Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 11: Âm thầm giăng bẫy




Vương Thiếu Phong đưa Lăng Tinh Hy về biệt thự nhà cô, trên đường về họ chỉ ôm nhau trong im lặng.

Đến lúc tới cổng, Vương Thiếu Phong xuống xe nhưng ngay sau đó hắn đã ôm Lăng Tịnh Hy vào lòng, giọng trầm ngâm.

“ Đừng lo lắng, việc của anh trai, anh sẽ tự giải quyết.”

“ Nếu anh ấy không chấp nhận em thì sao ?” – Giọng cô ảm đạm vang lên.

“ Chỉ cần em là người đàn bà của anh thì không ai có thể làm hại em, kể cả anh trai, anh cũng không bỏ qua.”

Lăng Tịnh Hy ngây người nhìn hắn, việc hắn tuyên bố chỉ có cô xứng đáng làm vợ của hắn thì cô biết rõ mình đã thành công.

Từ lúc nghe chuyện của Giang Linh Lung, cô đã thầm tính toán chuyện trả thù, cô quyết định lợi dụng Vương Thiếu Phong đả kích Vương Vũ Hàn, vì họ anh em nên Vương Vũ Hàn sẽ không phòng bị, cơ hội tốt như thế cô không thể bỏ qua.

Có lẽ cô đê tiện nhưng vì trả thù, cô bất chấp thủ đoạn, dù sau này Vương Thiếu Phong hận cô đến tận xương tủy, cô cũng không oán trách.

Lăng Tịnh Hy nhón chân, hôn nhẹ lên môi hắn, tuy chỉ giả vờ nhưng vẫn mang chút yêu thương thật sự.

“ Em sẽ đợi, Thiếu Phong, hứa với em, trừ khi em buông tay nếu không cả đời anh cũng không được buông tay em ra trước.”

Vương Thiếu Phong cười tươi, vòng tay siết chắc eo cô. – “ Hai năm.”

Lăng Tịnh Hy khó hiểu nhìn hắn, Vương Thiếu Phong vuốt má cô.

“ Hãy đợi anh hai năm, trong hai năm anh sẽ chỉnh đốn công ty cùng với mở rộng thị trường, trong hai năm nhất định thế lực của anh sẽ lớn hơn anh trai.”

Hắn ngừng một giây. “ Sau đó, chúng ta sẽ kết hôn … Tịnh Hy, em đồng ý làm vợ anh chứ ?”

Lăng Tinh Hy sửng sốt, một phần là vì lời cầu hôn, một phần là vì hai năm cô phải chờ đợi.

Không, cô không thể đợi được, hai năm ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì ?

Vương Vũ hàn thế lực không nhỏ đến lúc đó không đợi tới hai năm có thể cô đã bị giết mất xác cũng nên.

Lăng Tịnh Hy suy nghĩ về việc trả thù, còn việc cầu hôn cô đã không còn quan tâm, vì thù hận quá lớn đã che lấp trái tim yêu thương của cô nên đôi mắt trở nên u ám.

Vương Thiếu Phong nhìn ra nhưng chỉ nghĩ cô sợ việc anh trai hắn nên im lặng, hắn thở dài muốn nói nhưng chưa kịp đã bị Lăng Tịnh Hy ôm chặt.

“ Thiếu Phong, tối nay anh đừng đi được không ? em một mình rất sợ.”

Vương Thiếu Phong sửng sốt nhìn người con gái trong lòng đang dùng vẻ ôn nhu nói với hắn, hắn khó hiểu tự hỏi.

‘ Khi nãy ăn trúng cái gì rồi chăng ?’

Nhưng sau đó tâm trí hoàn toàn biến mất khi Lăng Tịnh Hy đã hôn lên môi hắn, nụ hôn rất sâu nhưng cũng rất vụng về, tay cô ở phía sau liên tục xoa nắn phía lưng hắn như lời mời gọi khiến Vương Thiếu Phong rùn mình.

Cũng không biết đã hôn bao lâu, chỉ biết sau đó hai người đã vào nhà và từng mảnh áo từ từ trải khắp phòng khách, đến khi hai người ngã xuống sofa thì trên người Lăng Tịnh Hy chỉ còn bộ đồ nội y, còn hắn chỉ còn cái quần Tây đắc tiền.

Trong màn đêm mơ ảo, đèn cũng không bật, Vương Thiếu Phong từ từ cởi nốt bộ nội ý cuối cùng của Lăng Tịnh Hy, đôi môi bắt đầu cướp lấy mật ngọt trong môi cô và bắt đầu đi xuống cổ, xuống xương quai xanh, rồi đến đi chỗ ngực cô, cắn mút nhẹ nhàng.

“ Thiếu Phong.” – Lăng Tịnh Hy thở yếu ớt mang theo một chút run rẩy.

Bất chấp tất cả, đêm nay cô sẽ là của hắn, cô đã mất trinh tiết từ lâu chỉ vì vô tình được vá lại nên phải biết tận dụng, cô sẽ cho hắn nhưng đổi lại thứ cô muốn là mạng sống của Vương Vũ Hàn.

Trong phút chốc, đôi mắt xanh lam trong kí ức lại hiện về khiến cô hoảng sợ, cô biết là do ám ảnh quá nặng nên mới xảy ra hiện tương bị đôi mắt đó đeo bám.

Lăng Tịnh Hy nhắm chặt mắt không cho kí ức ghê tởm đó cùng đôi mắt như ác quỷ đó đeo bám trong tâm trí cô nữa.

Vương Thiếu Phong thở dốc nghe tiếng cô gọi, trong lòng nhiệt huyết tăng cao, hắn chỉ muốn hôn cô nhưng không nghĩ lại không thoát ra được, môi cô như có thuốc phiện khiến hắn không thể không cắn nuốt nó.

Nếu đã đi đến nước này thì hắn sẽ chịu trách nhiệm, trước sau gì cô cũng là của hắn thì hắn cần gì phải bận tâm.

Nụ hôn của hắn càng lúc càng mạnh mẻ triền miên, tay không ngừng vuốt ve thân thể mịn màng của cô, sau đó bắt đầu cởi khóa kéo.

Di động đột nhiên vang lên, Vương Thiếu Phong chậm rãi buông Lăng Tịnh Hy ra, mắng thầm trong bụng tên nào dám phá đám, hắn với tay lấy điện thoại trong túi quần tắt đi, lại bắt đầu triền miên tiếp tục.

Nhưng chưa được 1 phút di động lại vang lên, bám riết không buông tha, hắn nghiến răng nghiến lợi, giọng có chút khàn đục, khẩu khí có ý muốn giết người.

“ Hà Ngũ Bàng, cậu tốt nhất cho tôi một lý do vì sao gọi điện vào lúc này ? ”

“ ….”

“ Tôi hiểu rồi.” – Hắn thở dài nói.

Nghe xong điện thoại, Vương Thiếu Phong nhìn Lăng Tịnh Hy dưới thân, cả người đã đỏ ửng do hắn mới châm ngòi mà hắn cũng không hơn gì cô, dục vọng đã lên đến não nhưng giờ …

“ Tịnh Hy, công ty có chuyện, anh phải đi.”

Nói xong hắn ngồi dậy tìm áo mặc vào, cũng không đợi cô mặc đồ vào đã ôm lấy cô vào lòng thật chặt.

“ Tịnh Hy, hôm nay anh rất vui vì em đã không tránh né anh nữa … anh yêu em, rất yêu em, anh hứa từ nay về sau sẽ luôn đặc em trong trái tim anh, vì thế … Tịnh Hy, em hãy chờ anh.”

Lăng Tịnh Hy im lặng ôm hắn, trong người vẫn còn nóng rực nhưng hắn đã hứa như thế coi như cô không phải bận tâm gì nữa, chỉ còn trông vào thời gian sau này nữa thôi nhưng cô vẫn phải trở thành người của hắn nếu không mọi việc sẽ không như ý muốn của cô.

______________________________

Mấy ngày sau đó, Lăng Tịnh Hy không gặp Vương Thiếu Phong bởi hắn phải đi qua thành phố Y hợp đại hội cổ đông.

Trong thời gian đó, cô vẫn đi học nhưng vẫn bỏ ra một chút thời gian níu kéo Gia Tiểu Mẫn dạo phố, lại học cách trang điểm cho bản thân và mua sắm một số đồ chăm sóc khác với lý do … dùng hết những gì trên người của Lăng Tịnh Hy dụ dỗ Vương Thiếu Phong.

Đàn ông dù có mạnh đến đâu thì yếu điểm vẫn là dục vọng của bản thân, mà đó lại là điểm mạnh của đàn bà, cô chỉ có thể dùng thân thể để làm Vương Thiếu Phong mê mẫn, tuy vô sĩ, lại đê tiện nhưng ngoài thân thể ra cô hoàn toàn không có bất cứ thứ gì.

Một tuần, hai tuần cũng trôi qua nhưng Vương Thiếu Phong và Lăng Tịnh Hy cũng chỉ gặp nhau vài lần, bởi hắn cứ đi hết thành phố này đến thành phố nọ để bàn bạc chuyện hợp đồng khiến cô không có cơ hội tiếp cận.

Nhưng Lăng Tịnh Hy không nãn lòng, thêm một tuần trôi qua cô cũng có cơ hội, hiện tại Vương Thiếu Phong đang ở thành phố W mà nó lại gần thành phố cô đang ở nên cô chỉ có thể chọn đúng thời điểm mà giăng ra cái bẫy tình với hắn.

_________________________________

Quán Bar Ảo Cư.

Nghe tên thôi cũng biết là nơi rất lãng mạng nhưng ngược lại với bên ngoài xa xỉ, bên trong là đại sảnh lớn có âm nhạc điên cuồng vang vọng.

Nơi đây được bày trí xa hoa, có năm tầng, mỗi tầng mang một phong cách khác nhau và địa vị cũng khác xa.

Ở tầng một, dành cho khách không phải hội viên và địa vị chỉ là mấy khách hạng trung đang nhảy điên cuồng trên sàn, vài cặp tình nhân ôm ấp hôn nhau như chỗ không người.

Trong quầy Bar, Lăng Tịnh Hy đang ngồi ngất ngư, cả người cô hơi nhũn ra do chất cồn, trên tay đang cầm một ly rượu tương đối mạnh.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, áo sơ mi màu đen không tay, để lộ làn da trắng mịn cùng cặp đùi thon nhỏ quyến rũ.

Việc cô đến quán Bar uống rượu là nằm trong kế hoạch giăng bẫy Vương Thiếu Phong. Cô biết gần đây hắn rất bận nên việc muốn xảy ra quan hệ với hắn vô cùng khó, cô không phải không biết vô liêm sỉ, bởi cô phải trở thành người đàn bà của hắn thì mới bước chân vào nhà họ Vương và những toan tính của cô mới thực hiện được.

Khi biết hắn đang ở thành phố lân cận, cô chỉ cần làm theo kế hoạch, chọn quán Bar phức tạp này, cùng với trang phục quyến rũ trên người và sau đó …

Lăng Tịnh Hy lấy điện thoại ra, gọi cho Vương Thiếu Phong, như bên kia có thần giao cách cảm, chỉ một tiếng tút đã nghe bên kia bắt máy.

“ Nhớ anh sao ? ” – Giọng hắn nghe có chút nuông chìu thấy rõ.

“ Thiếu Phong, em phải làm sao bây giờ ? “ – Cô tỏ vẻ nức nở nói.

“ Tịnh Hy, em đang ở đâu vậy ? sao lại ồn thế ?”

Vương Thiếu Phong lo lắng hỏi một tràn khiến tim Lăng Tịnh Hy có chút co thắt.

“ Em đang ở quán Bar Ảo Cư, em rất muốn gặp anh, em rất buồn … Thiếu Phong, anh đến nhanh đi.”

Không cho bên kia hỏi tiếp, Lăng Tịnh Hy trực tiếp ngắt máy.

Cô biết khi Vương Thiếu Phong nghe thế chắc chắn sẽ bỏ hết mọi việc mà chạy đến chỗ cô, cô chỉ cần thời gian chờ đợi mà thôi.

Cố không cho mình bị hoảng sợ, cô bắt đầu uống rượu, dùng chất cồn tăng thêm chút kích thích và kềm hãm lại tâm trạng đang kinh hoàng, thật ra từ lúc bước vào Lăng Tịnh Hy đã uống ba chai bia, một chai rượu vang nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi vì thế quyết định chọn một loại rượu nặng kí nhưng cũng uống ít để không xỉn nằm bất tĩnh, lúc đó coi như mọi nổ lực trở thành công cốc.

“ Người đẹp, sao ngồi một mình uống rượu buồn vậy ? ”

Một tên tóc dài, vẻ mặt xấu như quỷ đứng trước mặt cô nở nụ cười như mới bị tào tháo rượt xong, Lăng Tịnh Hy chán ghét xoay người tiếp tục đung đưa ly rượu.

Tên tóc dài thấy cô không đếm xỉa đến hắn, hắn giựt lấy ly rượu cô cười hà hà.

“ Uống một mình không vui đâu, không bằng anh cùng em uống ?”

“ Biến thái.”

Lăng Tịnh Hy trợn mắt phun hai chữ vào mặt hắn, cuộc đời cô ghét nhất mấy tên bất nam bất nữ, nhìn là muốn ói rồi.

“ Người đẹp, bọn này thấy người đẹp đang buồn, muốn chia sẽ bớt tâm sự với người đẹp thôi mà.”

Tên to con đi cùng lại giựt ly rượu trên tay tên tóc dài, thừa lúc cô không để ý, bỏ chút gì đó vào rượu của Lăng Tịnh Hy rồi đi đến chỗ Lăng Tịnh Hy.

“ Bạn trai tôi sắp tới rồi, mời các anh đi cho.”

“ Ha ha.” – Tên to con cười cười.

“ Em gái, bọn anh đã để ý em từ nãy giờ, có bạn trai nào hơn một tiếng đồng hồ mà còn chưa tới ? em đừng gạt bọn anh nữa.”

Tên to con nheo mắt với tên tóc dài, tóc dài hiểu ý cầm ly rượu đưa cho Lăng Tịnh Hy.

“ Thôi đừng chọc em ấy nữa … em gái này, chỉ cần uống hết ly rượu này thì bọn anh lặp tức đi.”

Lăng Tịnh Hy cũng không muốn dây dưa nên lấy ly uống một nữa, cô cũng không có ngu mà uống hết, rượu mạnh muốn chết có điên mới uống hết.

“ Các người đi được rồi.”

Lăng Tịnh Hy lại quay vào bàn, lại rót đầy ly rượu đã uống phân nữa.

Mấy tên lưu mạnh nháy mắt với nhau, bây giờ họ chỉ chờ đợi cho thuốc có tác dụng, đến lúc đó tha hồ thay nhau hưởng trọn thú vui.

Một lúc sau, Lăng Tịnh Hy cảm thấy hơi nóng lại thấy đầu choáng váng, có lẽ do rượu mạnh, cô lảo đảo đứng dậy muốn đi vệ sinh nhưng bị bọn người lưu mạnh chặn đường.

“ Tránh ra.” – Lăng Tinh Hy tức giận thét lớn.

Tay cảm giác bị một lực kéo rất mạnh, Lăng Tịnh Hy ngã nhào vào lòng tên to con, nghe được mùi hôi thúi trên người hắn cô lặp tức muốn nôn ngay.

“ Ây da, chưa gì muốn anh rồi sao ? em yên tâm, đêm nay bọn anh sẽ cho em hưởng trọn thú vui, hà hà….”

Lăng Tịnh Hy hiểu được ý đồ của bọn họ, cô muốn giãy ra nhưng vô dụng, mắt nhìn xung quanh cầu cứu nhưng mọi người xem như bọn họ vô hình, chỉ tiếp tục nhảy múa trong điên cuồng.

‘ Xong rồi, giăng bẫy người khác không thành giờ mình lại gặp tai họa … Thiếu Phong, rốt cuộc khi nào anh mới lăn đến đây hả ?”

“ Buông ra.”

Giọng nói lạnh băng vang lên với khí thế bức người, mọi người quay lại nhìn thì sửng sốt, Lăng Tịnh Hy mơ hồ ngước nhìn, thấy dáng người không rõ ràng nhưng đôi môi màu bạc ấy, dáng người mặt bộ Tây Âu ấy là Vương Thiếu Phong, bởi chỉ có hắn mới dám mặc Âu phục đi vào chỗ ăn chơi này thôi, chắc do vội chạy về kiếm cô đây mà.

Lăng Tịnh Hy thấy Vương Thiếu Phong đang tiến về phía cô, tên to con thì lại đứng bất động, cô dùng mọi sức lực cuối cùng đẩy mạnh hắn ra sau đó chạy tới chỗ Vương Thiếu Phong ôm chằm lấy hắn.

“ Vương …” – Tên to con mới thốt ra một chữ đã bị một tóp người lôi đi cùng mấy tên còn lại ra khỏi quán Bar.

Lăng Tịnh Hy vẫn ôm hắn không buông, giọng cô có chút nức nỡ.

“ Thiếu Phong.”

Cảm thấy người hắn cứng đờ nhưng ngay sau đó cánh tay bị hắn kéo đi, cô không muốn nên giãy ra đi đến quầy Bar cầm ly rượu khi nãy đưa lên muốn uống thì bị hắn giựt lấy.

Đôi mắt mơ màng nhìn hắn. – “ Nếu anh muốn em về thì hãy uống hết ly rượu đó đi.”

Cô không ngu ngốc, hiện tại hắn tỉnh queo nên sẽ nghe theo lí trí không động đến cô vì thế phải chuốc rượu hắn.

Thấy hắn nốc một hơi cạn ly rượu, Lăng Tịnh Hy muốn lấy chai rót thêm nhưng đã bị cánh tay rắn chắc hung hăng kéo đi, sau đó bị nhét vào xe một cách dã man rợ.