Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 27: Thu tâm dưỡng tánh!




Hai ngày sau, đâu đâu khắp kinh thành cũng xôn xao bàn tán một tin vô cùng sửng sốt bàng hoàng. Số là, Tứ vương gia phong lưu thành tính của Lang quốc đột nhiên tuyên bố giải tán hậu viện, không hề do dự đuổi hết vô số giai nhân khuynh thành khuynh quốc ra khỏi vương phủ, nghe đồn phong phanh là, ngài đã tìm được hồng nhan tri kỉ, muốn vì Tứ vương phi luôn sùng bái trong lòng mà “thủ thân như ngọc”.

Tin tức vừa lọt ra ngoài, như sấm chớp giữa trời quang, lan nhanh như điện xẹt, già trẻ gái trai ai ai cũng tỏ tường, quả thật là tin giật gân tự cổ chí kim chưa từng có trong lịch sử. Ngay tức khắc, khắp các thương gia tửu lầu, thậm chí là người qua lại trên đường, chỉ cần đụng thấy người quen, liền dừng lại hỏi một câu: “Này! XXX! Anh đã nghe thấy chuyện của Tứ vương gia chưa? Haiz! Những mĩ nhân yêu kiều tuyệt sắc đó thật là đáng thương!”

Chuyện kể rằng, sau đêm yến tiệc của hào gia, Tứ vương gia từ phủ thừa tướng vừa quay trở về đã lập tức triệu tập quản gia, thức thâu đêm tính toán sắp đặt, sao cho sáng sớm ngày hôm sau đám mĩ nhân yêu kiều thướt tha phải khăn gói rời hết khỏi vương phủ, trước khi đi, mỗi giai nhân đều được nhận một khoản tiền “trợ cấp gầy dựng gia đình” vô cùng hậu hĩnh, và cũng tuyên cáo sau này “trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng”, “đường ai nấy đi” không còn can hệ gì tới nhau!

Lệnh vừa truyền xuống, đám mĩ nhân trong hậu viện, không ngoài kỳ vọng, khóc lên ngất xuống, thống thiết thảm thương, nói gì mà, sống là người của vương gia, chết làm ma của vương phủ, thật tình, vô cùng thê thảm bi ai, khiến người nghe đau đớn thương tâm, người thấy xúc động rưng rưng nước mắt!

Có điều, Lang vương gia vốn đã quá quen với cảnh tranh quyền tước vị thảm khốc trong triều đình cũng nhìn chán cảnh thây chất thành đống ngoài sa trường, tay áo liền phất mạnh, khuôn mặt tuấn tú yêu mị thoáng sa sầm, đôi mắt xanh lam lạnh lẽo nheo lại, khóe miệng quyến rũ khẽ nhếch lên cười tàn nhẫn, không chịu đi hả? Hừ! Không muốn đi thì trước hết tự hủy hoại dung nhan mỹ miều của mình, sau đó đâm mù đôi mắt câu hồn đoạt phách, rồi dùng thuốc độc khiến cho giọng nói êm ả thánh thót vĩnh viễn không thể cất lên, cuối cùng, ngày cũng như đêm phải ở yên trong căn phòng lạnh lẽo, không được phép ló mặt ra ngoài, kẻo khiến Tứ vương phi sau này về phủ vô tình nhìn thấy mà kinh hãi khiếp đảm!!!

Lời vừa dứt, đám giai nhân thanh lệ đó liền khủng hoảng tranh nhau xô đẩy chạy ra khỏi cửa, cuống cuồng hấp tấp gói ghém mọi vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, ngoan ngoãn lĩnh khoản tiền “phụ cấp thôi việc”, sau đó lũ lượt ngồi trên những chiếc xe ngựa đen sì sì, trong buổi sớm mai mịt mùng sương khói, nối đuôi nhau bỏ về, tạo thành một dải đen kìn kịt dài đến tận chân trời………..

Nhìn hậu viện vắng hiu quạnh hắt không một bóng người, lòng Lang Minh Thần chỉ cảm thấy khoan khoái nhẹ nhõm muôn phần, về sau, nơi này không còn oanh oanh yến yến nườm nượp đi lại, cũng không còn những thanh âm lả lướt khúc khích cười đùa nữa, cả một vương phủ rộng lớn, sẽ chỉ có một nữ chủ nhân duy nhất, chính là nha đầu mũm mĩm tinh nghịch đó mà thôi. Đợi đến khi nàng bước chân về phủ, ban ngày hắn sẽ đi giải quyết chính sự, còn ban tối thì về quây quần ôm ấp bên Nha Nha dễ thương, rồi sau đó, hạ sinh mấy bé tiểu Nha Nha – tiểu Minh Thần tròn tròn mũm mĩm đáng yêu, cùng nàng ân ân ái ái đến bạc đầu răng long………

Khi tin tức chính xác được truyền đi, việc làm ăn buôn bán của tiệm trang sức, tiệm phấn son, tiệm quần áo đều trượt dốc không phanh; chốn thanh lâu vốn luôn nhộn nhịp hoa khôi áo hồng áo xanh lả lướt, nay vì tâm trạng chán chường mà treo biển “không tiếp khách”; danh yên thục nữ, khuê tú đại gia, bích ngọc tiểu gia, không hẹn mà cũng đồng loạt đổ bệnh, cả ngày chỉ ngồi trong phòng than ngắn thở dài, tiếc hoa thương nguyệt, dùng nước mắt để gột rửa nỗi sầu, cứ như vậy, khiến cho thân sinh phụ mẫu lo lắng mất ăn mất ngủ, càng khiến cho danh y lớn nhỏ trong thành phải tất bật thao thức ngày đêm!!

Nghịch một nỗi là, thanh niên trai tráng trong kinh thành lại tưng bừng phấn khởi như đi trảy hội, nếu tứ vương gia đã là “danh thảo có chủ”, vậy thì, tỷ lệ thành công lập thê nạp thiếp khuynh quốc khuynh thành của bọn họ sẽ tự nhiên tăng nhanh vòn vọt!!

Trái tim Tứ vương gia đã có chủ? Đời này kiếp này trừ nàng ra không lấy ai cả?

Vậy, “nàng” ở đây rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao lại có thể khiến trái tim sắt đá của tuyệt đại mĩ nam ngày ngày lăn lộn ngả ngướn trong lòng giai nhân phải tan chảy quỵ lụy, nguyện đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình “nàng”???

Tiếc là, Tứ vương gia hoàn toàn không hé lộ về danh tính của “nàng” ấy một câu nào! Cho dù là người chuyên buôn tin bán tức, nắm bắt thời thế cực nhạy đi chăng nữa cũng không tài nào mà tra ra cho nổi!

Nhưng, đám dân chúng chuyên túm năm tụm bảy ngồi lê đôi mách trong kinh thành nào có chịu chùn bước………nếu như Tứ vương gia từ phủ thừa tướng trở về mới “thu tâm dưỡng tính”, vậy thì, người này, ắt hẳn phải sống trong phủ thừa tướng……..nhưng mà…….là Lâm đại tiểu thư xinh như hoa như ngọc……hay là Lâm nhị tiểu thư thanh tú diễm lệ đây?….Hoặc cũng có thể là…….một nha hoàn không tên không tuổi của phủ nhà họ Lâm cũng nên……..