Trái Tim Của Quỷ

Chương 18




“BỎ NÓ XUỐNG, ANNA.”

Abigail nói.

Con bé đặt con búp bê vừa rơi trên sàn nhà lên tủ.

Chiếc tủ kính đầy ắp những con búp bê như thế.

Có con đang ngồi. Có con đứng. Có con nằm. Chúng có mái tóc phồng lên, rất dài. Chúng mặc những chiếc váy xòe dễ thương, ngước đôi mắt tròn vo và trống trỗng về phía trước. Những con búp bê luôn có cái nhìn như thế.

Chúng mỉm cười.

Chúng dõi theo.

Chúng nói ngôn ngữ của sự im lặng.

Có hàng chục cặp mắt tròn vo nhìn xuống Abigail như thế.

Nhưng con bé đã quá quen với chúng. Nó không sợ hãi những con búp bê. Nó yêu thích chúng và gìn giữ chúng vô cùng cẩn thận.

Trong căn phòng của Abigail không chỉ có búp bê. Những bức tranh vẽ nguệch ngoạc treo khắp buồng ngủ của nó. Những bộ váy dù được người hầu là phẳng cẩn thận nhưng vẫn vứt lung tung khắp chỗ. Trên sàn nhà, những con búp bê nằm vạ vật, nghiêng người về một bên. Những ô khối hình vuông bằng gỗ lăn lóc trên sàn. Một số được dựng chồng lên nhau thành một tòa tháp. Một nửa tòa tháp.

“Không. Mình không muốn ra ngoài. Mình không muốn gặp Howl hay cô ta. Hay bất cứ ai trong lâu đài này. Cậu chán sao?”

Dường như con bé đang nói chuyện một mình.

“Không hẳn.” Giọng con bé có vẻ do dự. “Mình sẽ làm gì đó, nhưng không phải bây giờ.”

“Mình không biết.”

...

Abigail ngồi xuống sàn nhà. Con bé gom lại những khối hộp gỗ lại một chỗ.

“Mình ghét cô ta và Howl ngang như nhau. Cô ta đã lừa mình, con khốn nạn đó.”

“Cậu biết gì nào?”

Khi Abigail im lặng, cả không gian im lặng theo. Những con búp bê cũng im lặng. Chúng hiện diện nhưng chúng im lặng. Chúng chỉ lắng nghe, một tai dành cho Abigail và một tai dành cho sự lập dị của cô bé.

“Thế sao?”

“Chúng ta có nên làm gì không nhỉ?”

Tiếng cười khanh khách của Abigail vang lên trong không khí. Con bé cẩn thận xếp các khối gỗ lên.

“Cậu lảm nhảm mãi chuyện đó rồi. Anna, cậu không nghĩ ra gì mới sao? Mình thì vừa nghĩ ra một chuyện rất hay.”

“Mình sẽ lật tẩy cô ta. Mình sẽ cho Howl thấy cô ta là người như thế nào và cô ta xấu xa như thế nào. Mình chán ngán phải nghe những lời nói dối từ đám người lớn rồi.”

Đột nhiên, Abigail dừng tay không xếp nữa. Con bé nhíu mày, nhìn về phía đối diện mình. Rồi đột nhiên, con bé hất tung tòa tháp gỗ.

“Đừng có nói nhảm nữa! Đừng nói dối mình, mình ghét nói dối. Cả cậu cũng nói dối sao Anna? Cậu không bị ai giết cả! Bây giờ cậu có định giúp mình hay không?”

Đuôi mắt Abigail giật giật nóng giận. Con bé cúi xuống thì trông thấy những khối khỗ mình đánh đổ văng ra xa. Nó gầm gừ trong cổ họng rồi bò lại gom những khối gỗ vuông.

Tất cả các khối gỗ đều có một mặt sơn chữ.

Những khối gỗ bị văng ra xa lại xếp thành một từ. Abigail đảo tròn mắt nhìn.

Có.

Đó là chữ

*

THƯ VIỆN.

Đây hẳn là căn phòng ít được sử dụng nhất trong lâu đài Quỷ.

Nhưng lại là căn phòng đẹp bậc nhất.

Kích cỡ của nó không hề khiêm tốn, nếu chưa nói là rất rộng. Một dãy hành lang ngắn trải thảm đỏ chạy thẳng từ cửa chính vào. Ở cuối hành lang là những ô cửa kính màu lộng lẫy. Hai bên hành lanh là những giá sách. Chúng xếp sau các cây cột đá cẩm thạch, gọn gàng và theo một trật tự hoàn hảo.

Howl bước vào trong thư viện, bước chân cậu chậm rãi trên đoạn hành lang trải thảm. Cậu có thể ngửi thấy trong không gian mùi của những cuốn sách cũ, của bụi và mưa. Tuổi của chúng có thể còn nhiều hơn cả cậu. Chúng cũ kỹ. Kinh điển. Quyến rũ. Trên những trang giấy lấm tấm các vế ố vàng, và bìa sách thì sờn. Howl tìm kiếm rồi bê một chồng nặng trên tay, đi lại chỗ những dãy bàn đọc sách.

Hầu hết những cuốn sách này là về cây cỏ, thảo dược. Cậu chắc chắn rằng “Hạt giống tội lỗi” đó là một loại cây. Có thể nó hiếm và chỉ biết bằng cái tên cổ xưa nào đấy. Nhưng không có vẻ gì là thế cả.

Howl không thể hiểu câu thần chú theo nghĩa bóng.

Nếu cậu làm thế, cậu sẽ phải tìm kiếm rộng hơn. Đây là vùng Bóng tối, nơi có hàng ngàn thứ đều có thể gọi là “hạt giống của tội lỗi.”

Howl bỏ cuộc sau hai quyển sách. Chẳng có thứ gì được gọi, thậm chí là liên quan đến cái tên đó cả. Ngả người ra sau, Howl đặt mắt lên trần nhà và suy nghĩ. Có lẽ cậu cần tham khảo ý kiến người thứ hai. Có lẽ Iolite sẽ là người thích hợp. Cô ta luôn vắng mặt trong các cuộc họp và kỳ lạ là chẳng ai dám bắt phạt cô ta cả. Nếu cô ta xuất hiện, cô ta sẽ đi cùng một chai rượu, với đôi mắt ngà ngà say. Nhưng cô ta đã sống lâu và dày dạn kinh nghiệm hơn hết thảy, cậu đang suy tính đến chuyện nhờ sự giúp đỡ của cô ta.

Hơn hết, cô ta sẽ không đánh giá cậu như Erik hay những kẻ khác. Howl biết chắc thế.

Từ nãy tới bây giờ, âm thanh duy nhất mà Howl nghe thấy là tiếng mưa và sự im lặng. Nhưng rồi khi cậu ngẩng nhìn lên trần, cậu bắt gặp một cái bóng vụt qua ở tầng hai thư viện. Rồi tiếng đồ đạc lịch kịch vang lên ở trên đó.

Howl đã chán ngán về những kẻ phá đám này. Chúng luôn luẩn quẩn quanh đây, thể hiện rằng mình có hiện diện nhưng lại không xuất hiện. Đôi lúc vào buổi tối, cậu tưởng tượng rằng mình đang tắm và một bóng ma nhàn rỗi nào đấy sẽ hiện lên trong gương hù dọa cậu. Howl không sợ chúng, nhưng cách chúng xuất hiện luôn làm cậu giật bắn.

Nhẽ ra cậu sẽ mặc kệ cái bóng. Nhưng rồi tiếng đồ đạc rơi liên tục vang lên, mà Howl đoán là những cuốn sách. Thậm chí là tiếng thở, nửa thực nửa mơ đằng sau gáy cậu.

Howl quyết định đi lên lầu trên xem nó muốn gì. Ở cuối hành lang có hai dãy hành lang song song, dẫn đến một dải hành lang hẹp hình nhữ U ở trên. Đoạn hành lang đó một bên là lan can có thể nhìn xuống dưới, một bên là các giá gỗ đầy sách. Howl chậm rãi đi và quan sát. Cái bóng lúc ẩn lúc hiện, khó mà đoán được khi nào nó mới xuất hiện.

Mà có lẽ nó đã đi rồi.

Nó thích thú vì lừa được cậu lên, và rồi bỏ đi.

Hẳn là vậy.

Các cuốn sách bị lôi ra khỏi giá và rơi bừa bãi xuống sàn. Howl điềm nhiên bước qua chúng.

“Được rồi, đủ rồi.” Cậu nói to. “Ngươi muốn gì nào? Tại sao không bước ra đây?”

Chẳng có ai trả lời.

Nếu không phải vì những cuốn sách rơi lộn xộn, cậu sẽ cho rằng mình chỉ tưởn tượng ra cái bóng. Và giờ thì giống như cô em gái điên của mình, cậu đang nói chuyện của mình.

“Nếu ngươi thật sự đang ở đây, cho ta thấy một dấu hiện rằng ngươi muốn nói chuyện.”

Cậu nhìn quanh quất, chờ đợi một thứ gì đó dị thường xảy ra. Chùm đèn bỗng dưng sáng, sàn nhà bỗng rung lên, hay các tấm rèm chợt bung ra. Vài phút sau, vẫn chẳng có gì xảy ra cả. Cậu thở dài, chống tay lên hành lang và xoa đầu. Cơn đau đang lan đến từ sau gáy cậu cho đến hai bên thái dương.

Đột nhiên, một chuỗi những âm thanh ồn ào khiến Howl giật bắn vang lên. Cậu ngẩng nhìn các giá sách. Những cuốn sách bị lôi ra khỏi giá và rơi xuống sàn nhà, tạo thành những tiếng vang lớn, nghe như một vụ nổ nhỏ. Giấy bị xé rách và bay lả tả xuống như một cơn mưa trắng.

Howl lùi lại, cậu bất động trong vài giây chờ đợi xem liệu còn mà hù dọa khoa trương nào không. Nhưng chỉ có thế. Cậu hít một hơi dài:

“Được rồi, được rồi. Ngươi muốn gì?”

Rốt cuộc vẫn chỉ có mình Howl nói. Cậu nhìn quanh quất, chỉ nghe thấy tiếng giấy loạt soạt.

Trong bóng tối bỗng vang lên một tiếng động chậm rãi, âm thanh của một quả bóng đang lăn và nảy trên sàn. Howl cũng không nghe thấy tiếng mưa nữa.

Giữa thư viện chỉ có mình cậu. Và cái âm thanh kỳ lạ đó. Một vật màu đỏ lăn ra từ trong bóng tối, va vào đế giày cậu. Dựa vào âm thanh, nghe như nó vừa được ai thả xuống nền nhà cho lăn đi vậy.

Quả táo.

Howl ngạc nhiên nhìn nó.

Nó căng mịn và bóng bẩy, tươi rói. Thứ màu đỏ ở vỏ quả táo dễ dẫn đến liên tưởng tới màu máu tươi. Howl nhặt nó lên, ngửi thấy ở đầu mũi mùi tanh lạnh. Trong dải hành lang tối, chỉ có mình cậu đứng đó. Cái bóng không xuất hiện nữa.

Một quả táo? Nó muốn nói gì?

“Hạt giống của tội lỗi.” Howl lẩm bẩm một mình. “Hạt giống...”

Đôi mắt Howl giãn căng ra.

Giờ thì cậu đã hiểu tất cả.

Cậu cầm quả táo và chạy ra khỏi thư viện.