Tra Trời Sinh

Chương 10: “Kỳ Tích vô duyên vô cớ đá tôi!”




Tốc độ của cánh cụt hoàng đế ở dưới nước có thể lên tới 30000m/h, tuy rằng cánh của chúng không thể bay được, nhưng dưới nước lại rất mạnh mẽ, giúp chúng có thể bơi lội.

— (Nhật ký nuôi dưỡng cánh cụt hoàng đế).

— —

Cậu không muốn rời khỏi đây một chút nào!!

Tốt nhất là Bạch Thịnh Thu đang nói đùa, Kỳ Tích nghĩ, bởi vì cậu chơi chưa đã mà!!

Ở nơi đây có người cho ăn, hoàn cảnh lại không tồi, cậu sướng đến mức suýt chút nữa biến về nguyên hình, tư thế nghỉ ngơi cũng thành ra như vậy.

Kể từ khi tu luyện thành công, các trưởng bối không cho cậu quay về khu triển lãm cực địa nữa. Trong số các tộc ở thiên địa, duy chỉ có loài người là được Nữ Oa đắp nặn theo hình thể của mình, sau đó càng ngày càng hưng thịnh, bởi vậy khi các loài phi nhân loại tu luyện, đều hướng tới gần nhân tộc. Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, vẫn không thể bỏ được các thói quen ngày xưa, cho dù bề ngoài có giống đến đâu, nhưng vẫn có sự khác biệt.

Bởi Kỳ Tích đã tu được đạo thể, đương nhiên không cần ở khu triển lãm cực địa nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện của cậu. Lại nói, sau này cậu xuống nhân gian học hành, lại càng không có thời gian rảnh, cũng không tiện về khu cực địa ở.

Bởi vậy nên, được đãi ngộ như vậy cũng không dễ, bởi hoài niệm ngày xưa, Kỳ Tích ở đây dăm bữa nửa tháng cũng không thành vấn đề.

Bạch Thịnh Thu không hiểu Kỳ Tích đang nghĩ gì, cậu đang cậy mạnh ư? Sao lại bướng bỉnh như vậy, hay là….

Bạch Thịnh Thu thở dài, “Anh không lừa em, nếu em muốn ra ngoài.. đây là điều khiển mở khóa..”

Hắn đặt điều khiển xuống.

Nhưng Kỳ Tích lập tức quay lưng lại, không hứng thú với món đồ kia một chút nào, chỉ đưa lưng về phía hắn, lầu bầu bảo rằng: “Em muốn ra ngoài thì ra từ đời nào rồi, anh đấy, đồ lật lọng, đồ đểu cáng!”

Bạch Thịnh Thu: “…………”

Còn tức giận nữa. Quả nhiên em ấy vẫn chưa tin tưởng mình.

Thế mà bọn họ lại đi đến bước đường này, Bạch Thịnh Thu rầu rĩ, ngồi xuống bên cạnh giường, dựa lưng vào giường, cũng không còn buồn ngủ nữa.



Đoàn Giai Trạch hơi khó xử, trên thực tế anh đúng là người nhà của Kỳ Tích, nhưng không phải anh trai, mà là ba nuôi, chỉ là do đặc điểm chủng tộc, nên nhìn bề ngoài không thấy được tuổi tác mà thôi.

Lúc trước chính anh ấp nở Kỳ Tích ở vườn thú, nuôi dưỡng con nên người.

Một ngày trên trời bằng một năm ở hạ giới, đối với anh chỉ là mấy ngày làm việc ở trên trời, nhưng với Kỳ Tích ở dưới nhân gian học hành thì đã mấy năm rồi không được gặp ba. Đoàn Giai Trạch cũng hiểu rõ điều này, bởi vậy nên nghĩ tới tâm lý của con trai, xuống trường học thăm Kỳ Tích một lúc, chỉ là không ngờ, anh không gặp được Kỳ Tích, nhưng lại gặp một thầy giáo, còn có một sinh viên, họ đều biết Kỳ Tích.

“Khụ khụ.. Tôi là người giám hộ của Kỳ Tích.” Đoàn Giai Trạch giới thiệu qua loa về bản thân cho xong chuyện, “Nhưng nếu cậu tới tìm Kỳ Tích, thì thằng bé không ở đây.”

Anh quen với cách liên lạc của nhân loại, tới ký túc xá phát hiện Kỳ Tích không ở đây, bèn gọi điện thoại cho Kỳ Tích, nhưng thằng bé tạm thời không nghe máy, không biết đang làm gì.

Lý Vực lại càng xác định suy nghĩ trong lòng, đôi mắt sáng lên, nhưng nhanh chóng xám xịt, đến không đúng lúc rồi.

Bấy giờ, Nghiêm Cảnh Hoa cũng chen vào đúng lúc, “Thưa anh Đoàn, chúng ta tiếp tục bàn chuyện riêng về Kỳ Tích thì hơn.”

Họ đang nói chuyện thì bị Lý Vực cắt ngang, ý của Nghiêm Cảnh Hoa rõ ràng là muốn tránh mặt Lý Vực.

Đoàn Giai Trạch thấy giáo viên người ta muốn bàn chuyện về Kỳ Tích với mình, đương nhiên không còn gì tốt hơn, anh cũng có thể tìm hiểu cuộc sống sinh hoạt của Kỳ Tích khi ở trường.

Nhưng sao Lý Vực cam tâm, hắn cảm thấy tên tiểu nhân Nghiêm Cảnh Hoa này đang muốn gạt mình ra để hành sự. Nếu Nghiêm Cảnh Hoa muốn cáo trạng về hắn với người nhà Kỳ Tích, hoặc nếu giấu giếm gì đó, cũng đều rất bất lợi cho hắn.

Thế là Lý Vực chặn trước theo bản năng, cố chấp nói: “Chuyện Kỳ Tích ở trường nên nói với phụ đạo viên thì hơn, em khá thân với phụ đạo viên của Kỳ Tích….”

Hắn nhanh chóng động não, nghĩ xem nên giải quyết cục diện trước mắt thế nào.

Nhưng Nghiêm Cảnh Hoa không chịu làm theo lẽ thường, hắn nhìn chòng chọc Lý Vực đang chột dạ, lấy điện thoại di động ra, nói với Đoàn Giai Trạch: “Thực ra tôi muốn nói về đời sống cá nhân của Kỳ Tích, đây là ảnh Kỳ Tích chụp chung với người nhà tôi, nửa năm trước, chúng tôi cùng về nhà…”

Nhất thời Đoàn Giai Trạch không kịp phản ứng, tuy rằng anh lờ mờ cảm nhận được có gì đó sai sai, “Ý của thầy Nghiêm là?”

Nghiêm Cảnh Hoa cụp mắt nói: “Cách đây không lâu, Kỳ Tích vô duyên vô cớ đá tôi.”

Đoàn Giai Trạch: “…….”

Lý Vực: “…………..”

………

“Em muốn ăn cá sấu nước đá!” Kỳ Tích nói, “Em muốn loại cá sống trong biển sâu ở Nam Cực cơ, không muốn cá sấu nước đá rởm chỗ mình bán đâu, cá phải tươi vào ấy.”

Bạch Thịnh Thu thấy Kỳ Tích càng ngày càng tự tại, thậm chí còn bắt đầu đưa ra yêu cầu ăn, uống, dùng, chỉ là vẫn không chịu đi ra khỏi phòng.

Lúc nói câu này, Kỳ Tích đang uống nước, vốn là trong này không có bàn, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cậu, Bạch Thịnh Thu đành phải chuyển bàn vào, không ảnh hưởng tới căn phòng kính này là được rồi.

Lúc bấy giờ, Kỳ Tích đang ôm bát nước của mình nằm bò ra bàn, cái miệng chu ra khiến nước dãi chảy ròng.

Bên cạnh có một lọ muối, Kỳ Tích uống rồi lại bỏ thêm ít muối vào, ừm, như vậy khá giống nước biển.

Bạch Thịnh Thu: “………..”

Nhìn dáng Kỳ Tích uống nước, hắn cảm thấy sao mà đáng yêu thế, nhưng lại chẳng tài nào lý giải nổi hành động bỏ muối vào, nhưng tất cả đều được đưa vào hành vi tự bảo vệ mình không muốn rời đi của Kỳ Tích.

“Không mặn à? Em bỏ nhiều muối quá.” Bạch Thịnh Thu hỏi.

“Em thấy được mà.” Kỳ Tích lại nói, “Em muốn ăn kem que.”

Bạch Thịnh Thu mở tủ lạnh, lấy một que kem đưa cho Kỳ Tích, hành động này chẳng giống người đi giam và người bị giam bình thường một chút nào cả, “Hôm nay cũng không đi học à?”

“Anh xin nghỉ giúp em đi, nhất định anh sẽ có cách mà.” Kỳ Tích liếm que kem, thờ ơ nói.

Bạch Thịnh Thu hơi khựng lại một chút, một lúc sau mới nói: “Em cười anh cũng được, nhưng chẳng lẽ xưa giờ em chưa từng nghĩ sẽ có ngày này sao?”

Một hoặc mấy tiền nhiệm bị bức điên lên, tâm sinh lý trở nên không bình thường, lại có vẻ buồn cười.

Nếu không phải hắn thì cũng là Lý Vực, hoặc là những người khác, thậm chí cách làm còn cực đoan hơn.

Kỳ Tích cắn một nửa que kem, nghe hắn hỏi một đằng mà trả lời một nẻo: “Hình như em nghe thấy tiếng gì đó.”

Là tiếng từ bên ngoài, bên ngoài trời đổ cơn mưa, mưa lác đác bao trùm toàn thành phố, gió biển thổi vào mang theo vị mằn mặn.

Nhưng Bạch Thịnh Thu như đang chìm vào trong dòng hồi ức, “Tình yêu con người có thể nâng được bỏ được thật sao? Có thể em làm được, nhưng anh thì không, em tốn nhiều thời gian như vậy để tìm hiểu về chuyên ngành của anh, nhưng vẫn có thể dễ dàng bỏ đi, mà anh mất rất lâu để có thể yêu em, cuối cùng vẫn không quên được.”

Họ yêu nhau không quá nửa năm, thậm chí còn không tới, bởi vì Kỳ Tích rất vất vả để có thể theo đuổi hắn, sâu sắc đến mức Bạch Thịnh Thu khó có thể quên được.

Kỳ Tích suy tư một hồi, cuối cùng nói với hắn, “Em biết anh có ý gì, nhưng bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn tìm phối ngẫu, anh xây.. chuẩn bị một căn phòng rất tốt cho em, nhưng vứt bỏ đối tượng (theo đuổi) là hành vi của tra nam, em hơi do dự, cha đã dặn em phải ngoan ngoãn…”

Trong lòng Bạch Thịnh Thu quặn đau, cảm giác như tấm lòng mình bị vo viên lại, cảm thấy thật hoang đường, rõ ràng hắn muốn Kỳ Tích hồi tâm chuyển ý, nhưng Kỳ Tích lại chẳng nghiêm túc cân nhắc chuyện này, chỉ tiếp tục xát muối vào trái tim hắn mà thôi.

Sắc mặt Bạch Thịnh Thu dần sa sầm xuống, đã rất nhiều lần Kỳ Tích trào phúng, đay nghiến vết thương trong lòng hắn.

Kỳ Tích có thể khiến hắn phát điên lên, lại khiến hắn ăn năn, sau đó lại tiếp tục dằn vặt hắn.

Thế nhưng tiếng mưa rơi bên ngoài mỗi lúc một lớn hòa cùng tiếng Kỳ Tích, càn quấy khiến mọi suy nghĩ trong đầu hắn như ứ nghẹn lại, rồi dần dần trở nên trống không, âm thanh văng vẳng khiến đầu hắn nhói đau.

“Nhưng mà có chuyện này, lúc bên nhau em đã nói với anh rồi còn gì? Kiến thức chuyên ngành kỹ thuật môi trường mà em học được không liên quan gì tới anh, thật đấy. Mà nhắc đến ba thì em phải đi đây.” Kỳ Tích nói, cậu cũng nhận thấy tiếng mưa bên ngoài mỗi lúc một lớn hơn, đây là tiếng gọi của người thân, càng ngày càng trở nên rõ ràng, tuy rằng con người không tài nào hiểu nổi. Cậu bắt đầu phấn khích.

Thế nên bây giờ em chịu đi rồi sao?

Nhưng câu nói kia đã khiến Bạch Thịnh Thu thực sự phát điên, hắn đứng bật dậy, tiếng vọng trong đầu dừng lại, hắn không muốn nghĩ ngợi nhiều, đưa tay giữ lấy vai Kỳ Tích!!

Nhưng tốc độ của Kỳ Tích quá nhanh, cậu đứng bật dậy, bước vài bước tới bên bức tường trong suốt, không dừng lại một chút nào, hai tay đập một cái, rầm rầm, mặt tường chính diện như được làm từ đường, rơi xuống vỡ tan tành.