Trầm Hương Uyển

Quyển 2 - Chương 39




Trần Uyển chăm chú lắng nghe những hơi thở sâu phía sau lưng, chắc là anh đã ngủ say.

Cánh tay anh gác lên eo cô, cô cố gắng thật nhẹ nhàng nâng tay anh lên rồi đẩy sang một bên. Sau đó dịch về góc chiếc giường Kingsize nằm cuộn tròn lại.

Mặc dù vậy, cô vẫn không thể chợp mắt được.

Tuy đã thoát khỏi sự giam cầm của vòng tay anh, nhưng nơi đây không thể cho cô cảm giác an toàn, thoải mái. Đây là lần thứ tư trong tháng cô đến nhà anh, giống như ba lần trước, cô biết phải lặng lẽ đếm từng giây từng phút, đợi đến lúc mệt mỏi rã rời, không cầm cự nổi mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Lần đầu tiên khi đến đã là rất muộn, lúc bước vào căn phòng này, cô cảm thấy sợ hãi tấm gương trước mặt. Tấm thảm lông cừu xa xỉ mới tinh, trong mắt cô phảng phất hình ảnh hai cơ thể trần quấn lấy nhau, phía dưới cơ thể rõ ràng là vết máu loang lổ. Giây phút đó cô như bị người khác bóp chặt cổ họng, hơi thở như ngừng lại. Một lần hồi tưởng lại chuyện ngày đó là một lần trong cô dậy lên nỗi sợ hãi.

Nếu ký ức có thể cắt đi giống như một thước phim, cô sẵn sàng trả giá tất cả để loại bỏ những điều kinh khủng ấy. Cô lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, Tần Hạo tưởng cô ăn phải thứ gì, ngồi xổm bên cạnh vỗ lưng cho cô. Cô biết, lúc hất tay anh ra, đôi mắt cô giương lên nhìn anh đầy căm hận, nỗi căm hận ấy sẽ theo anh đến hết cuộc đời.

Cô không cần sự chia sẻ rẻ mạt của anh, sau những việc anh đã làm, cho dù anh có ân cần săn sóc bao nhiêu cũng là giả dối. Cô đẩy anh ra, đóng cửa lại, ngồi trên nắp bệ vệ sinh, mắt nhìn ra ánh đèn rực rỡ của con đường Thượng Hải. Phòng vệ sinh có một nửa bức tường là cửa sổ kính, ngang bằng chiều cao bồn tắm. Mở cánh cửa kính ra là có thể nhảy xuống rất dễ, cơ hội sống sót rất ít. Ánh mắt liếc nhìn bộ dạng hèn nhát, yếu đuối của mình trong gương, “Đồ hèn nhát”, cô khinh bỉ con người trong gương kia biết nhường nào.

Mở cửa ra, lòng cô như đã chết, bình tĩnh đến kinh sợ. Lúc nằm xuống, anh nghiêng người đè lên cô, cánh tay mò mẫm giữa eo cô. Cô bỗng cứng đờ tay chân, nổi da gà. Tần Hạo dừng tay, nheo mắt nhìn thăm dò thái độ của cô, cô gắng gượng nhìn trả, nén sự kích động muốn thét lên và nhảy xuống giường.

“Anh nói rồi, sự việc lần trước sẽ không xảy ra nữa. Em đừng sợ anh.”

“Anh lại như lần trước”, hít vào một luồng không khí trong lành, bỗng cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, “Tôi cũng chẳng lấy làm lạ”.

“Anh là người nói được làm được, em dần dần sẽ biết.” Ngón tay anh vuốt ve tóc cô, nghiêng người nằm xuống.

Cô không trả lời, cả cơ thể anh ép sát, ôm chặt lấy không để cô chống cự. “Đừng căng thẳng nữa, nếu không anh không bảo đảm được chuyện đó.” Dục vọng ngút trời ẩn sau giọng nói trầm của anh khiến toàn thân cô lạnh toát, cánh tay đặt lên eo cô một cách cẩn trọng nhẹ nhàng vuốt ve đến cằm cô. “Ngủ đi, anh mệt rồi, cùng em gác đêm trong bệnh viện có vẻ mệt hơn cả ngồi chơi mạt chược thâu đêm.”

Đêm đó, cô không ngủ được, cứ thế đếm hơi thở của anh đến khi trời sáng.

Lần thứ hai cũng vậy, chỉ là lúc trước có đi ăn một bữa, sau khi đến nhà anh, cô đọc sách, còn anh rất kỳ lạ, lúc nào cũng ở trong một căn phòng khác xem tivi. Lúc cô vào phòng vệ sinh, phát hiện có một bàn chải đánh răng mới màu hồng, lại cúi xuống, đôi dép cô đang xỏ cũng mới, hệt như chiếc khăn mặt treo trên mắc với hình chú mèo Hello Kitty. Cô nhìn chằm chằm vào hai cái khăn màu hồng và màu lam hồi lâu, cuối cùng chẳng chọn cái nào.

Đêm đó, anh vào phòng rất muộn. Cô nhắm mắt vờ ngủ say, giác quan thứ sáu vô cùng mẫn cảm, cảm thấy anh đang nhìn gương mặt mình bằng ánh mắt cháy bỏng. Đúng lúc cô cho rằng mình không thể giả vờ được nữa thì bên tai vọng lại tiếng anh thở dài, một vật thể mềm mại, nóng ấm áp lên má cô. Mọi lỗ chân lông trên cơ thể cô rúm lại, nhận ra đó là đôi môi của anh. Anh lưu luyến rất lâu, sau đó cẩn trọng và nhẹ nhàng nâng đầu cô đặt lên cánh tay mình, giống như lần trước nằm ôm chặt cô từ phía sau.

Lần thứ ba, anh nghe điện thoại rồi tần ngần nhìn sang cô, cô nghiêng tai lắng nghe, biết là có người hẹn anh, ngay lập tức cô thấy thoải mái như sắp được trốn thoát, vội thu dọn đống sách vở vào túi, nói: “Anh đi công việc đi, tôi có thể tự về”. Anh nhướng mày, nói: “Là thầy Tống của bọn em. Em cùng anh đi gặp cậu ấy hay là ở nhà đợi anh?”.

Cô không thèm để ý đến ánh mắt đắc ý của anh, bình tĩnh đáp lại: “Tôi về ký túc xá”.

“Được, vậy thuận đường anh đưa em đi.” Anh chợt nghĩ ra điều gì đó, quay người lại, “Hay là ngày mai hẹn cậu ấy đi ăn? Cậu ấy biết chuyện của tụi mình thì trong trường sẽ quan tâm đến em hơn”.

Cô nuốt lại cơn khó chịu, rũ vai ngồi xuống chỗ cũ: “Không cần. Tôi ở đây đọc sách, sắp thi rồi”.

Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, có thể tưởng tượng được vẻ vô cùng đắc ý của anh, rõ ràng anh biết cô không còn lựa chọn nào khác mà còn cợt nhả, đúng là đồ tiểu nhân bỉ ổi.

Lúc anh trở về đã gần nửa đêm, tiếng dép vọng lại ngày một to dần. Cô nép bên giường, tâm trạng càng thêm căng thẳng theo tiếng bước chân. Lúc vào, anh ném bừa chiếc áo khoác trên tay xuống, nặng nề thả người lên giường. Mùi rượu xộc lên mũi, cô bỗng nhiên kinh hãi, định nhảy khỏi giường nhưng không kịp, hai cánh tay anh dang ra kéo cô vào lòng, vùi mặt vào cổ cô.

Khoảnh khắc đó, mạch máu toàn thân cô như đông cứng lại.

“Sợ anh à? Đừng sợ anh, đừng xa lánh anh.” Anh lầm bầm bên tai cô, mùi rượu nồng nặc. “Anh chỉ ôm em thế này là được rồi, chỉ cần em ở bên cạnh anh là được. Đừng nghĩ anh xấu xa như vậy. Ngoan ngoãn để anh ôm một lúc, chỉ một lúc thôi.”

Cô lo lắng hoảng loạn, trong bóng tối cơ thể căng thẳng cảnh giác. Không biết bao lâu, hơi thở nặng nhọc của anh mới bình tĩnh trở lại. Sau sự buông lỏng đột ngột của anh, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ba năm, còn ba năm đau khổ phía trước, cô thầm tính. Cô gạt mớ tóc anh sang một bên, khẽ khàng rời khỏi sự trói buộc của cánh tay anh, nhưng anh lại lấn tới, hôn lên má cô trong vô thức. “Mèo con, anh yêu em... Em không biết anh yêu em đến nhường nào đâu.”

Cô cười mỉa mai.

Yêu? Yêu một người là phải làm tổn thương cô ấy, phải áp bức cô ấy, cưỡng bức tinh thần của cô ấy, ức hiếp lòng tự tôn của cô ấy sao? Tình cảm chẳng sâu đậm gì, sao có thể nói là yêu đương?

Đêm đó cũng giống như đêm nay, nằm mãi không ngủ được, có vô số những cảm xúc phức tạp trong lòng mà cô không thể diễn tả nổi.

Lúc Tần Hạo dậy, động đậy cánh tay thì thấy bên cạnh mình trống rỗng. Anh hoảng hốt, lập tức tỉnh táo. Mở mắt ra nhìn, quả nhiên là cô gái cứng đầu này nằm cuộn mình nơi chân giường. “Tránh xa thế, xoay người cái là em rơi xuống đất còn gì?” Cũng bất lực như những lần trước, anh ôm cô vào lòng.

Cô vẫn giữ tư thế ngủ lúc trước, cuộn tròn mình, hai cánh tay ôm sát dưới cằm. Anh càng nhìn càng cảm thấy cô giống như con mèo mà bà nội nuôi khi anh còn nhỏ, độc lập, kiêu ngạo, thiếu cảm giác an toàn, không dễ dàng tin tưởng, cho dù có sự chênh lệch về sức mạnh cũng không hề sợ hãi giơ móng vuốt ra bảo vệ danh dự, lúc bị tổn thương cũng nhất quyết không khúm núm trước người khác, tự đứng dậy khâu lại vết thương. Cũng giống như lúc này, nghe nói khi con người nằm với tư thế như khi còn ở trong tử cung của người mẹ là lúc cảm thấy không an toàn nhất, anh biết nỗi sợ hãi của cô, cũng biết cô đang âm thầm chịu đựng, đến khi nỗi sợ hãi tích tụ đến mức không thể kìm nén nổi thì cô sẽ giương móng vuốt về phía anh. Anh nghĩ đến chuyện mấy lần này, nửa đêm cô lẩn trốn và sáng sớm tỉnh dậy với đôi mắt quầng thâm, có một cảm giác mất mát mơ hồ lướt qua trái tim anh.

Cô sợ anh. Đêm đầu tiên anh đã phát hiện ra cô thật sự sợ anh như thế.

Đêm đó, cô nằm bên cạnh anh, hương thơm tươi mát từ cơ thể cô xâm nhập vào mọi giác quan của anh, mỗi lỗ chân lông đều cuồn cuộn dục vọng. Nhưng cơ thể cứng đờ và nỗi sợ hãi ẩn chứa trong đáy mắt của cô giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt anh, anh sau khi suy nghĩ kĩ, biết rằng cũng ở trong căn phòng này anh đã làm chuyện đó với cô và gây tổn thương cho cô biết nhường nào. Cơn dục vọng như bị giội một gáo nước lạnh, bỗng chốc biến mất.

Lần thứ hai, lần thứ ba, sau khi cẩn thận quan sát mới phát hiện cô thường len lén nhìn anh thăm dò, dùng ánh mắt đầy cảnh giác như một con thú nhỏ, cơ thể cũng vì cảnh giác mà căng thẳng, anh có cảm giác cô sẽ lập tức bổ nhào lên và chạy ra khỏi cửa.

Nhưng trong giây phút này, hơi thở cô đều đều, hàng mi ngoan ngoãn khép xuống, bình yên nằm trong lòng anh. “Mèo con, có cần nhổ hết những cái móng vuốt của em đi không?”, anh khẽ nói trong vô thức, “Hãy trút bỏ tất cả nỗi đau của em đi, không cần trút bỏ nỗi đau của anh cũng được”.

Cô nghe thấy tiếng nói, dụi dụi vào lòng anh. Giống như cô cảm nhận được điều gì đó trong giấc mơ, khe khẽ mở mắt. Trước mắt cô là gương mặt mờ mờ rồi rõ dần, phút chốc sự căng thẳng trong ánh mắt trở nên rõ ràng. “Đừng sợ, anh không làm gì em đâu”, anh cố nói thật chậm, nhưng vẫn nhận thấy sự căng thẳng nơi cô, “Còn sớm, em muốn ngủ tiếp không? Hay là mình nói chuyện?”.

Cô khẽ hít thở, nhẹ nhàng dịch chuyển ra ngoài, tránh xa bộ phận nóng bỏng nơi thắt lưng của anh.

“... Buổi sáng, buổi sáng đều thế”, anh có chút lúng túng, ấp úng giải thích, “Là hiện tượng bình thường, gần như người đàn ông nào cũng thế. Không chỉ riêng anh”.

Cô không nói, nhắm mắt vờ ngủ.

...

“Không ngủ được à? Không ngủ được thì mình nói chuyện.”

...

Thấy cô không phản đối, Tần Hạo lục tìm trong đầu chủ đề để nói chuyện, “Cậu em đã khỏe chút nào chưa?”.

Cô không hứng thú, chỉ ậm ừ một tiếng.

“Nghe nói đã liệt vào án hình sự. Bắt được hai tên, không biết đã tìm ra kẻ đứng đằng sau chưa?”

Cô mở trừng mắt, có vẻ anh thông thạo tin tức một cách kỳ lạ, liếc sang anh rồi khép mắt lại, lúc sau mới nói nhỏ: “Chưa”.

“Cần giúp đỡ thì nói, đừng ngại. Một số chuyện anh có thể giúp.”

“Tôi nhận không nổi sự giúp đỡ ấy.”

Không nhận được sự đáp lại nhiệt tình, anh có chút buồn bã, nhặt những sợi tóc của cô vương trên gối cuộn tròn lại. Do dự một lúc mới nói: “Anh chỉ muốn giúp em, chứ không có tâm địa nào khác. Còn nữa, trong ngăn kéo dưới đầu giường có tiền, em muốn dùng thì cứ lấy”.

Cô im lặng hồi lâu, hít thở để bình tĩnh trở lại mới nói một câu đầy khó hiểu: “Không phải tôi bán”.

Anh nghe, các ngón tay siết chặt, biết là mình lỡ lời. “Sao em lại nghĩ sai lệch như thế? Nhà em có một cái tiệm nhỏ, lại nuôi bốn miệng ăn, trong đó hai người còn đang học, có thể góp nhặt được mấy đồng chứ? Anh e là còn không trả nổi tiền viện phí của cậu em, mà để tên họ Phương trả thì anh không vui. Biết em không thích lấy tiền trên tay anh, nên anh mới nói để em tự đi lấy.” Anh biết nếu đưa cô một tờ ngân phiếu, có lẽ cô sẽ xé nát và ném vào mặt anh, cho nên mới đi đường vòng thế này, ai ngờ cô còn tỏ ra không có chút động lòng. Bực vì tính cách ương ngạnh của cô, giọng anh bất giác nghiêm khắc hẳn lên: “Sao em cố chấp vậy? Thói kiêu ngạo có thể biến thành cơm ăn được không?”.

Mặt cô đanh lại, cắn môi dưới, nhìn anh chòng chọc mấy giây rồi trở mình quay lưng lại. Anh hối hận không kịp, tự trách mình nóng nảy, định ôm cô dỗ dành thì nghe cô lẩm bẩm: “Tôi kiêu ngạo thế đấy”.