Trầm Hương Uyển

Quyển 1 - Chương 23




Công cuộc phá bỏ con hẻm Chu Tước bắt đầu có tin đồn từ năm ngoái rồi dần dần chìm xuống sau trận hỏa hoạn, mãi tới gần Tết vì có sự nhúng tay của Công ty Hằng Vũ, công cuộc di dời mới chính thức được triển khai.

Mấy năm nay thành phố Tế Thành phát triển vô cùng mạnh mẽ, các nhà ở tái định cư ven thành phố căn bản là không đủ cho các hộ di dời, phí bồi thường quá thấp, với điều kiện kinh tế của cư dân hẻm Chu Tước, nếu muốn mua một căn hộ ở nội thành thì chỉ có nước cả nhà phải đi vay mượn.

Cư dân hẻm Chu Tước đa phần là dân sống lâu năm và là công nhân nhà máy, vốn sống trong những căn hộ tồi tàn, sơ sài, cũng có vài gia đình hai vợ chồng phải cùng ra ngoài buôn bán mới có thể nuôi sống cả nhà. Nhưng có chỗ che đầu rồi thì lại phải đối diện với chuyện ăn uống, chẳng khác gì đã rét vì tuyết lại giá vì sương. Cho nên cuộc sống người dân Chu Tước luôn luôn kham khổ, họ lựa chọn cách kéo dài thời gian di dời với công ty bất động sản.

Trung tuần tháng Tư, thành phố tiến hành cuộc vận đông: “Công cuộc kiến thiết thành phố là xu hướng tất yếu, phải hi sinh một bộ phận nhỏ lợi ích của người dân là điều khó tránh khỏi”, theo đó mỗi hộ dân ở con đường phía tây hẻm Chu Tước đều nhận được thông báo di dời, phải hoàn tất việc di dời trước ngày mùng Một tháng Năm.

Kết quả của chỉ thị hành chính mang tính ép buộc này là tất cả cư dân ở con đường phía tây đã tập hợp nhau lại, gây nên cuộc đối đầu với cảnh sát kịch liệt nhất từ trước đến nay ở Tế Thành.

Trần Uyển nhận được điện thoại của cậu mợ thì vội vội vàng vàng xin nghỉ học về nhà, chưa đi đến đầu đường đã bị dòng người lập hàng rào ngăn cản. Đường lớn đã bị niêm phong, không qua được. Gần một nghìn viên cảnh sát, trong đó không ít người là cảnh sát chống bạo loạn tay cầm dùi cui đứng thành mấy hàng tạo nên bức tường người, có cả chó nghiệp vụ, trên chiếc xe cứu hỏa còn có đoàn người nhanh chóng cầm vòi phun nước chạy xuống, phía xa là xe cứu thương sẵn sàng cứu hộ. Bức tường người này đang đối diện với mấy nghìn người dân, trong đó có không ít người dân ở con đường phía đông chạy đến lên tiếng ủng hộ, giơ lên những bức biểu ngữ phản đối lớn.

Trần Uyển nhớ là có mấy cái ngõ nhỏ có thể len lên con đường phía trước, vì vậy cô cố gắng chen trong đám người náo nhiệt kia để đi ra. Con hẻm Chu Tước có rất nhiều những ngóc ngách nhỏ, năm mười sáu tuổi suýt chút nữa thì cô bị cưỡng dâm ở một trong những cái ngách đó, nhưng hôm nay cô không quan tâm.

Đi đến con đường đối diện, bất ngờ nhìn thấy chiếc xe hơi đậu trên lề đường, kẻ đáng ghét kia đang tựa vào xe, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chăm chú vào phía trước, hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh.

Đúng là âm hồn không tiêu tan. Trần Uyển chửi thầm một câu, định đi ra từ phía sau. Nhưng Tần Hạo sớm đã nhìn thấy, nghiêng mặt nhìn cô mấy giây, hình như đang do dự, sau đó cúi đầu nói với người tài xế ngồi phía trước câu gì đó, rồi đi về phía cô.

Trần Uyển muốn tránh cũng không được, cô lập tức dừng bước. Lòng nóng như lửa đốt nên ngữ khí không hề khách sáo, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Xem cuộc vui. Những cảnh như thế này rất hiếm khi gặp”, sau đó anh hỏi cô: “Giờ em không ở trường mà về làm gì?”

Giọng nói của anh mỉa mai, cùng nụ cười chế nhạo người dân Chu Tước không lượng sức mình như trứng chọi đá, trong lòng càng căm tức, có nói thêm với anh câu nào nữa thì cũng vô ích. Cô không thèm trả lời, đi qua đầu hồi một ngôi nhà tới một ngách nhỏ chỉ đủ cho hai người đi.

Tần Hạo không biết mình tại sao lại mạo phạm tới cô, thấy cô trưng ra nét mặt sưng sỉa như dì ghẻ, cơn tức giận trong anh lại uất nghẹn nơi lồng ngực, muốn quay ngay về xe, nhưng chân lại bước theo cô đi vào con ngách nhỏ.

Con đường phía tây không dỡ bỏ, người dân ở phía đông luôn trong tâm trạng chờ đợi. Nửa năm nay, Tần Hạo chỉ mua được mấy ngôi nhà ở phía đông, vẫn chưa tiếp cận được về phía đường lớn, mọi việc khá trắc trở. Công ty Hằng Vũ của Hồng Kiến Học chậm chạp chưa nhảy vào nên không có cách nào phá thế bế tắc. Thời gian trước, anh gợi ý cho cha là Tần Trọng Hoài trình thành phố về điều tra nghiên cứu dự án tàu điện ngầm đi xung quanh Tế Thành, nhưng cha biết dụng ý của anh liền mắng “Hồ đồ” với giọng vô cùng nghiêm khắc. Tế Thành là một thành phố cấp tỉnh, không có mấy khi phát huy tác dụng trong địa bàn tỉnh, nhưng khi báo cáo được trình lên thì bỗng nhận được nhiều sự quan tâm ngoài mong đợi.

Tần Hạo chẳng có chí lớn vĩ đại muốn làm gì đó cống hiến cho sự phát triển của Tế Thành, anh chỉ đứng bên gõ trống để Hồng Kiến Học xúc tiến công việc nhanh hơn thôi. Cái kế dụ người ta vào tròng của anh có thể nói là thành công, thành phố vừa đưa kế hoạch tàu điện ngầm vào dự án, Công ty Hằng Vũ liền nóng lòng muốn thử. Con hẻm Chu Tước nằm ở phía tây Tế Thành, theo con đường chính từ tây sang đông, nếu dự án tàu điện ngầm thật sự được khởi công thì nơi đây sẽ vô cùng có tương lai.

Hôm nay Tần Hạo đến hiện trường để đánh giá chính xác về tâm trạng nôn nóng của người dân. Thủ đoạn tàn nhẫn của Hồng Kiến Học anh cũng từng biết đến, vấn đề diện tích xây dựng và phí bồi thường di dời không được thông qua cả hai bên, nay chỉ có một tờ giấy thông báo do một bên quyết định, không xảy ra náo loạn mới lạ. Anh không phải là người chuộng nghĩa khí hay có tâm địa bành trướng, tất cả đều xuất phát từ lợi ích cá nhân, anh luôn muốn cái tên tiểu tử kia độc ác hơn nữa, sớm dọn sạch con đường phía tây kia đi, như vậy ở con đường phía đông này anh mới có thể đục nước béo cò.

Trần Uyển không hiểu anh theo phía sau làm gì, trong lòng chỉ để tâm đến chuyện gia đình, bước đi nhanh như bay. Anh vẫn bám theo phía sau, cô đã lách qua mấy ngả đường mà vẫn không cắt đuôi được anh.

Từ xa xa đã nghe tiếng huyên náo ở con đường phía trước, Trần Uyển vội chạy nhanh đến, thấy cửa quán nhà mình bị khóa bởi một cái khóa đồng to, nghĩ là mợ và Tiểu Vũ đã đi tìm cậu rồi. Cô tiếp tục chạy về phía trước, tiếng người càng ngày càng huyên náo. Trần Uyển lo lắng tim đập thình thịch, lo lắng đã xảy ra chuyện gì ở phía trước.

Đa số người dân hẻm Chu Tước rất lý trí, ngồi yên giữ khoảng cách giữa hai bên mấy mét, nhưng cũng có mấy phần tử làm loạn ném đá vào cảnh sát. Vì thế cảnh sát dùng cui xông vào đám người để bắt giữ, người dân vung tay chống cự. Cục diện ngày càng náo loạn, trong những lời mắng chửi, nguyền rủa có cả nỗi tức giận, thêm vào đó là tiếng chó sủa inh tai nhức óc.

Trần Uyển không nhìn thấy cậu mợ đâu, trước mắt đều là những người đang bị kích động, cô lo lắng, chen vào đám người. Tần Hạo thấy cục diện có vẻ dần dần không kiểm soát nổi, đâu thể dễ dàng để cô chen vào đó được, một bàn tay nắm lấy khuỷu tay cô kéo ra. Trần Uyển liều mình giằng co, tay đánh chân đá, “Tránh mau, anh buông tay ra!”. Cô vung tay loạn xạ, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng tức giận, anh điên tiết kéo cô vào dưới một mái hiên, gầm gừ: “Muốn chết hả? Người đông như thế, lúc loạn lên thì sẽ giẫm đạp đến chết đấy!”

Trước giờ chưa từng thấy anh vẻ mặt dữ tợn và ngữ khí tàn nhẫn như vậy, Trần Uyển sững người, “Cậu tôi…”, lời nói như bị nghẹn lại, Tần Hạo mềm lòng, một người bình thường nhe nanh múa vuốt như cô nhưng khi gặp chuyện thì cũng chỉ biết khóc mà thôi, vẫn chỉ là một đứa trẻ. Anh nhỏ nhẹ nói: “Mọi thứ đang hỗn loạn, em cứ thế đi vào là có thể tìm được người à? Em ngoan ngoãn đứng đây, anh đi tìm”.

Anh cũng không biết tại sao mình lại dễ kích động đến thế, lời nói vừa dứt lại nhớ đến câu nói “rác rưởi” của cô, bất giác nghiến chặt răng. Thấy cô ngập ngừng gật gật đầu, ánh mắt nhìn mình đầy bất lực, anh thầm mắng một tiếng rồi quay người tiến vào đám người kia.

Sức người quá nhỏ bé so với cơ quan nhà nước, sự chênh lệch mạnh yếu quá rõ, đám đông vây chặt vị trí trung tâm sau một hồi xung đột kịch liệt đã dần bình tĩnh lại, những tiếng gào thét đầy phẫn nộ và tiếng sủa của chó nghiệp vụ yếu dần, chỉ còn tiếng còi cảnh sát vang lên. Trần Uyển đứng sau đám người cuối cùng cũng phát hiện ra mợ, vội vàng chạy đến kéo mợ vào mái hiên, “Tiểu Vũ đâu? Cả cậu nữa?”.

“Tiểu Vũ và mợ cùng đi tìm cậu, bị lạc rồi. Cậu con…”, mợ vốn yếu đuối, cả đời chưa trải qua những chuyện thế này bao giờ, vẻ mặt thẫn thờ, nói trong nước mắt: “Cậu con bị bắt rồi, bị bắt cùng mấy người nữa”.

Lúc này Tần Hạo cũng chán nản bước tới, “Bắt chín người cầm đầu, cậu em cũng có trong đó”.

“Nói với ông ấy bao nhiêu lần là đừng dính líu đến chuyện của người ta, ông ấy không biết đã bị trúng cửa tà nào, nói cái gì mà anh em ruột thịt, môi hở răng lạnh, phá hủy phía tây xong thế nào cũng tới lượt bên mình, từ mùa đông đã bắt đầu cùng người dân phía tây đi khắp nơi để khiếu tố. Mợ chỉ nói mấy câu mà cậu con đã bảo mợ là đàn bà chẳng hiểu gì. Chẳng phải lúc nào mợ cũng vì ông ấy, vì gia đình này mà lo lắng sao?”, mợ kêu than, “Ông ấy nói chỉ là đi khiếu tố, chỉ là dẫn theo người đến ngồi để bày tỏ phản đối, ai ngờ lại xảy ra chuyện như hôm nay”.

“Ấu trĩ!”, Tần Hạo đứng bên cạnh lớn tiếng nói, “Sự việc thế này không bắt mấy người để răn đe thì những người ở đây đến khi nào mới chịu di dời? Ngồi im kháng nghị, tìm mấy người mặc thường phục đi vào hét mấy câu khẩu hiệu, ném vài hòn gạch là có thể mượn cớ bắt người rồi, đó là cơ sở pháp lý, những hoạt động công vụ ấy đều hết sức bình thường. Cô muốn ngồi cũng không thể ngồi yên được. Người cần bắt thì đã được xác định từ lâu rồi, cậu em tự dưng lại đi khiếu tố để làm gì? Tự đưa đầu vào lỗ châu mai sao?”

“Cần anh nói những điều này à? Việc của nhà tôi cần tới anh lo sao?”, Trần Uyển ruột gan đã rối bời, anh lại dùng khẩu khí gay gắt, nghe như lời châm biếm vô cùng chối tai, thấy mợ nước mắt đầm đìa, trong lòng cô càng thêm lo lắng, một ngọn lửa không kìm được trút xuống anh: “Cậu tôi mấy chục tuổi rồi, ấu trĩ hay không anh cũng không có tư cách để đánh giá!”

“Em…”, Tần Hạo bị đám người chen lấn hơn nửa tiếng đồng hồ, vốn đã chẳng vui vẻ gì, hiếm khi làm chuyện tốt mà ngay cả một từ cảm ơn cũng không nhận được, lại còn bị người ta trách móc, mỉa mai. Mặt anh đanh lại, cằm giật giật, anh bị cô làm cho tức giận đến nỗi không nói được lời nào.

Trần Uyển thấy anh cứng cổ, không chịu lép vế cũng trừng mắt nhìn lại.

Mợ hoàn toàn không biết cái kẻ lạ mặt nói năng không hề giữ kẽ này là ai, lo lắng cho người đàn ông của gia đình nên cũng không bận tâm nhiều, liền quay sang, sốt ruột nói với Trần Uyển: “Cậu con bị cảnh sát bắt đi rồi, chẳng phải Tồn Chính quen biết với người ở Cục Công an sao? Gọi điện về nhờ nó hỏi giúp, xem có thể bảo lãnh cho cậu con ra được không?”.

Trần Uyển nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng còn cách nào tốt hơn, gật gật đầu nói với mợ: “Vậy mình về trước gọi điện thoại, Tiểu Vũ có lẽ không tìm được mình nên về nhà trước rồi. Mợ, mợ đừng lo lắng quá, cậu con không phạm pháp mà. Tốt nhất là tập hợp những hộ gia đình khác lại để bàn bạc, người đông thì sức mạnh càng lớn”.

Trần Uyển không thèm nhìn Tần Hạo lấy một lần, cứ thế khoác tay mợ đi. Tần Hạo đứng im tại chỗ, đi theo cũng không được mà đứng lại cũng chẳng xong, anh chỉ thầm chửi, sau đó gặng hỏi: “Tên họ Phương đó quen biết nhiều hơn anh sao? Có Bồ Tát hiện diện ngay đây mà em không cần, em có đần không đấy?”.

Trần Uyển nghe thấy thế sững người, bỏ tay mợ ra, bước mấy bước đến gần Tần Hạo, “Vừa rồi anh giúp tôi tìm cậu, cảm ơn anh”.

Anh nắm chặt tay, cười nhạt: “Nghe một từ cảm ơn của em thật khó”.

“Lòng lo lắng nên quên mất việc phải cảm ơn.” Cô cúi xuống, lúc ngẩng đầu lên gương mặt cô thất thần khiến anh lặng người, “Hôm nay cảm ơn anh, lại khiến anh thêm phiền phức, thật xin lỗi”. Nếu không phải lúc ấy hoảng loạn không còn cách nào khác, cô làm sao có thể chấp nhận sự giúp đỡ, chấp nhận thịnh tình của anh? “Anh nói đúng, tôi là một đứa ngu ngốc!”

Tần Hạo lạnh lùng nhìn cô khách sáo cùng nụ cười xa cách. Một khối sương mù dày đặc từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng như dâng tràn, không tài nào xua tan được, bên tai vẫn nghe tiếng gào thét cật lực truyền ra từ loa phát thanh: “Mọi người đã vi phạm vào ‘Điều lệ xử phạt quản lý trị an’…”.