Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ

Chương 24




Linh Vy gọi lại mấy lần nhưng vẫn không thể liên lạc được, cuối cùng cô chạy vội đi tìm chìa khóa xe để đến điểm hẹn, khi chạy ra cô va phải người Trí Bằng, thấy Linh Vy có vẻ vội vã anh hỏi cô:

-Tiểu thư! Cô chạy đi đâu mà vội vậy? Sắp đến giờ phải đi rồi cô không chuẩn bị còn định đi đâu?

-Tôi đi đón Minh Bằng anh ấy đụng xe, bị cảnh sát giao thông giữ xe rồi, anh ấy hẹn tôi đến đường X đón anh ấy. Anh ở nhà chuẩn bị đi, tôi đi rồi sẽ về ngay. _Linh Vy quay lại nói với Trí Bằng rồi chạy chạy vù đi trong nháy mắt. Khi xe Linh Vy vừa ra khỏi cổng ngôi biệt thự và hướng sang đường lớn thì xe của Minh Bằng cũng đỗ lại phía sau gần cổng ngôi biệt thự nhà Linh Vy. Vì nghĩ phải đi ngay nên anh không lái xe vào gara để xe mà đậu ngay bên ngoài để đỡ lãng phí thời gian. 

Vào nhà đi ngang phòng Linh vy anh gõ cửa không thấy cô trả lời, nhẹ nhàng mở cửa ngó vào cũng không thấy cô ở trong phòng. Anh nghĩ có thể cô đang tắm hoặc chuẩn bị ở tầng một nên lặng lẽ đi về phòng mình thay đồ. Sau khi đã chuẩn bị xong Minh Bằng xuống dưới nhà tìm Linh Vy, vừa may gặp Trí Bằng từ phòng ông Triệu đi ra, nhìn thấy anhTrí Bằng giật mình hỏi:

-Tiểu thư đi đón anh về nhanh vậy sao?

Lần này thì đến lượt Minh Bằng ngơ ngác không hiểu Trí Bằng đang nói chuyện gì:

-Anh nói gì vậy? Cô ấy đi đón tôi là sao?

-Vậy không phải anh bị đụng xe rồi gọi tiểu thư đến đón sao?

Lúc này Minh Bằng mới nhớ ra và tìm điện thoại của mình nhưng không thấy. Trong đầu những ý nghĩ về sự an toàn của Linh Vy bắt đầu xâm chiếm tâm trí anh, phản xạ như cái máy anh bám lấy hai tay Trí Bằng hỏi:

-Cô ấy đi được bao lâu rồi? Anh có biết điểm hẹn không?

-Vậy không phải là anh gọi tiểu thư sao? Chuyện này là thế nào?

Minh Bằng dường như không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh hét lên:

-Nghĩa là cô ấy đang gặp nguy hiểm. Anh không hiểu sao? Đây rõ ràng là một âm mưu, anh có biết điểm hẹn mà cô ấy sẽ đến không? Cô ấy đi được bao lâu rồi?

-Là đường X, đoạn đường này rất vắng vẻ, làm sao bây giờ? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi. Cô ấy đi được khoảng nửa tiếng rồi.

-Được rồi! Anh hãy liên lạc với Leo rồi cùng cậu ấy thay tôi tham gia hội thảo, còn việc này để tôi lo.

Minh Bằng nói xong chạy ra xe với tốc độ siêu nhân và lao vút đi. Trên đường đi anh dường như quên hết những quy tắc của bản thân, lái xe quá tốc độ, vượt đèn đỏ, đều là những quy tắc mà anh chưa bao giờ phá vỡ. Nhưng bây giờ những quy tắc này đều không còn quan trọng với anh, điều anh lo lắng là sự an toàn của Linh Vy, cô giống như sinh mạng của anh, không có cô thì thế giới này với anh thật trống rỗng và vô nghĩa. Trong giây phút nguy hiểm này anh càng cảm nhận được vị trí của cô trong anh quan trọng đến mức nào, đời này anh không thể sống thiếu cô, càng không thể để cô xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải tìm được cô.

Chạy xe đến cuối con đường X thì Minh Bằng phát hiện xe của Linh Vy đỗ gọn ở một bên đường, anh vội vàng xuống xe và chạy đến bên chiếc xe màu đỏ của Linh Vy, cúi người nhìn qua lớp kính màu đen mắt anh bỗng sáng lên khi thấy cô vẫn ngồi trong xe an toàn, anh lấy tay giữ ngực thở phào và gõ cửa xe. Linh Vy đang cúi xuống cắm chìa vào ổ khóa để khởi động máy, cô giật mình ngẩng đầu lên thấy anh thì thoáng chút ngạc nhiên rồi ngay lập tức cười toe toét mở cửa xe bước ra, vừa bước xuống xe cô đã bị anh ôm chặt cứng:

-Em không sao. Thật sự là em không sao. Tốt rồi, tốt quá rồi. _Minh Bằng không biết rằng anh đang quá xúc động. Như thể cả hai vừa sống sót sau ngày tận thế vậy. Linh Vy nhẹ nhàng vòng tay ôm lưng anh nói nhỏ:

-Em không sao. Anh bình tĩnh lại đi, nhịp tim anh đập nhanh và mạnh quá, như thể sắp bắn ra khỏi lồng ngực vậy.

-Anh cứ tưởng em đã xảy ra chuyện gì? Mọi chuyện là thế nào?

Linh Vy khẽ rời vòng ôm của anh, cô chìa chiếc điện thoại về phía anh cười với vẻ tự đắc:

-Em còn lấy lại được điện thoại cho anh này.

Minh Bằng nhìn vào chiếc điện thoại rồi nhìn vào mắt cô kinh ngạc:

-Sao em lấy được nó?

Linh Vy ra vẻ như một người kể chuyện radio chuyên nghiệp, cô gật gù tâm đắc tường thuật lại toàn bộ câu chuyện vừa xảy ra:

-Trên đường lái xe đến đây em đã suy nghĩ và nghi ngờ có gì không ổn trong chuyện này, nên đã gọi cho sở cảnh sát giao thông hỏi xem có vụ đụng xe nào ở đường X không? Và sau khi kiểm tra thông tin kỹ lưỡng, họ khẳng định không có bất kỳ vụ tai nạn nào xảy ra trong ngày ở đường này cả. Thế là em ghé vào đồn cảnh sát trình bày sự việc với họ và họ đã cử người cùng em đến điểm hẹn. Qủa nhiên là bọn chúng có ba người, định ra tay bắt cóc em thì không may bị mấy anh cảnh sát ngồi trên xe em nhảy xuống tóm gọn. Anh không biết vẻ mặt của chúng lúc đó nhìn em kinh ngạc và đáng thương thế nào đâu.

Linh Vy nhớ lại cảnh tượng đó mà không thể nào nhịn nổi cười, Minh Bằng cảm động nhìn cô tha thiết, anh lại gần ôm cô vào lòng:

-Em không nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của anh thì có, có cắt cũng không còn tý máu. Lần này là em cứu sống anh rồi.

Linh Vy vẫn còn ngủ trên chiến thắng cô nhí nhảnh:

-Em thông minh quá phải không?

Minh Bằng rời cô ra ấn trán mình vào trán cô và cười:

-Phải! Thông minh vô hạn mà nham hiểm cũng vô biên. Xem ra cô bé ngốc ngày nào nay đã lớn thật rồi.

-Xí! Anh lúc nào cũng coi thường người ta.

Linh Vy ra vẻ phụng phịu, chợt nhớ ra việc tham dự hội thảo cô liếc nhìn đồng hồ rồi hét lên:

-Chúng ta sẽ bị muộn mất, mau đến thẳng chỗ dự hội thảo thôi.

****************************

Tại phòng họp hội thảo mọi người đã đến đông đủ, tất cả những chủ đầu tư từ Hàn Quốc cũng có mặt để thẩm định chọn ra ý tưởng xuất sắc nhất cho dự án xắp tới, đã đến giờ hội thảo bắt đầu mà phía ZHAO&SU vẫn chưa có một ai đến. Hiếu Cường thấy vậy thì cảm thấy yên tâm và mừng thầm trong bụng, vì anh quá rõ lý do vì sao Minh Bằng và Linh Vy không thể tới tham dự.

Về phần Chae Rim cô thừa biết mình không còn cơ hội với Minh Bằng nên thà tìm cách đạp đổ chứ không muốn dâng cơ hội cho người khác, cô chủ đông lên tiếng đề nghị:

-Đã quá giờ mà bên ZHAO&SU vẫn chưa có người đại diện đến tham dự hội thảo, chứng tỏ thái độ làm việc này của họ không tôn trọng chúng ta. Tôi thấy chúng ta không cần lãng phí thời gian chờ họ nữa mà hãy bắt đầu hội nghị được rồi. Hye Sun cũng có mặt ở đó nghe Chae Rim nói vậy thì lên tiếng nói đỡ cho bên ZHAO&SU: 

-Chúng ta hãy đợi thêm chút nữa, có thể là họ gặp khó khăn về tắc nghẽn giao thông trên đường đến đây.

Si Hoo cũng đồng tình với ý kiến của Hye Sun:

-Vậy chúng ta hãy chờ thêm chút nữa đi.

Chae Rim không chịu ngồi yên, cô định lên tiếng phản đối thì cánh cửa phòng bật mở, tất cả mọi người ngạc nhiên khi thấy Leo và Trí Bằng bước vào, cả hai cúi chào mọi người và lên tiếng xin lỗi về sự chậm trễ của mình rồi bước lại ngồi vào vị trí dành cho đại diện của tập đoàn ZHAO&SU. Trong phòng chưa ai kịp nói gì thì Hiếu Cường đã vội lên tiếng:

-Tôi nghĩ anh ta không có tư cách gì tham gia hội thảo này._ Hiếu Cường chỉ vào Leo ám chỉ, khi mọi người còn chưa hiểu ý của anh thì Hiếu Cường tiếp tục:

-Theo tôi biết thì anh ta không phải là nhân viên của tập đoàn ZHAO&SU. Mà không phải nhân viên của ZHAO&SU thì không có quyền tham dự hội thảo. Tôi mong quý vị hãy cân nhắc vấn đề này.

Chae Rim lại được thể xen vào:

-Đúng vậy! Tổng giám đốc Goo bác hãy xem lại chuyện này.

Hye Sun lần này cũng không có cách nào nữa đành ngồi yên theo dõi quyết định của ba mình. Ông Goo thì đương nhiên cứ đúng luật mà làm, ông lên tiếng:

-Nếu không phải nhân viên trực thuộc của đơn vị dự thầu thì không có quyền tham gia hội thảo này. Chúng tôi mong quy vị hãy chấp hành theo luật.

Cả Leo và Trí Bằng không còn cách nào khác là chấp hành theo luật, Leo buộc phải đứng dậy rời khỏi phòng họp. Anh trao lại bản thuyết trình dự án cho Trí Bằng cùng cái vỗ vai và ánh mắt nhìn Trí Bằng với ngầm ý nhắn nhủ Trí Bằng hãy cố lên. Trong khi đó Trí Bằng lại cảm thấy hoang mang vô cùng, anh chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào tình huống này. Khó khăn nhất của anh chính là phần thuyết trình bản dự án, việc này chỉ có người làm ra mô hình thiết kế là nắm rõ nhất, mà người rõ việc này nhất chỉ có Minh Bằng và Leo. Nếu trình ra một mô hình thiết kế hoàn hảo mà màn thuyết trình về mẫu thiết kế không ăn nhập gì với nhau thì cũng coi như là thất bại. Trí Bằng cố trấn an mình hãy bình tĩnh tự tin, trời không nóng mà trán anh lại lấm tấm mồ hôi.

Ông Goo tuyên bố cuộc họp chính thức bắt đầu. Bên Huỳnh Thị đưa ra mô hình của mình, đèn trong phòng vụt tắt chỉ để lại một bóng chiếu duy nhất vào mô hình thiết kế và Hiếu Cường đang đứng cạnh màn hình rộng tự tin thuyết trình, giới thiệu những đặc tính nổi trội của bản thiết kế. Trong lúc Hiếu Cường và mọi người đều tập trung nhìn lên màn hình chăm chú và lắng nghe thì ở bên dưới Minh Bằng và Linh Vy đã đến nơi, cả hai đang mò mẫm tìm vị trí ngồi của mình trong bóng tối.

Khỏi phải nói Trí Bằng khi thấy họ đến thì mừng thế nào, anh như vớ được phao cứu sinh giữa dòng nước lũ. Ngay lập tức Trí Bằng đứng dậy nhường chỗ lại cho Minh Bằng và Linh Vy rồi lặng lẽ lẻn ra ngoài. Lúc này màn thuyết trình của Hiếu Cường cũng kết thúc, đèn trong phòng lại được bật sáng, tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng nhiệt tình. Hiếu Cường cũng đang cười như đắc thắng, ánh mắt anh sáng rỡ tràn đầy niềm tin và hy vọng nhưng chưa kịp cúi đầu cảm ơn mọi người để về chỗ ngồi thì nụ cười trên môi anh bỗng cứng đơ lại, ánh mắt cũng tối dần đi khi phát hiện Minh Bằng đang cùng Linh Vy lật dở xem tập tài liệu trên bàn. Toàn thân Hiếu Cường lạnh toát như muốn đóng băng, phải mất khá lâu khi tiếng vỗ tay trong phòng ngưng hẳn anh mới giật mình cúi đầu cảm ơn rồi lặng lẽ đi về chỗ ngồi với câu hỏi trong đầu “ tại sao họ lại đến đây được?” Sau khi Hiếu Cường bước về chỗ ngồi Si Hoo liền bước lên dẫn chương trình:

-Thưa quý vị! Sau đây sẽ là phần thuyết trình của tập đoàn ZHAO&SU. Xin mời quý vị cùng theo dõi.

Minh Bằng đứng lên, trước tiên anh cúi chào mọi người, nói lời xin lỗi và giải thích về việc đến trễ giờ của mình:

-Thành thật xin lỗi quý vị, do trên đường đến đây xe chúng tôi đã xảy ra va chạm giao thông nhẹ nên dẫn đến việc chậm trễ này mong quý vị thông cảm.

Ông Goo điềm đạm lên tiếng:

-Việc xảy ra ngoài ý muốn nên có thể thông cảm.

-Cảm ơn ngài!

Minh Bằng bước lên và bắt đầu bài thuyết trình của mình. Những thao tác chuyên nghiệp trước màn hình, cộng thêm cách diễn giải logic và đầy cuốn hút của anh, khiến mọi người có mặt tại đây như lạc vào thế giới mà bản đồ thiết kế trên màn hình của anh vẽ ra. Ngay cả Hiếu Cường dù muốn hay không cũng không thể phủ nhận một điều là bản thiết kế của Minh Bằng quá xuất sắc, chính bản thân anh cũng ngẩn người ngồi nghe và bị cuốn vào đó.

Minh Bằng đã hoàn thành xong phần diễn thuyết của mình mà mọi người vẫn như chưa tỉnh mộng, cuối cùng đèn trong phòng được bật sáng tất cả mới giật mình vỗ tay khen ngợi.

Sau khi Minh Bằng đã trở về chỗ ngồi của mình ông Goo chủ tịch tập đoàn Sam Sung và cũng là chủ thầu chính của công trình lần này lên tiếng:

-Do cả hai bên đều rất xuất sắc, có nhiều ý tưởng độc đáo, mới lạ nên phía chúng tôi cần có cuộc họp kín để trao đổi một số vấn đề rồi mới có thể đưa ra quyết định lựa chọn. Vì vậy chúng ta tạm thời nghỉ giải lao một chút, một tiếng sau chúng tôi sẽ công bố kết quả trúng thầu tại đây.

Những đơn vị chủ thầu đến từ Hàn Quốc cùng nhau rời khỏi phòng họp và rút lui vào phòng họp kín cùng chủ tịch Goo.

**********************

Đúng một tiếng sau mọi người trở lại chỗ ngồi của mình, Si Hoo cầm giấy báo kết quả lên công bố trước sự hồi hộp của những người có mặt tham dự cuộc họp:

-Vâng! Sau đây tôi xin công bố kết quả trúng thầu. Thực sự chúng tôi đã rất khó khăn để đưa ra quyết định của mình, cả hai bên đều đã làm rất tốt. Chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc vì không thể cùng lúc lựa chọn hợp tác với cả hai bên nên chỉ có thể lựa chọn ra một trong hai công ty của quý vị mà thôi. Kết quả lựa chọn cuối cùng của chúng tôi là tập đoàn…………(mọi người nín thở lắng nghe)…ZHAO&SU. Vâng! Xin chúc mừng đơn vị trúng thầu.

Ở bên dưới mọi người đều vỗ tay chúc mừng, Minh Bằng và Linh Vy thì ôm trầm lấy nhau cười trong vui mừng chiến thắng. Trong khi đó Hiếu Cường lại đứng dậy bỏ đi với bộ mặt thất thần, anh không ngờ có ngày mình lại thất bại thảm hại thế này. Huỳnh Thị đang gặp phải không ít khó khăn, nay lại thêm thất bại này thật không biết phải gắng gượng thế nào? Anh bắt đầu cảm thấy sợ giây phút phải đối mặt với cha mình.

Tại phòng họp mọi người vẫn thay nhau đến bắt tay Minh Bằng chúc mừng anh, Hye Sun cũng vui vẻ lại gần nói chuyện: -Alec! Vicky! Chúc mừng hai người.

-Cảm ơn em! Đã lâu không gặp.

Linh Vy cũng cười đáp lại:

-Cảm ơn cô!

-À! Tối nay chúng tôi có mở tiệc chiêu đãi tại khách sạn hai người sẽ đến chứ?

Chae Rim nãy giờ tức tối ngồi nhìn bọn họ trò chuyện vui vẻ cũng nấn ná lại gần nói chen vào:

-Là đơn vị trúng thầu thì tất nhiên phải có mặt rồi, đâu thể vắng mặt được đúng không? Dù sao cũng chúc mừng hai người. 

Ánh mắt Chae Rim nhìn thẳng vào Linh Vy đầy thách thức với ngầm ý: “cô đừng vội vui mừng, tất cả vẫn chưa kết thúc đâu”.

Linh Vy cũng không phải là người dễ dàng chịu thua cô nhìn Chae Rim đáp trả:

-Cảm ơn lời chúc của cô. Chúng tôi nhất định sẽ đến dự đúng giờ.

-Vậy tôi cũng hân hạnh được tiếp đón. Tôi có việc bận nên đi trước.

Chae Rim vừa bước ra ngoài vừa lầm bầm: “cô cứ chờ đấy tối nay sẽ có trò hay cho mọi người cười”