho, đã nghĩ đến, lỡ như tận thế đến thật, chúng ta ở cùng nhau cũng sẽ không chết đói, chết khát, mặc dù sinh hoạt có thể không tốt như hiện tại, nhưng thế nào cũng sẽ không đến bước đường cùng… Cố Diễm, hiện tại hai người chúng ta đều ở chỗ này, mà trong giấc mộng của anh, chỉ sợ qua không lâu nữa sẽ đến lúc, chúng ta không còn thời gian trở về nữa rồi… Những thứ đó, anh làm sao cùng không muốn làm lợi cho người khác. Ngay bây giờ em gọi điện về đi, nói cho người trong nhà chân chính có thể làm chủ, những thứ anh chuẩn bị đều là báu vật đó, nếu như tận thế không đến… Em không phải nói em muốn mở một cái siêu thị sao. Đây là địa chỉ nhà kho…” Nói xong, đưa Cố Diễm một tờ giấy.

Cố Diễm dùng ba giây thời gian để tiêu hóa lời Dương Sóc, sau đó lập tức nhẹ gật đầu, “Em biết phải làm sao rồi.”

“Vậy hiện tại lập tức gọi đi, anh đi xuống trước… Em gọi điện thoại rồi xuống nhé.”

Cố Diễm gật đầu, mềm nhẹ đáp ứng, “Được.”

Dương Sóc cười nghiêng người hôn nhẹ lên môi Cố Diễm, “Anh chờ em.”

Trong mắt Cố Diễm ánh lên ánh sáng rực rỡ lại nhu hòa, “Ừm.”

Dương Sóc đi xuống lầu, Cố Diễm lấy ra di động, thưởng thức ước chừng 5 giây, sau đó y ấn xuống phím nào đó, rất nhanh, bên kia truyền đến giọng nói mặc dù có chút già nua nhưng lại thập phần hữu lực.

“Lão tam? Sao lúc này lại gọi điện đến?”

Cố Diễm bình tĩnh gọi, “Ông nội.”

“Ừ.” Ông lão đầu bên kia đáp lại, “Thế nào? Gặp chuyện không may rồi hả?”

“Ông nội, mật thám thành phố B bên kia truyền đến tin tức bí mất, trời… có thể sẽ thay đổi.”

Bên kia ông lão trầm mặc lại, không nói gì, bầu không khí có chút căng thẳng.

Cố Diễm tiếp tục dùng âm điệu bình tĩnh nói: “Ông nội, nếu thật sự như vậy, nơi này con có mấy địa chỉ ngài nên ghi nhớ kỹ…”

Báo xong địa chỉ, Cố Diễm một chút cũng không nghi ngờ ông lão đã ghi tạc toàn bộ những địa chỉ kia trong đầu, y nói tiếp: “Ông nội nhớ nhất định phải khống chế lực lượng vũ trang Cố gia trong tay nhất mạch chúng ta… Những vật trong kho hàng, trước tiên thu xếp đến đại bản doanh bí mật của Cố gia.”

Đầu bên kia ông lão vẫn trầm mặc không nói gì.

Cố Diễm cũng không để ý, trong lòng nghĩ đến gì đó, trong miệng tiếp tục nói: “Con biết rõ, những chuyện này ông nội xử lý tốt hơn so với con. Con sẽ không khoe khoang nữa… Chẳng qua có một điều cuối cùng con muốn nhắc nhở nội, cũng mong nội nhất định phải coi trọng, trời nếu thật sự thay đổi, khó đoán nhất chính là lòng người, con biết nội vẫn muốn đoàn kết tất cả mọi người trong Cố gia lại, đúng là từ xưa đến nay con sâu làm rầu nồi canh thường thường có thể vong quốc, con không hy vọng có một ngày trở lại thành phố J lại phải chứng kiến Cố gia tan rã…”

Bên kia, hô hấp của ông lão tắc nghẽn, ngừng trong chốc lát mới yếu ớt nói, “Sao con không trở về nói mà lại nói trong điện thoại… thời gian không còn kịp rồi sao?”

Cố Diễm dùng trầm mặc đáp lại, mấy giây sau, nhẹ nhàng nói câu sau cùng, “Ông nội, tạm biệt, bảo trọng. Cháu nội bất hiếu, sẽ tận lực trở về sớm.”

Ngắt điện thoại, nhà lớn Cố gia, ông lão trong nháy mắt phảng phất như già đi rất nhiều, ông chậm rãi dời bước đến bên cửa sổ, thật lâu sau, trong mắt ông lại lóe ra hào quang sắc bén, nắm tay cũng bắt đầu nắm chặt.

“Trường Giang sóng sau xô sóng trước… Cơ nghiệp Cố gia, tuyệt đối không thể hủy trong tay lão già này! Lão tam… con là người thừa kế thế hệ này của Cố gia, trước khi con trở về… ông nội dù có chết, cũng sẽ bảo vệ tốt Cố gia! Thời tiết thay đổi? Lão già này đã sống gần hết đời, ngược lại muốn nhìn kỹ một chút, hôm nay, có thể thay đổi ra sao!”

Mà ở bên này, Cố Diễm đi xuống lầu, một ánh mắt liền trông thấy Dương Sóc chờ ở bàn ăn, nhìn người bản thân ấp ủ trong lòng rất nhiều năm kia, y chậm rãi nhu hòa cong lên khóe miệng.

Mà nụ cười nhu hòa kia cũng khiến Dương Sóc gợi lên khóe môi, vẫy tay với Cố Diễm, “Tới đây ăn đi.”

“Được.”

Trương Quân sợ run cả người… Hai vị này, có thể đừng cười khiến người chán ghét như vậy không?

Nhất là trong đó có một vị mang danh sát tinh Cố Diễm… Ngài thật không thích hợp với nụ cười này! Thật đó!

“Trờ về phòng ngủ đi.” Liễu Phi Dương tức giận vỗ bả vai Trương Quân, người này xem ra là bị đánh đến sợ, Cố Diễm cười như vậy cũng không phải nhằm vào cậu ta, cậu ta run rẩy cái gì, thật không có tiền đồ!

Trương Quân vội thay đổi sắc mặt xoay người lại, “Ừ, được, được, Phi Dương, hôm nay chúng ta ngủ chung…”

“Cút!” Liễu Phi Dương một cước đạp lên chân đối phương… Đi không quay đầu.

Trương Quân tủi thân vuốt vuốt nơi bị đạp, ai oán thở dài, “Haizzz… con đường theo đuổi vợ của mình… lúc nào mới suôn sẻ đây! Vẫn là Dương Sóc có phúc, sát tinh khủng bố như vậy lại có thể cười giống như thỏ trắng nhỏ với cậu ta… Haizz… Vì sao vị này của mình lại không được… Mình cũng không cầu giống như thỏ trắng nhỏ, nhưng đừng xù lông nhím mà!”

——— ————————-

Snail: Bạn Trương Quân thật sự là rất không có tiền đồ, nhưng may mà được cái mặt dày vô đối  _ _|||