Trẫm Chính Là Không Dám Thú Ngươi A!

Chương 31




Mắt thấy thời tiết càng lúc càng trở lạnh, Lương Cảnh cùng Đoan Mộc Nhan liền thần tốc trong đêm, sau vài tháng đi đường, cuối cùng cũng đến được bên bờ Nam Hải.

Lương Cảnh lâu nay đều ở nơi thâm cung, Đoan Mộc Nhan lại từ bé sinh sống ở thâm sơn cùng cốc, cả hai đều là lần đầu tiên thấy biển. Ánh nắng chói chang chiếu rọi trên từng đợt sóng biển xanh nhấp nhô, khung cảnh hai màu vàng xanh đan dệt vào nhau, phía xa xa đường chân trời thẳng tắp, mịt mờ, không khỏi khiến tim đập có phần nhanh hơn, lại nhớ đến con đường gian nan mù mịt phía trước, tâm tình cũng có phần cảm thấy không thoải mái.

Cả hai cũng không dám nói rõ, đè xuống một tia mờ mịt này trong lòng, hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng cũng đến được Nguyệt Mê Tân.

Nơi này sở dĩ có tên gọi như thế bởi lẽ sương mù dày đặc rất dễ bị lạc đường, những nhà đò ở đây cũng không giành khách đến ồn ào náo nhiệt như những nơi khác, vô cùng lạnh lẽo buồn tẻ, mọi người nghe được bọn họ muốn đi Yến đảo, đều lắc đầu từ chối.

Một thuyền phu nói: “Trên đường đi đến đó sương mù dày đặt lại có ám lưu (dòng chảy ngầm), dù có cho nhiều bạc cũng đi không được, muốn đò hủy người vong à.”

Tên còn lại cũng xen vào nói: “Đúng vậy a, mà vị chủ đảo kia cũng không hoan nghênh người ngoài tới gần, nếu để y nhìn thấy chúng ta, cầu xin cái gì cũng không còn linh rồi.”

Lương Cảnh đã nghĩ đến thế nào cũng có phiền phức,lại hỏi: “Không biết nhà đò liệu có thể bán lại đò cho bọn ta không.”

“Miếng cơm manh áo, sao có thể nói bán liền bán.” Thuyền phu được hỏi lắc đầu không thuận.

Lương Cảnh thầm nghĩ, chỉ có thể đến những bến đò khác hỏi xem, quay người định đi, lại thấy một nam tử bộ dáng buồn chán đuổi theo: “Hai vị nếu không chê, ta chỗ này có cái đò nhỏ.”

Bên cạnh lập tức có người xùy xùy nói: “Hứa Nhị, đò kia của ngươi, đem đi nhóm lửa cũng chả đáng.”

Lương Cảnh vốn còn tưởng rằng lời này có hơi khoa trương, nhưng lúc nhìn thấy đò nhỏ trước mắt, nhất thời không biết phải nói gì. Thân thuyền không hề bị thấm nước, vững vàng mà nổi trên mặt biển, nhưng ngoài ra, khắp mọi nơi đều rách nát cũ kĩ, có nơi thậm chí đã mục nát, biển rộng mênh mông trước mắt làm nền, lại nhìn sang con đò nhỏ, cảm thấy có chút hoang đường không tưởng.

Thấy hai người đều hiện ra vẻ mặt hoài nghi, Hứa Nhị gãi đầu: “Không nên coi thường con đò này, tám chín năm qua ta đều dùng nó để đánh bắt cá, cũng chưa hề xảy ra điều bất trắc gì, so với…đám người kia còn an ổn hơn nhiều. Hai vị không biết đấy thôi, đi đến nơi khác mua đò, cũng chưa chắc có người chịu đem miếng cơm của mình mà bán đi, vậy sao không chấp thuận a?”

Lương cảnh nhìn về phía Đoan Mộc Nhan, người sau sa mạn vẻ mặt có chút cổ quái: “Cái này…… Thuyền này thật sự có thể xuống biển?”

“Không dối trên lừa dưới!”

Lương Cảnh nhìn Đoan Mộc Nhan cười nói: “Đã đến nước này, dám mạo hiểm thử một lần không?”

Đoan Mộc Nhan đuôi lông mày khẽ nhướn, một hồi hướng Hứa Nhị trầm giọng nói: “Tạm thời tin ngươi. Nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền lấy mạng cả nhà ngươi mà bồi thường.”

“……Tôn phu nhân hỏa khí thật lớn.” Hứa Nhị sợ hết hồn, sờ cằm co quắp nhìn Lương Cảnh.

“Thứ lỗi, thứ lỗi.” Lương Cảnh nở nụ cười, móc ra một thỏi bạc nhét vào trong tay hắn. Hứa Nhị lập tức ngừng oán giận, không ngừng tươi cười nói tạ ơn.

Đoan Mộc Nhan kiểm tra kỹ càng đò, dò hỏi: “Không bằng mang theo Lương Ảnh đi cùng?”

“Yến Tê không thích nhiều người.” Lương Cảnh trầm ngâm giây lát, “Cứ tin tưởng vậy, để Lương Cảnh ở lại nơi này đợi lệnh đi. Nếu như có gì bất trắc, cũng có thể tiếp ứng một ít.”

Đoan Mộc Nhan không có ý kiến. Lương Cảnh sau khi gọi ám vệ dặn dò mấy câu, liền bước xuống con đò nhỏ tồi tàn cùng hắn hướng ra biển, hướng về phía tây nam mà Mạnh Trúc miêu tả.

Cách bờ một khoảng, mặt biển hoàn toàn yên tĩnh, ánh nắng mặt trời chiếu rọi bên trên, từng cơn gió mang theo vị mặn của biển lướt nhẹ qua mặt, cảm thấy có vài phần nước chảy bèo trôi, thi vị không màng sự đời, Đoan Mộc Nhan lười biếng tựa mình lên mép thuyền, được nắng ấm chiếu lên, có chút buồn ngủ. Lại thầm nghĩ, nếu như hắn và Lương Cảnh chỉ là những ngư dân áo vải bình thường, chỉ cần có thể ngày ngày bên nhau bầu bạn, cảm thấy không có gì là không tốt cả.

Đi được một đoạn, Đoan Mộc Nhan bắt đầu cảm thấy ngực khó chịu, đầu óc trở nên mờ ảo, tay cầm lấy mép thuyền có chút tăng lực đạo, đem miếng gỗ nắm đến vỡ nát.

Lương Cảnh lúc này mới chú ý đến, lấy tay che ánh nắng bước đến xem hắn, lo lắng nói: “Có phải đầu choáng váng không?”

Đoan Mộc Nhan sắc mặt trắng bệch, lắc đầu nói: “Không sao.”

Hắn mặc dù biết bơi, nhưng cũng ít đi đò, vì vậy không hề biết bản thân lại không thể thích ứng được việc chìm chìm nổi nổi này. Tự dưng lại nhận ra, nhiều người tự đi con đường của mình, nghe theo mệnh trời, cuộc sống như thế cũng không thuộc về hắn, ước ao cũng vô ích.

“Ngủ tí đi, nó sẽ giúp ngươi dễ chịu hơn một chút.” Lương Cảnh để hắn dựa lên người mình, vỗ về nói.

Đoan Mộc Nhan trở người tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt lại: “Nếu cần giúp đỡ, liền gọi ta.”