Trại Hoa Đỏ

Chương 13: Đầu mối




Bách đến cơ quan từ rất sớm, anh vào phòng họp ngồi chờ sẵn. Sáng nay cả phòng được thông báo sẽ có cuộc họp khẩn. Các đồng nghiệp của anh lục tục bước vào. Mai Thanh hôm nay mặc một chiếc áo thun ôm sát màu hồng đất và chiếc váy lụa chấm nhỏ xíu. Có thể sau cơn mưa rào đêm qua, tiết trời mát mẻ hơn một chút nên cô thả buông tóc ra sau. Lần đầu tiên nhìn thấy Mai Thanh xoã tóc, Bách thấy là lạ. Bắt gặp ánh mắt Bách đang quan sát mình, Mai Thanh quay ngoắt lên vẻ dằn dỗi. Bách chợt thấy buồn cười, cô ta cứ làm như bạn cùng lớp giận nhau vì không cho mượn vở chép bài không bằng. Bất thần, trong đầu Bách loé lên một ý nghĩ. Khuôn mặt anh nóng hầm hập vì ý định này. Tại sao anh không nghĩ ra điều đó sớm hơn? Nhưng liệu có điên rồ không? Nhỡ thất bại thì sao? Phòng họp đông dần. “Khuôn mặt khắc nghiệt” là người cuối cùng anh nhìn thấy bước chân vào phòng.

- Thưa các đồng chí,

- Ông ta vào đề ngay. – Đây là một vụ án rất nghiêm trọng mà tôi muốn cả phòng chúng ta đều được thông qua. Tối ngày hôm kia, tức ngày 7/7,có một vụ đột nhập vào căn hộ của nhà sưu tập đồ cổ, Lý Minh Văn. Sau khi khám nghiệm hiện trường, hồ sơ ghi lại rằng toàn bộ gia sản đắt giá gồm những đồ cổ giá trị của ông ta vẫn còn nguyên, chỉ riêng một hộp kính nhỏ đặt chính giữa phòng bị đập vỡ. Tất cả người quen của chủ nhân nói rằng đó là vật quý nhất của Lý Minh Văn, một bức tượng Phật bằng vàng vô giá được chế tác từ thời nhà Tống. Kẻ trộm đã đột nhập qua bốn lần cửa bảo vệ, vô hiệu hoá toàn bộ hệ thống báo động và camera theo dõi, hai con chó ngao đã được huấn luyện đặc biệt cũng bị phun thuốc mê halothane.

Tất cả đều đã nghe qua về vụ này, và trong hai ngày vừa rồi, vụ Lý Minh Văn cũng được đăng tải tùm lum trên báo rồi đem ra bàn bạc cùng các chủ đề khác ở những quán cà phê vỉa hè. Dẫu sao, cũng chỉ vài ngày là dân chúng đã langx quên nó cùng với hàng ngàn vụ án mạng khác trong cả năm, và rồi vụ Lý Minh Văn sẽ chỉ được đội trọng án quan tâm mà thôi.

- … đã phỏng đoán kẻ phạm tội không chủ định giết người, có lẽ Lý Minh Văn đang ngủ nghe thấy tiếng động lạ trong phòng trưng bày nên mới xuống xem sao. Tên trộm sợ lộ mặt nên đành phải ra tay thủ tiêu ông ta. Có điều…đây là những bức ảnh chụp nạn nhân sau khi chết gửi kèm theo hồ sơ từ dưới Quận.

Những tấm ảnh màu khổ A4 được rút ra khỏi bao đựng. Đầu nhà sưu tầm ngửa ra đằng sau, mắt còn toàn tròng trắng, và trên cổ, là một vết cứa rất sâu. Cả phòng họp im lặng. Bách choáng váng. Vết cứa trên cổ Lý Minh Văn, giống hệt hình ảnh anh nhìn thấy trong chiếc bồn tắm ngập máu.

- …tôi giao nhiệm vụ khó khăn và nặng nề này cho đồng chí Mai Thanh.

Tên sát thủ trong vụ Lý Minh Văn và vụ cảnh sát hình sự Đỗ Quang Huy là một, tuy động cơ gây án khác nhau. Ông ta giao trọng trách cho Mai Thanh, vậy thì lý do gì lại công khai thông tin cho toàn bộ cả phòng. Phải chăng ông ta cố tình muốn rút dây động rừng, không khác nào người thợ săn muốn con hổ độc phải lộ mặt. Điều này là cực kỳ nguy hiểm, đồng nghĩa với việc “được ăn cả ngã về không”. Người duy nhất đối diện với loài thú dữ, chỉ còn một con đường duy nhất mà thôi. Bách thở mạnh. Ý định được coi là điên rồ vừa nãy của anh quay trở lại. Những tấm ảnh khiến mắt Bách hoa lên. Màu đỏ, vốn là màu rất đẹp, sao giờ đây trông nó lại gớm ghiếc đến thế.

Bách bấm số điện thoại. Đầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên.

- Anh Bách? Có chuyện gì vậy?

- Tôi…

- Bách ngập ngừng. – Tôi muốn gặp Mai Thanh một chút.

- Có chuyện gì vậy?

- Chút việc thôi…

- Vậy thì hẹn anh 8 giờ ở quán cà phê Passion.

Thái độ sốt sắng của Mai Thanh khiến Bách kinh ngạc. Anh không nghĩ cô đồng ý lời mời của anh nhanh đến vậy. Anh ngắc ngứ.

- Bye, hẹn…gặp lại…em.

Đúng 8 giờ, Bách có mặt ở quán cà phê Passion. Mai Thanh đã ngồi sẵn ở một ghế ngoài ban công tầng hai, khuôn mặt bất động hướng xuống dòng người nườm nượp dưới đường cái. Lần thứ hai trong ngày, Bách sững sờ. Cô đồng nghiệp lạnh băng của anh mặc chiếc quần bó màu đỏ rực ngắn đến mắt cá chân và chiếc áo thụng đen xẻ dọc cánh tay có những bông hướng dương màu đỏ rất to. Trên đầu cô buộc một chiếc khăn có cùng hoa văn để chặn mái toc dày đang xoã xuống ngang lưng. Bất thần Mai Anh quay lại như thể đôi mắt của cô được đặt sau lưng và sự trầm ngâm vừa rồi chỉ là để làm dáng. Khuôn mặt cô cũng được trang điểm hết sức cầu kỳ.

- Sao anh không ngồi xuống, anh đến từ lúc nào vậy? – Mai Thanh ngạc nhiên.

- Tôi sợ mình nhìn nhầm, biết đâu lại ngồi nhầm với một người mẫu của nhóm Elite. – Bách lúng túng giấu hai tay sau lưng.

- Trông anh cũng đâu có khác gì vừa bước ra trong phim Tốc độ, áo body, quần túi hộp, kính móc sau gáy.

Bách cười ngượng nghịu, chân tay anh thừa hết ra. Anh cảm thấy kế hoạch của mình chưa kịp bắt đầu đã sắp đổ bể đến nơi. Bách đặt bó hoa hồng vàng đang giấu sau lưng lên bàn.

- Gì vậy? – Mai Thanh nhướng mắt ngạc nhiên.

- Cho em.

- Nhân dịp gì? Hôm sinh nhật em đã được tặng rồi mà.

- Anh xin lỗi vì hôm đó đã quá lời. Thời gian vừa rồi xảy ra nhiều chuyện khiến anh bị mất cân bằng.

Mai Thanh có vẻ cảm động, điều đó chỉ thoáng qua hoặc do Bách tưởng tượng ra thế, cô đỡ lấy bó hoa và cười lich sự.

- Em đâu có giận. Em sợ anh giận là nhiều.

Họ bắt đầu nói chuyện vu vơ về một bộ phim hành động đang chiều ở rạp mà cả hai đều biết chắc sẽ không bao giờ xem, về loại giấy bạc mới mà người ta đồn đại chuẩn bị lưu hành, và về cơn bão số 3 sắp tràn vào Vịnh Bắc Bộ, chỉ nội ngày mai sẽ quét qua thành phố.

- Tại sao em làm nghề này, làm một top model chẳng tốt hơn không? – Bách chuyển chủ đề, giọng khen nịnh.

- Trước đây chị gái em học luật hình sự. Chị hơn em hai tuổi, hai chị em thân nhau như bạn. Học gần hết năm thứ nhất thì chị mất.

Bách bắt đầu hình dung ra một kịch bản. Cô chị gái trong một lần đạp xe từ trường về nhà bị một nhóm thanh niên lạng lách tông phải. Cô ta chấn thương sọ não rồi chết trong lúc tuổi thanh xuân phơi phới, còn thủ phạm thì trốn mất. Pháp luật tắc trách. Cô em gái thương tiếc nên mới đăng ký học ngành an ninh với ước mơ sau này sẽ lấy công bằng cho xã hội.

- Chị gái em mất như thế nào? Tai nạn giao thông? – Bách phỏng đoán.

- Không. – Mai Thanh cụp đôi mắt có hàng lông mi cong vút.

Bách ngạc nhiên trên đời này lại những người con gái được người khác công nhận là đẹp chỉ sau hàng chục lần tiếp xúc. Mai Thanh miệng rộng, mặt hơi xương, một vẻ đẹp đầy cá tính khiến người khác phải bối rối.

- Không phải…

- Cô thì thầm.

- Chết đuối. Chị ấy bị nước cuốn đi.

- …“Hôm ấy hai chị em đi chơi sông Đà. Chị ấy mặc áo dài tay nên vô tình đến tận lúc đó em mới để ý chị có chiếc vòng màu xanh lam rất đẹp. Hai chị em ăn cùng, ngủ cùng, chơi cùng, chỉ không gặp nhau lúc đi học mà thôi, chị ấy mới có một sợi tóc ngứa em cũng biết, cớ sao chiếc vòng đẹp như vậy mà em lại không nhìn thấy. Mua ở đâu? Ai cho? Em đã hỏi riết như vậy nhưng chị ấy nhất định không nói. Sau đó em mới hỏi xin chị chiếc vòng ấy. Chị lúng túng, hơi tái mặt đi và từ chối. Em đã vô cùng tức giận. Hồi bé em là một đứa trẻ ốm yếu nên bố mẹ cưng chiều hết mực. Bố mẹ em luôn dặn chị cố gắng chiều theo mọi sở thích của em, đừng làm em giận, nhưng chẳng cần dặn thì chị ấy cũng làm thế. Chị ấy yêu quý em tuyệt đối, vậy mà lại từ chối một chiếc vòng.

Em quay đi chỗ khác không thèm nói chuyện. Chị ấy mới đành phải thú nhận chiếc vòng là do bạn trai tặng. Em mới cười nhạt nói rằng đó là chiếc vòng hết sức rẻ tiền, đẹp thì có đẹp nhưng món quà tỏ tình thì không thể đơn giản như thế. Chị sốt sắng giải thích đấy là một thứ đồ trang sức cổ, anh ấy đã tìm thấy nó ở một cửa hàng cũ trong đợt đi thực tập ở Tây Tạng. Em xem này, nó làm bằng loại đá đặc biệt, không vỡ được đâu, búa đập cũng không vỡ. Làm gì có chuyện ấy, chỉ rơi cái là vỡ. Em giằng lấy chiếc vòng và quẳng xuống bờ sông. Lúc ấy bọn em đang đứng trên cao, chiếc vòng rơi xuống những mỏm đá ven bờ. Đấy quả là một chiếc vòng quý, dưới ánh mặt trời nó phát ra những tia sáng xanh mà tít từ trên cao cũng có thể nhìn thấy. Em cười vang lên: Không vỡ, nhưng có thể bị mẻ rồi. Chị xuống mà xem, vòng quý đã bị mẻ rồi.

Chị ấy hốt hoảng vòng xuống bên dưới. Em khoái trá nhìn chị ấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại mò mẫm trên những tảng đá. Lúc chị ấy ra đến mỏm đá ngoài cùng và chuẩn bị chạm tay được vào chiếc vòng, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng mà đến bây giờ em vẫn còn cảm thấy nó. Tất cả diễn ra rất nhanh. Chân chị ấy trượt vào một đám rêu ướt, cả thân hình…bị đám bọt đục ngầu nuốt chửng…xung quanh không có một ai. Ba ngày sau mới tìm thấy xác chị ấy dạt vào bờ.”Mai Thanh mở to mắt nhìn Bách hãi hùng như thể khuôn mặt anh chính là hình ảnh người chị vừa bị sóng đánh dạt vào bờ cát.

- Lỗi là tại em. Tại em. Tại em mà chị ấy mới…

- Không. – Bách thở mạnh. – Em không có lỗi gì. Đôi khi con người ta cũng hay sơ sảy và gặp đáng tiếc vì một chuyện rất nhỏ. Biết đâu không phải vì chiếc vòng mà sau đó hai chị em xuống sát bờ chụp ảnh và vì thiếu cẩn thận, chị em sẽ lại bị trượt chân.

- Không…anh không biết.

- Giọng Mai Thanh run run. Bách chưa từng nghe người nào dồn hết cảm xúc vào giọng nói một cách tương tự. – Em đã ghen tị với chiếc vòng. Em đã ghen tị vì người ấy không thuộc về em. Em đã muốn vứt chiếc vòng xuống vực nước xoáy nhưng không ngờ nó lại mắc trên mỏm đá. Định mệnh muốn hành hạ em. Cái chết thật đáng sợ. Chị ấy vừa ngồi cạnh em, mồ hôi lấm tấm thành từng giọt to trên trán, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc, chị ấy biến mất vào những xoáy nước đục ngầu. 11 năm qua rồi em vẫn không thể quên được hình ảnh ấy.

Bách lặng người. Cái chết thật đáng sợ, lần đầu tiên anh cảm thấy điều đó khi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Huy. Anh cố tình không nghĩ đến mọt thứ cảm giác vô hình làm anh luôn cảm thấy tội lỗi, nhưng nó cứ luẩn quẩn như những mảnh vụn màu đen gai dóc đâm vào từng tế bào đau nhói. Anh chẳng từng ghen tị với người bạn duy nhất của anh đấy sao, và đã chẳng hề nhận ra những ý nghĩ không lành mạnh cho đến tận ngày Huy im lặng vĩnh viễn. Bách nói một câu vô nghĩa.

- Chuyện cũng đã qua lâu rồi.

- Anh biết không,

- Mai Thanh như không hề để ý đến Bách, mà thực ra cô cũng chỉ cần một thực thể để giãi bày, có thể là một người biết nói năng, cử động là được, những điều mà chính cô muốn chôn vùi trong lớp tro tàn của quá khứ. – Không một ai ngoài em biết được những điều này. Em đến phát điên vì nó. Bố mẹ em chỉ nghĩ đơn giản là một sự không may đau đớn theo lời kể của em. Chiếc vòng bị rơi và chị ấy đuổi theo để nhặt. Cả người kia cũng nghĩ thế.

- …

- Trước đây, em vẫn chế giễu chị ấy chọn ngành học khô khan. Rồi sau này chị sẽ toàn bắt tay bắt chân với đám đầu trộm đuôi cướp. Em trêu thế. Chị ấy cũng đùa rằng em nên đăng ký vào trường an ninh để sau này hai chị em có hội, tha hồ tả xung hữu đột. Em bảo không đời nào. Em vẫn mơ trở thành một nhà thiết kế thời trang. Thế giới sau này của em sẽ là sàn catwalk, các tạp chí hàng đầu và những cô người mẫu xinh đẹp. Nhưng sau đó…em đã quay ngoắt sang một ngành học mà em căm ghét, với những môn học em hoàn toàn mù tịt. Đã gần đến kỳ thi, vậy mà em vẫn thay đổi môn học hoàn toàn, ngồi trong căn gác xép nóng nực từ sáng chí tối, đạp xe đi học thêm dưới trời rét cắt da cắt thịt như một sự hành xác. Em cam tâm làm những điều mà em căm ghét nhất trong suốt quãng đời còn lại. Em làm mọi việc với những hành tích xuất sắc nhất, để hành hạ mình. Ngoài việc đó ra, thì em không biết làm điều gì để tự trừng phạt.

Bách nhìn xuống ly cà phê đen với lớp bọt màu nâu đã xẹp dần. Cô gái này quá cực đoan. Nhưng cái chết của một trong những người gần gũi nhất đã làm cô ta bị sốc, chỉ mới 17 tuổi, và chứng kiến cái chết xáy ra ngay trước mắt mình mà bất lực. Điều đó khiến cô ta luôn rơi vào mặc cảm tội lỗi và đẩy tâm lý đến chỗ bất thường một cách thái quá. Xã hội này, có quá nhiều người bất thường, chỉ có điều họ giấu kín chúng mà thôi, để đến một lúc nào đó, bùng phát vì quá sức chịu đựng.

- Em đã làm tất cả những gì có thể. Đôi khi, đó chính là định mệnh. Anh đã có mặt ở trong nhà Huy từ trước lúc Huy bị giết. Cậu ấy là người bạn thân duy nhất của anh. Vậy mà anh đã để cậu ấy phải chết thảm. Anh đã bất lực trước bi kịch xảy ra ngay bên cạnh mình. Chưa bao giờ anh quên đôi mắt không thể nhắm được của Huy sau khi chết. Luôn luôn…anh cho rằng mình có lỗi với cậu ấy.

Đôi mắt bao phủ một màng nước kinh ngạc nhìn anh.

- Không phải lỗi của anh. Nếu hôm ấy anh không tình cờ qua nhà Huy thì sự việc vẫn diễn ra như thế. Quan trọng nhất là bây giờ tìm ra kẻ đã làm việc ấy. – Mai Thanh thì thầm.

Sau câu đó, họ im lặng nhìn nhau, uống cà phê và vô thức nghe tiếng Flamenco dập dồn phát ra từ chiếc loa thùng. Họ chia tay nhau và ra về. Bách hoàn toàn quên mất kế hoạch “vĩ đại” của mình. Anh sẽ tán tỉnh Mai Thanh, và nếu thành công, sẽ khai thác những thông tin về vụ án mạng Đỗ Quang Huy. Anh thấy phương thức này cũng ngớ ngẩn chẳng kén gì việc Mai Thanh mời đồng nghiệp ra quán bia để chuốc cho say. Nhưng còn cách nào khác nữa, khi mà thông tin tuyệt mật chỉ có hai người nắm giữ. Việc tiếp cận Người kia là bất khả kháng, và chỉ còn Mai Thanh là con đường duy nhất.

Đêm hôm đó, Bách thức giấc đến năm lần. Trong đầu anh lộn xộn hình ảnh chiếc vòng màu xanh lam, chiếc khăn hoa văn đỏ chói giữ mớ tóc dày và những vết cứa toác ra trên cổ.

Cuối giờ chiều hôm sau, anh nhận được một tin nhắn. MẶc dù đầu dây bên kia để chế độ không hiển thị số máy nhưng anh biết đó là Mai Thanh “Hẹn anh tám giờ tối nay. Việc này quan trọng, không thể nói chuyện ở quán cà phê được nên sẽ gặp anh tại nhà riêng. Nếu đồng ý, em gửi lại địa chỉ”.

Đúng tám giờ, Bách có mặt trước cửa nhà Mai Thanh. Đó là ngôi nhà một tầng có sân vườn nằm trong ngôi làng nhỏ nay đã biến thành đất nội thành. Mai Thanh dẫn Bách vào một căn nhà cuối vườn tách biệt với khu nhà lớn ở chính giữa.

- Bố mẹ em ở nhà trên. Em ở riêng góc này cho yên tĩnh. Sau khi chị ấy mất, gia đình đã bán căn nhà cũ để chuyển về đây. Không ai muốn nhìn thấy những nơi quen thuộc mà lúc nào cũng gợi lên hình ảnh của chị ấy.

Căn phòng nhỏ nhắn của Mai Thanh có cửa sổ trông ra vườn, nhưng nội thất bên tuềnh toàng và giản dị đến mức đáng ngạc nhiên. Bách đoán đây lại là một sự “hành xác” khác của cô gái kỳ quặc. Chỉ duy nhất trên giá để báo có rất nhiều tạp chí thời trang số mới nhất, có lẽ đó là thú vui duy nhất mà Mai Thanh cho phép mình được hưởng thụ.

Bách ngồi xuống chiếc ghế đẩu. Nó không có lưng dựa, nên anh kê sát tường để lấy điểm tựa. Mai Thanh đi ngay vào chủ đề chính.

- Hôm nay em mời anh đến đây để thực hiện kế hoạch bất thành tối hôm qua của anh, nhưng chỉ để thực hiện phần kết, anh chẳng phải mất mảy may cỗng sức nào cho phần mở đầu. – Mai Thanh nhìn anh, nửa nghiêm túc nửa giễu cợt.

Bách sửng sốt. Anh lúng túng bẻ những ngón tay cho kêu răng rắc.

- Em nhắc đến kế hoạch nào cơ?

- Chẳng phải anh đã muốn làm một cuộc chinh phục chớp nhoáng bằng bó hoa hồng vàng để khai thác thông tin quý báu về vụ án Đỗ Quang Huy và Lý Minh Văn đó sao. – Mai Thanh không còn là cô gái lạnh lùng mà anh từng biết, không còn vẻ suy sụp yếu đuối của ngày hôm qua, cô đang khoanh tay nở nụ cười ngạo nghễ pha chút tinh quái.

- Anh…thực sự là…anh không hề có ý định ấy. Anh chỉ muốn xin lỗi em vì việc hôm trước.

- Ngài đại uý quên mất rằng thứ nhất không ai đi tặng hồng vàng cho những người mình yêu quý, anh không chịu tìm tư vấn ở các tạp chí phụ nữ hay sao, thứ hai, để phá một vụ trọng án thế này, cần phải có thông tin nóng, anh nghĩ rằng có thể chinh phục Mai Thanh chỉ trong một buổi tối, có thể như thế được sao?

Lần này ánh mắt đối diện trở nên nghiêm khắc. Lòng bàn tay Bách vã mồ hôi như khi nghe Ráy miêu tả lại màn hút chết của anh trên con đường ven núi. Mai Thanh chẳng hề có khả năng thần giao cách cảm gì đặc biệt, cô ta chỉ thông minh đến mức quái dị mà thôi. Thốt nhiên Bách cảm thấy bục bội như kẻ vừa tắm xong lên bờ thấy thuỷ triều đã cuốn sạch quần áo, đành phải mình trần đi lại giữa bao con mắt tò mò.

- Thì cứ cho là như vậy, anh treo cờ trắng đầu hàng rồi. Chẳng lẽ em gọi anh đến đây là có mỗi việc ấy thôi sao?

- Anh thật đúng là người nói trước quên sau, em đã chẳng bảo rằng hôm nay coi như em giúp anh thực hiện phần cuối,có kết quả mà chẳng phải động não, anh chưa cảm ơn lại còn trách nỗi gì.

Bách càng thấy kinh ngạc, anh đứng phắt dậy.

- Ý em là…em chia sẻ toàn bộ thông tin về vụ án mạng của thiếu tá Đỗ Quang Huy?

- Không phải toàn bộ, có những thứ em phải giữ lại theo nguyên tắc.

- Điều khiến anh ngạc nhiên là anh đã biết lý do vì sao vụ này được giao cho em, như vậy nghĩa là em tin tưởng anh không phải “kẻ đó”?

- Anh hỏi một câu rất phi logic, sau toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi. – Mai Thanh bật cười. – Em tin anh.

- Căn cứ trên cơ sở nào?

- Bằng trực giác.

Bách thở dài, lại là trực giác, anh vẫn cố hỏi cho hết nhẽ.

- Nhưng nếu ông ấy đã tin tưởng giao cho em, và em lại vi phạm nguyên tắc một cách trầm trọng. Tất nhiên anh vô cùng biết ơn em, nhưng nếu trực giác của em có lúc sai lầm…

- Thì đành làm một cuộc hành xác thứ hai để tự trừng phạt những sai lầm của mình.

Thái độ của Mai Thanh dường như rất vui vẻ, cô là một cảnh sát hình sự luôn chấp hành mọi nguyên tắc hà khắc nhất để đạt để đạt được những thành tích xuất sắc, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ. Bách không chắc nếu mình ở vị trí Mai Thanh, anh có dễ dàng chia sẻ những thông tin tuyệt mật như vậy hay không.

- Anh muốn biết những điều gì nào, vì em không thể giao toàn bộ hồ sơ cho anh được?

- Nhiệm vụ mật mà Huy được nhận trước khi chết?

- Một vụ án ma tuý, lẽ ra để bên phòng chống ma tuý họ làm nhưng vụ này liên quan đến một đường dây buôn lậu đồ cổ lớn, trong đó nhiều cổ vật đã chạy ra nước ngoài bằng đường bộ. Ngoài ra, còn có nhiều vụ án mạng có dấu hiệu kẻ chủ mưu cũng nằm trong ổ này. Huy là cảnh sát chìm, chỉ bị lộ khi có tay trong chỉ điểm.

- Chắc em đã tìm ra vài đầu mối? – Bách phỏng đoán.

- Một vài đầu mối,

- Mai Thanh ngần ngừ. – nhưng chưa có chứng cớ. Khi chưa có chứng cớ thì không được rút dây động rừng.

- Chẳng đã rút dây động rừng rồi đấy thôi.

- Riêng việc đó là cố tình, đã nằm trong kế hoạch.

Điều này đúng như Bách đã phỏng đoán. Anh lo lắng.

- Như vậy sẽ rất nguy hiểm cho em. – Bách cố tránh không nghĩ đến thảm kịch của người bạn thân.

- Anh bạn của anh không lường trước được mức độ man rợ của đám người này. Anh ấy săn đuổi mục tiêu của mình, không ngờ lại trở thành một tấm bia sống không hề nguỵ trang. Còn em đã có sự chuẩn bị trước, kế hoạch đã sẵn sàng rồi. Thậm chí, em hẹn anh đến đây cũng là hết sức cẩn trọng. Bình thường em ở một căn hộ chung cư trong trung tâm để tiện đi làm. Chỗ này vẫn còn là bí mật, như vậy sẽ tránh cho anh khỏi bị liên luỵ.

Bách cảm động, anh lúng túng chẳng biết nói gì để đáp lại, đành hỏi một câu mà anh biết rõ không có câu trả lời.

- Vậy tóm lại, “kẻ đó” là ai, chắn chắn là em đã khoanh vùng dược một số mục tiêu rồi, đúng không?

- Anh thừa biết là em từ chối trả lời câu hỏi này.

- Thôi được rồi, trong vụ Lý Minh Văn, không tìm thấy bất cứ thứ gì ở hiện trường hay sao?

- Chẳng có gì. – Mai Thanh thở dài.

- Một tên trộm có thể làm vô hiệu hoá toàn bộ hệ thống báo động tối tân nhất mà ông chủ cỡ đại gia như Lý Minh Văn đặt hàng riêng từ một công ty an ninh bên Mỹ, thì còn sơ suất để lại chứng cớ gì hay sao. Hệt như vụ Đỗ Quang Huy, không tìm thấy gì hết, hắn quá tinh vi.

- …

- Cũng có một thứ, nhưng chẳng đâu vào đâu. Sếp nói rằng bác đội phó đội hình sự dưới quận lúc nào cũng muốn thể hiện sự mẫn cán, nên đóng cả một mẩu đầu lọc vì gà vào bao nilon gửi kèm hồ sơ. Chiếc đầu lọc được tìm thấy lềnh bềnh bên trong cái rãnh cạn ngoài cổng ngôi biệt thự của Lý Minh Văn. Về mặt nguyên tắc thì hàng xách tay, không bán rộng rãi ở Việt Nam, nhưng cũng chẳng để làm gì. Tất nhiên nó không phải là của Lý Minh Văn, ông này thậm chí còn không hút thuốc, song tới 99% là của một người đi đường nào đó hút xong quẳng toẹt xuống cống. Chẳng ai đi ăn trộm và giết người lại còn hút xì gà.

- Anh cũng không cho rằng có người nào đó vừa đi xe máy hoặc vừa đi dạo vừa hút xì gà. Xì gà không phải là một loại thuốc lá thông dụng, thường thì người ta chỉ hút trong phòng, và phần lớn dân ta hút để làm điệu.

- Thì thế, nên 1% còn lại vẫn được bảo quản cẩn mật. Thế đấy, vụ này hơn vụ trước một cái đầu lọc xì gà. Chẳng có dấu vết gì hết. Hôm thiếu tá Đỗ Quang Huy bị giết, trước lúc đó anh ấy đã gọi điện cho sếp, hẹn rằng sáng sớm ngày mai sẽ có mặt ở văn phòng để báo cáo. Sếp bảo nghe giọng anh ấy rõ ràng là xúc động mạnh. Anh Huy vốn là người điềm tĩnh, nhưng có thể điều anh ấy phát hiện ra hẳn phải rất đặc biệt hoặc vô cùng nghiêm trọng. Đây đơn giản là một vụ giết người triệt khẩu. Anh ấy đã biết quá nhiều. Còn em, gần như phải điều tra lại từ đầu.

- Có phải thứ đó giống như thế này? – Bách chậm rãi mở chiếc ví dày cộp với đủ loại giấy tờ. Anh rút ra một chiếc đầu lọc nâu sậm được gói trong một lớp giấy nilon.

- Trời đất, làm sao anh có? – Mai Thanh tròn mắt nhìn chiếc đầu lọc.

- Không phải tài sản thuộc quyền sở hữu của em, anh tìm thấy nó trong sân nhà cậu Huy, mà Huy thì không bao giờ hút thuốc.

- Anh đã tìm thấy ngay sau khi phát hiện ra anh Huy bị giết?

- Không, hôm ấy anh tê liệt mọi cảm giác, làm sao còn tâm trí để nghiên cứu hiện trường. Nhưng hôm sau, anh có mượn chìa khoá của cô bạn gái Huy.

- Khoan đã, nhà của thiếu tá Đỗ Quang Huy đã bị niêm phong suốt ba ngày trời và hiện trường thì được rà đi soát lại.

- Thôi được, việc này chỉ mình em biết thôi nhé. Anh đã trèo tường vào. Thậm chí cửa sổ nhà Huy không có chấn song nên cũng chui vào được luôn, nhưng chẳng tìm thấy gì ngoài cái đầu lọc này. Nó nằm lẫn vào đám đất dưới bụi cây cảnh nên mới không ai để ý. Chính anh cũng suýt bỏ qua nó, chỉ vì tự dưng vung vẩy chùm chìa khoá xe nên mới để văng vào đấy, phải vạch cả bụi rậm ra để tìm. Anh đồ rằng Huy đã có ý chỉ cho anh làm việc này.

- Thôi nào, anh kìm nỗi thương nhớ bạn anh xuống. Cảnh sát hình sự sao có thể nói điều phi lý ấy. Như vậy là rõ rồi, cáo già có lúc đãng trí. Tên này nghiện xì gà nặng, Beliconos Finos là loại xì gà nặng nhất của dòng Bolivar, chẳng ai hút chơi loại này. Mà đến độ khi hành sự cũng mang theo xì gà thì tất nhiên không phải hút chơi.

- Hắn điềm nhiên hút xì gà khi đang quan sát con mồi, hẳn là loại sát thủ chuyên nghiệp đến mức cao thủ, một kẻ giết người không ghê tay.

- Một thằng đầu trộm đuôi cướp hiếm khi lại nghiện loại xì gà cao cấp này. Anh thấy có lạ không?

- Đã nghiện, tất không chỉ hút có hai lần, mà ngày nào cũng hút. Như vậy là mình đã có chút manh mối. Em thử tìm tất cả các nguồn hàng xách tay có cung cấp loại xì gà này, và về sở thích xì gà trong đám xã hội đen cao cấp.

- Tại sao anh không bổ sung cái đầu lọc vào hồ sơ, mà lại đi cất trong ví? – Mai Thanh nói giọng trách móc.

- Ấy, anh bị giấu giếm đủ mọi thứ, cũng nên giữ lại một cái đầu lọc cho riêng mình. – Bách nháy mắt.

- Đúng là trực giác của em đã không nhầm. – Mai Thanh thì thầm. – Em đang bí như hũ nút lại vớ được cái đầu lọc này.

- Vậy mà ban nãy anh lại trót cảm ơn em, nghĩ lại thấy rất thiệt thòi.

Mai Thanh nhún vai.

- Anh nên cảm ơn em một lần nữa vì đã không báo cáo lãnh đạo rằng anh đột nhập hiện trường trái phép, lưu trữ tang chứng trong ví cá nhân và…mang hoa hồng vàng đến hối lộ đồng nghiệp.

- Tôi chịu cô rồi. Cô bẩm sinh có tố chất, cô sinh ra để phục vụ ngành an ninh, mặc dù có dáng dấp của một người mẫu thời trang thật.

Mai Thanh hơi đỏ mặt, cô nói lảng đi.

- Còn vụ hôm nọ ở quán Legend mà anh cứ giấu giếm các đồng nghiệp là vụ gì thế? Có liên quan đến những chuyện này không? Em đã chia sẻ hết với anh rồi, có việc gì quan trọng anh cũng nên chia sẻ một chút đi nào.

- Không liên quan, Ở một trang trại mà anh từng đến dự lễ khánh thành chỉ trong một tháng có hai vụ treo cổ tự tử và một vụ xảy chân rơi xuống vực. Nhưng anh chỉ tình cờ chứng kiến, không phải nhiệm vụ của mình nên không công khai, thế thôi.

- Kỳ lạ thật, như vậy chắc phải có nguyên nhân chứ?

- Phụ nữ là chưa tò mò.

Em muốn điều tra toàn bộ những vụ án ở nước Việt Nam này chắc. Mỗi năm có hơn chục ngàn vụ, muốn tự hành xác cũng là bất khả thi.

Đúng lúc đó điện thoại của Bách báo hiệu có tin nhắn. Anh mở ra xem, và dù cố giữ bình tĩnh, sắc mặt cũng đã thay đổi. Mai Thanh kêu lên.

- Có chuyện gì vậy?

- Rồi không nén nổi tò mò, cô ngó vào chiếc điện thoại.

- Trên màn hình hiện lên dòng chữ in hoa “Ta đã nhìn thấy bóng đen bao phủ. Kẻ đó đang đứng ngay đằng sau lưng ngươi. Hãy cẩn trọng”.