Trái Cấm Thơ Ngây

Chương 10




"Bởi vì nụ hôn của anh...... khiến cho tôi bị mê hoặc." Môi của hắn thường khiến cho cô lâm vào một loại ảo giác không hiểu nôit, mỗi lần bị hắn hôn môi, nội tâm của cô liền cảm thấy mê võng không dứt.

"Tôi là người đầu tiên hôn em sao?" Hắn cõi lòng đầy mong đợi hỏi.

"Đúng vậy." Cô thành thật nói.

Tim của hắn hơi chấn động, trên thực tế, hiện tại rất nhiều học sinh trung học đã sớm có kinh nghiệm, không nghĩ tới cô còn ngây thơ như thế, huống chi dáng dấp cô mềm mại động lòng người như vậy.

Cô thật sự là Thiên Sứ sao?

Tim của hắn khẽ động, đôi môi lập tức đặt lên môi cô, bàn tay cũng thăm dò vào bên trong quần áo của cô, vuốt ve phần mượt mà mà kiên đĩnh của cô, bỗng chốc tròng mắt sắc bén của hắn nhìn thấy tờ giấy nhỏ lộ ra trong túi áo cô.

Tay của hắn tạm thời rời khỏi người cô, lấy tờ giấy trong túi áo cô ra, hướng về phía cô chất vấn: "Đây là cái gì?" Cô lại dám ở sau lưng hắn phản bội hắn! Hắn còn tưởng rằng cô thanh thuần đúng như những gì cô biểu hiên?

"Tôi...... số điện thoại của bạn học." Sớm biết vậy sẽ không tùy tiện ném loạn tờ giấy này, lần này thảm rồi!

"Nam hay nữ?" Hắn có hứng thú với giới tính của chủ nhân tờ giấy này.

"Nếu như tôi nói là nữ, anh có tin hay không?" Mặc dù cô bình thường rất mơ hồ, nhưng lúc gặp thời khắc nguy hiểm, vẫn có mấy phần thanh tỉnh.

"Không tin!" Hắn có thể quan sát sắc mặt của cô, biết rõ cô nói thật hay không, mới vừa rồi, hắn thiếu chút nữa liền bị cô lừa.

Vân Yên ngây thơ nói: "Là nữ." Cô vẫn nói dối, hy vọng có thể giấu được hắn.

"Em muốn hiện tại tôi gọi số điện thoại này xác nhận một chút không?" Hắn ung dung hỏi.

"Đừng gọi, là nữ."

"Em nên vì lời nói dối của mình mà trả giá thật lớn." Vẻ mặt hốt hoảng của cô đã là chứng cứ rõ nhất.

Hắn còn tưởng rằng cô thiện lương ngây thơ, nguyên lai cô không khác biệt so với những người phụ nữ khác.

Phụ nữ là đóa hoa có gai nhọn, hắn sẽ bị đâm thương tích đầy người, sinh mệnh của hắn vĩnh viễn sẽ không có ánh sáng, chỉ có bóng tối.

Hắn thô bạo xé toạc bộ đồng phục học sinh của cô, để cho cô ngồi trên bàn làm việc của hắn, đôi tay vén váy của cô cao lên, bàn tay ôn hoà hiền hậu chạm vào u cốc giữa hai chân cô.

"Anh...... Không thể như vậy!" Chân của cô dùng sức đá, tay không ngừng vùng vẫy, nhưng một chút tác dụng cũng không có.

Hắn cúi đầu, cách nội y của cô, hôn vào giữa rãnh ngực của cô, cuối cùng ngậm toàn bộ nụ hoa của cô vào trong miệng.

"Buông tôi ra!"

Môi của hắn chặn tiếng thét chói tai lại, bàn tay trái bắt lấy hai tay của cô đặt lên trên đầu, bàn tay phải xé rách quần lót của cô ra.

Cô muốn khép thật chặt hai chân lại, thế nhưng hắn lại hung tợn dùng sức mở hai chân cô ra.

Diêm Thiên Phạm cầm dao dọc giấy trên bàn lên, dùng sức lướt nhẹ qua mặt cô, lướt qua tóc, qua cổ, đi tới cặp ngực tuyết trắng, tới giữa rãnh ngực mê người, dừng lại một chút ở rốn cô, quấn quanh khu rừng rậm giữa hai bắp đùi của cô.

"Tôi không muốn thấy em chảy máu, đừng ép tôi."

Thần thái âm trầm lạnh lùng cùng quỷ dị của hắn khiến cho cô kinh sợ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Hắn cởi quần của mình, sau khi để cho cô nằm xuống trên bàn làm việc, dục vọng cứng chắc chống đỡ nơi tư mật của cô.

Hắn để cho vật to lớn của mình trước tiên thăm dò ở bên ngoài u cốc, sau đó bắt đầu từ từ thẳng tiến, nhưng lối vào của cô thực sự quá chật hẹp, hơn nữa còn khô khốc vô cùng, khiến cho hắn không cách nào thuận lợi tiến vào.

"Đau quá......" Cô căn bản không chịu nổi vật khổng lồ của hắn, cô không hiểu hắn tại sao không buông tha cho cô?

"Em là xử nữ sao? Đây là lần thứ mấy giải phẫu?" Tay của hắn dùng sức mở rộng bắp đùi của cô, đang muốn để cho hạ thể cứng rắn của mình xâm nhập nơi nhỏ hẹp trong cơ thể cô thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.

"Tổng giám đốc ──" Nữ thư ký nghẹn họng trân trối nhìn một màn trước mắt, kỳ quái? Tổng giám đốc vốn không quan hệ nam nữ trong phòng làm việc, như thế nào......

"Đi ra ngoài!" Ngày mai cô ta có thể không cần đi làm nữa rồi, Diêm Thiên Phạm ở trong lòng quyết định.

"Vâng!" Nữ thư ký bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hãi, vội vàng thối lui.

"Anh làm cho tôi thật là đau, thả tôi ra."

Diêm Thiên Phạm nhìn cô không nói một câu, hắn dùng ngón tay đâm vào tấm màng mỏng co dãn mang theo sự ngăn trở trong cơ thể cơ.

"Em là xử nữ sao?" Hắn ôm mong đợi hỏi.

"Vâng!" Cô nức nở nói.

Nghe được câu trả lời của cô, hắn rút ngón tay ra, rời khỏi cơ thể cô.

Vân Yên biết nguy cơ tạm thời được giải trừ.

"Không cho phép lừa gạt tôi nữa, mỗi một tấc trên người em đều thuộc về tôi, em hiểu chưa?" Hắn lớn tiếng tuyên bố quyền sở hữu.

Cô nhảy xuống bàn, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, rụt rè nói: "Tôi biết rồi, anh cũng không cần lớn tiếng như vậy!" Việc vừa mới rồi bị người khác bắt gặp, trời ạ! Vân Yên nhìn chiếc quần lót trên mặt đất bị người đàn ông này xé rách, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi suy sụp xuống.

"Anh có đồ may vá không?" Cô khâu lại một chút, miễn cưỡng còn có thể mặc được.

"Không cần mặc, đỡ phiền toái tôi lần tới lại phải cởi." Hắn nghênh ngang nói.

Cô nghẹn họng trân trối nhìn hắn, đối với câu trả lời của hắn cảm thấy có chút tin tưởng.

"Tôi đi mượn giúp em." Hắn vội vã đổi lời, dù sao, thân thể của cô chỉ có thể cho một người là hắn nhìn, hắn cũng không muốn tiện nghi cho những người khác.

Diêm Thiên Phạm hảo hảo mặc quần áo xong, đi ra khỏi phòng làm việc.

Trong đầu Vân Yên nghĩ tới tình cảnh kích tình vừa rồi, nội tâm bị chấn động phải thật lâu mới có thể bình phục.

Không lâu sau, Diêm Thiên Phạm trở lại, đem hộp kim chỉ trên tay đưa tới trước mặt cô.

Vân Yên lấy lại tinh thần đón lấy hộp kim chỉ, động tác nhanh chóng khâu lại.

"Lần sau, em sẽ không may mắn như vậy nữa!" Lần sau cơ hội tới, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô nữa, hắn nhất định sẽ làm cho thân thể của hai người giao dung làm một.

"Anh...... Thực điên cuồng." Cô ủy khuất oán trách.

"Lần sau em sẽ đau hơn." Hắn lớn tiếng tuyên bố.

Lời nói của hắn khiến mặt Vân Yên càng thêm trắng bệch.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, hắn quyết định không trêu chọc cô nữa.

"Tôi phân phó tài xế đưa em trở về trường học."

Diêm Thiên Phạm cho gọi, không lau sau Vân Yên liền bị tài xế đưa đi.

Diêm Thiên Phạm nhớ tới hai người bọn họ mới vừa kích tình triền miên, sắc mặt lại trở nên âm u từ trong ngăn kéo lấy ra bản kế hoạch thôn tính xí nghiệp Bạch thị.

Đúng! Hắn muốn con gái của Bạch Tung Nhạc, cũng muốn công ty của ông ta, càng thêm quang minh chính đại hưởng dụng thân thể con gái ông ta, đây là kế hoạch hoàn mỹ nhất của hắn, hẳn là làm cho người ta mong đợi.

Hắn khép hai mắt lại, để cho bóng tối từ từ cắn nuốt tâm linh của hắn, chỉ có góc tối yên lặng này có thể chứa chấp linh hồn bị thương của hắn.

Hắn muốn xuất ra lưỡi dao sắc bén trước. Tránh cho mình bị đâm bị thương.

Từ trước đến nay, hắn cũng sẽ không giữ lại đường sống cho kẻ mà hắn muốn trả thù, chỉ có như vậy hắn mới có thể toàn thân mà lui.