Trả Nợ

Chương 29: Quán ăn khuya (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Tầm Xuyên đích thị là một tên mạnh miệng mềm lòng, nói như thế nhưng gã vẫn để Hạ Lâm Chu ngủ tiếp, tự mình dẫn chó đi dạo. 

Lúc Hạ Lâm Chu tỉnh dậy trời đã tối mất, hắn trần trụi trên giường ngồi dậy, giơ tay xoa mấy dấu răng đã sưng phồng trên cổ, nhăn mặt mắng, “Mẹ nó, đồ chó hoang.”

Vừa mắng xong Xuân Mai từ đâu phóng lên giường nhào vào lồng ngực hắn “gâu gâu” hai tiếng rồi liếm lung tung trên xương quai xanh. 

Hạ Lâm Chu ghét bỏ kéo chăn lau nước bọt chó trên người, xoa đầu nó mấy cái, “Không phải mắng mày đâu.” 

Hắn rướn cổ nhìn ra ngoài phòng, tiếp tục xoa đầu chó hỏi, “Cha mày đi đâu rồi?”

Hôm nay là thứ bảy, Văn Tầm Xuyên về nhà ăn cơm theo thường lệ. 

Văn Thư Viễn hôm nay phải ở phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, không về nhà ăn cơm, trong nhà chỉ có Triệu Úc Thục và dì Trần.

Văn Tầm Xuyên lúng túng ngồi trên sô pha xem tin tức với mẹ, cũng may dì Trần nhanh chóng bưng thức ăn lên bàn, lúc này không khí xấu hổ giữa hai mẹ con mới bị đánh vỡ. 

Triệu Úc Thục bưng chén cơm, chẳng ngẩng đầu lên hỏi, “Lần trước gặp con gái dì Vương rồi phải không?” 

Văn Tầm Xuyên khẽ thở dài trong lòng, “Vâng.”

Triệu Úc Thục hỏi tiếp, “Thấy thế nào?”

“Khá tốt.” Văn Tầm Xuyên nói.

“Vậy…” Triệu Úc Thục lúc này mới chịu ngẩng đầu lên nhìn gã. Nhưng còn chưa nói xong đã bị Văn Tầm Xuyên ngắt lời, “Cô ấy rất bình đẳng với người đồng tính, chúng con nói chuyện cũng khá hợp.” 

Triệu Úc Thục nheo mắt nhìn gã, nhấp nhấp miệng, cúi đầu nói, “không thích thì tìm người khác, tôi có bạn ở thành phố C, con gái cũng trạc tuổi cậu, thử đi gặp…” 

Văn Tầm Xuyên còn chưa kịp phản bác, di động đột ngột vang lên.

Triệu Úc Thục nhìn cuộc gọi tới trên màn hình Văn Tầm Xuyên, đôi tay cầm đũa của bà vô thức siết chặt lại. Gã liếc nhìn thấy cuộc gọi từ điện thoại bàn trong nhà, chẳng hề kiêng dè mẹ, giơ tay nghe máy. 

Giọng Hạ Lâm Chu vang lên, “Anh đi đâu đó?”

“Về nhà bố mẹ, có chuyện gì không?” 

“Tôi đói bụng…” Hạ Lâm Chu kéo dài giọng nhừa nhựa, vừa nghe là biết mới tỉnh ngủ, “Chừng nào anh về.” 

“Ăn xong thì về.” Văn Tầm Xuyên nhìn thoáng qua mặt mẹ mình đang không được tốt, cố tình nói to lên, giọng rất dịu dàng, “Em ráng chờ một chút, ngoan nào, đợi lát nữa về anh dẫn em đi ăn tiệc lớn.”

Đầu dây bên kia chắc bị sốc văn hoá, im lìm một lúc, mới cất giọng hỏi, “…Anh ăn nhầm thuốc gì rồi à?” 

Văn Tầm Xuyên vẫn không thay đổi sắc mặt, tiếp tục ôn nhu ấm áp, giọng điệu rất cưng chiều, “Em thay quần áo trước đi, anh về liền đây.”

“Đừng sến ** nữa anh hai, gọi giùm tôi hộp cơm…”

[Tút tút tút tút…]

Văn Tầm Xuyên cúp máy, vừa bỏ điện thoại vào túi vừa nói với triệu Úc Thục, “Mẹ, con về trước.” 

Triệu Úc Thục vẫn cúi mặt ăn cơm, không cảm xúc nói, “Ừ. Mai tôi nhắn WeChat của con bé đó cho cậu.”

Văn Tầm Xuyên đứng dậy, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế mặc vào, ngẩng đầu nhìn mẹ. Gã hít vào một hơi, môi mỏng khẽ mở, cố gắng điều chỉnh cho giọng mình bình thản một chút, “Mẹ à.”

“Ừ?”

“Buông tha cho con đi, cũng chính là buông tha chính bản thân mẹ.”

Triệu Úc Thục không trả lời, cũng không ngẩng đầu lên. 

Văn Tầm Xuyên mặc xong áo khoác, xoay người ra khỏi cửa nhà. Lúc sắp ra cửa gã nghe mẹ gã nhạt nhẽo nói một câu, “Được thôi, vậy sau này đừng quay lại, coi như chúng tôi không có đứa con như cậu.” 

Tay Văn Tầm Xuyên khựng lại trên nắm cửa, lúc lâu sau, gã cố gắng đáp, “Vâng ạ.”



Hạ Lâm Chu nhìn cuộc gọi kết thúc, chẳng hiểu gì nhưng cũng phải mắng một câu, “Đồ điên!” 

Năm phút sau, hắn đã tay xong quần áo ngồi trên sô pha, nhưng còn chưa nóng đít hắn lại tót vào phòng ngủ thay một bộ hào nhoáng hơn, bụng nghĩ thầm, “Tự nhiên dẫn đi ăn tiệc lớn? Chó hoang hoàn lương à?” 

Lúc Văn Tầm Xuyên gọi điện tới, Hạ Lâm Chu đã vừa chọn xong một lọ nước hoa mùi ít “dâm” nhất xịt lên người, còn không quên đổ cho Xuân Mai một chén thức ăn đầy và nước.

Hạ Lâm Chu vừa đẩy cửa tiểu khu ra, đã thấy Văn Tầm Xuyên đứng bên kia đường, một tay đút vào túi, tay kia cầm điếu thuốc phà khói, đôi mắt mông lung thất thần. Gió đêm thổi loạn mái tóc gã, đánh khói thuốc phả ra khắp nơi. 

Trông hơi tiều tụy, nhưng mà…đẹp trai vãi đái.

Hạ Lâm Chu bước lại lấy mất điếu thuốc trong tay gã, đưa lên miệng rít một hơi, khói thuốc vừa phun ra bị gió thổi bay vào mắt hơi cay cay. Hắn nheo mắt lại nghiêng đầu nói, “Tạo hình “cun” ngầu nhỉ?” 

Văn Tầm Xuyên sực tỉnh, gã ngửi được mùi nước hoa quen thuộc bên cạnh, quay đầu liếc một cái từ trên xuống dưới Hạ Lâm Chu, mới phát hiện thằng nhóc này cố tình ăn diện, cái áo sơ mi in hoa màu xám của gã còn bị hắn mặc theo một kiểu rất lẳng lơ.

Văn Tầm Xuyên đánh mắt sang điếu thuốc của gã bị cướp đi trắng trợn, nhạt nhẽo hỏi, “Cậu bị nghiện à?” 

Hạ Lâm Chu tưởng gã hỏi nghiện thuốc lá, liền nói, “Không, thấy anh hút nên thèm thôi.”

“Tôi đang hỏi là cậu nghiện giật thuốc lá trên tay người khác à?” Văn Tầm Xuyên liếc hắn một cái, xoay người bước đi. 

Hạ Lâm Chu tiện tay dúi điếu thuốc lên nắp thùng rác, chạy theo, “Này, sao anh nhỏ mọn vậy? Hút ké có mấy hơi cũng ghim nữa?”

“…Vì nó dơ!” 

“Hôn nhau chùn chụt thì không nói gì, hút chung điếu thuốc có tý xíu thì la dơ? Đồ ngốc!” 

“Cái gì mà ngốc?”

Hạ Lâm Chu cười há há, “Anh chưa từng nghe qua câu, trong mắt đàn ông chỉ có hai loại người, bản thân anh ta và những kẻ ngu ngốc khác” à?” 

(xin lỗi như toy chưa nghe bao giờ, search từ tiếng việt tiếng trung tiếng anh cũng ko thấy…)

Văn Tầm Xuyên trừng mắt nhìn hắn, không nói tiếp. 

Hạ Lâm Chu đi theo một lát, quay đầu nhìn gara, “Đi đâu ăn vậy? Không lái xe à?”

“Không cần.”

Văn Tầm Xuyên dẫn hắn ra khỏi tiểu khu, đi vào một cái ngõ nhỏ, quẹo trái quẹo phải loanh quanh nửa ngày, mới dừng lại ở một khu ăn khuya ngoài trời.

Hạ Lâm Chu ngây người, “Bữa tiệc lớn của anh là đi ăn chợ đêm à?” 

“Ừ.” Văn Tầm Xuyên đi vào tìm chỗ ngồi xuống, cúi đầu chăm chú xem thực đơn.

Hạ Lâm Chu ngồi xuống đối diện gã, hơi ngượng ngùng cởi áo vest ra, mắng, “Mẹ, không nói sớm đi ăn đồ nướng ngoài chợ, mất công tôi ăn diện.” 

Văn Tầm Xuyên ngẩng mặt liếc hắn một cái, cúi đầu tiếp tục xem thực đơn, “Tôi thấy rất hợp với cái khí chất ngu ngốc của cậu mà.”

“…..” Hạ Lâm Chu trừng mắt nhìn gã một cái, rồi quê độ giơ tay cào bớt mái tóc xịt keo bóng loáng. 



Đồ nướng chợ đêm, hơi bị hấp dẫn