Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 90: Chương cuối




Tuy lời Sầm Duệ nói ngoài dự đoán của Phó Tránh nhưng lại hợp tình hợp lý. Thoáng trầm ngâm, Phó Tránh vừa đẩy cửa vừa cúi đầu thương lượng với nàng: "Mấy ngày nay bận quá, qua một tháng nữa ta và nàng cùng đi được không?"
Hả, hắn cũng đi? Sầm Duệ như khúc gỗ nhìn hắn, Phó Tránh gập ngón tay gõ lên trán nàng: "Sao ta có thể yên tâm khi nàng đi một mình chứ? Hơn nữa Tiểu Tảo cũng đâu thể xa nàng?"
Nói thật êm tai! Lúc mới quen hắn xuống tay với nàng chẳng lưu tình chút nào cả, chưa nói tới việc bỏ mặc nàng chịu đựng ở kinh thành ba năm. Sầm Duệ ngồi trước bàn trang điểm buông búi tóc, hừ một tiếng.
Phó Tránh nghe thấy oán khí và sự chỉ trích của nàng, mỉm cười, đặt đèn lồng lên bàn, treo xiêm y vào giá gỗ lim, rồi bưng canh mỗi tối lên cho Sầm Duệ uống ấm bụng: "Ta đã từng nói là không hối hận khi để nàng một mình suốt ba năm, đó là bởi nàng là hoàng đế của Cung quốc. Mặc dù bây giờ..." Phó Tránh cầm lược đột nhiên dừng lại lời nói, Sầm Duệ xuyên qua gương đồng nhìn vẻ mặt dưới ánh nến của hắn, có chút thẫn thờ, có chút mê man, thấy hắn cười nhẹ, tiếp tục gỡ tóc cho nàng: "Bây giờ mà nói, sẽ không thế nữa. Tuổi lớn, mềm lòng, luyến tiếc."
Hắn đã từng chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có phụ thân dạy hắn cơ mưu và tính kế. Mà nay hắn có Sầm Duệ, có Tiểu Tảo, có nhiều vướng bận, uy hiếp và sợ hãi. Nhưng loại sợ hãi này hắn vui vẻ chịu đựng, cũng rất hạnh phúc. Bây giờ hắn không phải quân cờ trong tay người khác nữa, không cần phải hành tẩu trong âm mưu quỷ kế như cái xác không hồn, chỉ là một người bình thường trong ngàn vạn người trên thế gian. Cùng người mình thương bên nhau, thỉnh thoảng sẽ cãi nhau; Nắm tay con dạy bé bước đi; Đôi khi cũng phiền não lo chuyện củi gạo mắm muối*.
*Củi gạo mắm muối: Không phải anh lo không có tiền không có cơm :D mà là những chuyện bình thường của cuộc sống.
Đế vị, Minh Vương, quyền thế, với hắn mà nói, không bằng vẻ mặt nhu hòa lúc này của Sầm Duệ.
Sầm Duệ mặc hắn chải đầu, sau một lúc lâu, oán hận nói: "Bây giờ nếu chàng bỏ đi, ta sẽ triệu tập Ngự Lâm quân bắt về rồi nhốt trong cung cả đời!"
"..." Phó Tránh bật cười, nửa thật nửa giả trách cứ: "Đã là mẹ rồi còn nói năng tùy tiện như vậy, để Tiểu Tảo nghe thấy lại dạy hư con."
Sầm Duệ không vui, buông bát, quệt miệng: "Ta dạy hư Tiểu Tảo lúc nào chứ?! Tam Tự kinh của nó vẫn là do ta dạy đấy! Không được, chàng phải nói rõ ràng ra cho ta."
Phó Tránh vui vẻ đồng ý: "Được, có điều, chúng ta đổi nơi bàn bạc đi?"
"Già rồi còn không đứng đắn!"
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Năm nay vùng thượng du của Hoài Quận âm u liên miên, Phó Tránh bận việc khơi thông thuỷ lợi nên chuyện hồi kinh cứ bị kéo dài. Sầm Duệ cũng không sốt ruột, nhìn Phó Tránh bôn ba giữa đê ngạn và trong nhà thực sự vất vả, nên sắp xếp một bao hành lý thay hắn, bảo hắn trước khi qua cơn lũ này thì không cần tối nào cũng về nhà.
Thẳng thắn và nhanh nhẹn đuổi người đi như vậy, tỏ ra một chút lưu luyến cũng không có, Phó Tránh hơi buồn rầu, cãi chày cãi cối: "Đê điền không xa nhà lắm, có gì mà vất vả?"
Đầu ngón tay vòng một vòng quanh mắt Phó, Sầm Duệ chậc chậc nói: "Đáy mắt đã đen sì thế này rồi còn cậy mạnh, chàng định để Tiểu Tảo thấy rồi chê cười chàng sao?" Phó Tiểu Tảo còn nhỏ nhưng rất nhạy bén với xấu đẹp, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần xinh đẹp xoa nắn, ôm ấp thế nào đều thỉnh quân tùy ý. Bộ dạng nhìn tạm được hay không được thì không thèm ngó ngàng, lúc Sầm Duệ không thấy, nhóc con còn làm ngoáo ộp với người ta.
Phó Tránh không nói gì, Sầm Duệ nhìn hắn không muốn đi, thở dài, nhón chân ôm cổ hắn: "Đi sớm về sớm, ta và Tiểu Tảo ở nhà chờ chàng."
Phó Tránh siết chặt Sầm Duệ, hôn lên trán nàng: "Ta sẽ về sớm một chút."
"Ừ."
"Không được không nhớ ta."
"..."
Chờ cơn lũ đi qua, nạn dân được an trí thỏa đáng, tiếp đó lại vội vàng tới vụ thu hoạch, khi hoàn toàn chấm dứt đã là chuyện của mấy tháng sau. Phó Tránh bàn giao mọi chuyện trong quận cho thông phán, chuyện nhà thì giao cho Phó thư đồng, rồi cùng Sầm Duệ mang theo Tiểu Tảo lên xe ngựa hồi kinh.
Tiểu Tảo được kế thừa cái đầu thông minh của Phó Tránh, chẳng mấy chốc đã nói chuyện rõ ràng: "Phụ thân, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?" Không lâu trước thằng bé ngủ đá chăn ra nên bị lạnh, bây giờ khá hơn nhiều rồi nhưng tiếng còn như vịt đực.
Sầm Duệ lấy khăn lông nhỏ ra quấn một vòng quanh cổ thằng bé, trả lời thay Phó Tránh: "Dẫn Tiểu Tảo ra ngoài chơi đấy."
Hai mắt Phó Tiểu Tảo sáng ngời, bò từ đầu gối Phó Tránh sang lòng Sầm Duệ, mềm giọng nói: "Nương, đi đâu chơi thế ạ?"
Phó Tránh nhíu nhíu mày, kéo thằng nhóc kia về ngồi lên đùi mình, vỗ lên cái mông tròn xoe một cái, giáo huấn: "Nặng thế này mà còn bám dính nương."
Cái này đã chọc tới chân đau của Phó Tiểu Tảo, thằng bé có thể chịu được sự ghét bỏ của Phó Tránh, chỉ không thể chịu được khi người khác nói nó béo! Cái miệng nhỏ mếu máo, khóe mắt xụ xuống, mắt thấy sắp tủi thân phát khóc rồi, thút tha thút thít đáp: "Cha, cha, cha cha nói dối, Tiểu, Tiểu Tảo không mập..." Nhất thời kích động, nói không rõ ràng.
Sầm Duệ bị thằng nhóc chọc cười, nhưng nàng còn đổ thêm dầu vào lửa nữa, Phó Tiểu Tảo sẽ khóc ngất mất thôi. Nhanh chóng bế thằng nhóc lên, xoa cái đầu nhỏ: "Không khóc, không khóc, Tiểu Tảo nhà chúng ta không béo một chút nào cả. Phụ thân nói bừa đấy."
"Đúng, đúng..." Phó Tiểu Tảo vùi đầu vào lòng Sầm Duệ, chỉ chừa cho Phó Tránh cái gáy.
Mắt Phó Tránh trầm xuống, bàn tay vươn lên kéo lại, vẫn là ánh mắt của Sầm Duệ lợi hại, "hung dữ" liếc một cái đã ngăn được hắn. Được rồi, chàng cũng đâu phải không biết tính thằng nhóc này giống chàng, ăn mềm không ăn cứng.
Tiểu Tảo còn nhỏ, không thể ngồi xe ngựa đường dài, vừa đi, hai vợ chồng vừa ôm bé nghỉ dọc đường. Từ Hoài Quận đến kinh thành là vượt nam qua bắc, sự tủi thân do Phó Tránh gây ra cho Phó Tiểu Tảo đã bị cảnh quan và con người không ngừng thay đổi hòa tan.
Tới mùa đông nên Sầm Duệ lười cử động, vừa đến nơi dừng chân đã ôm chăn không mở nổi mắt, vứt Phó Tiểu Tảo tinh thần và thể lực tràn đầy cho Phó Tránh trông. Phó Tiểu Tảo rất là thương tâm, sao nương có thể giao thằng bé cho phụ thân tàn khốc như vậy chứ, thật nhẫn tâm!
Làm sao mà Phó Tránh không nhìn ra sự kháng cự của Phó Tiểu Tảo với hắn được, quay đầu lại nhớ tới mình của ba mươi năm trước, lúc phụ thân dẫn hắn đi du ngoạn, hắn không nhớ rõ khi ấy có phải mình cũng bất mãn và oán giận giống Phó Tiểu Tảo hay không.
"Phụ thân..." Phó Tiểu Tảo rụt rè kéo vạt áo hắn, cái miệng nhỏ bẹp bẹp: "Con đói..." Thằng bé không muốn ở cùng Phó Tránh, nhưng cái bụng nhỏ lại kháng nghị a.
Phó Tránh xoay người nhấc thằng bé lên khuỷu tay, nhéo cái mũi đỏ hồng bị gió thổi của Phó Tiểu Tảo: "Phụ thân đưa con đi ăn nhé."
Phó Tiểu Tảo thụ sủng nhược kinh, trải qua một hồi do dự, vòng cánh tay nhỏ lên ôm cổ Phó Tránh, cọ cọ trên mặt hắn: "Vâng!"
Phó Tránh sửng sốt, ý cười lan trong mắt, động tác này giống Sầm Duệ như đúc.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Cứ ung dung bình tĩnh như thế, tới trước cuối năm cả nhà Sầm Duệ mới tới kinh thành. Vào thành, dòng người vẫn như nước chảy, thế tộc, thương nhân, nông nhân, kinh thành của Cung quốc không bao giờ thiếu sự ồn ào, náo động và phồn hoa. Tối qua Phó Tiểu Tảo được Phó Tránh kể chuyện xưa dỗ ngủ, mặt trời lên cao rồi còn chui trong ổ chăn nhỏ.
Sầm Duệ vén màn xe, nhìn liếc qua cửa thành, lộ ra một tia phiền muộn: "Cứ như đã lâu lắm rồi không trở lại vậy."
Phó Tránh trầm mặc đặt tay lên vai nàng, Sầm Duệ khẽ cười, dựa vào người hắn, vuốt tóc Phó Tiểu Tảo.
Bọn họ vào kinh không nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả Tạ Dung và Ngụy lão gia tử, phủ cũ của Phó Tránh ở đường Nghi Bình vẫn để không, Sầm Duệ tưởng bọn họ sẽ tới đó ở, không ngờ Phó Tránh lại đưa nàng tới một căn nhà khác ở thành Đông.
"Này, chàng giấu tư trạch đấy hả?" Sầm Duệ vô cùng ngạc nhiên, khoanh hai tay, liếc mắt nói: "Có phải ban đầu chàng tính thú tiểu thiếp không hả?!"
"Nương, tiểu thiếp là cái gì?" Phó Tiểu Tảo được Phó Tránh bế, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ hỏi.
"..."
Phó Tránh lạnh lẽo nhìn lướt qua Sầm Duệ, ôm Phó Tiểu Tảo vào cửa.
Sau khi đã sắp xếp xong, Sầm Duệ ôm một cái hộp tinh xảo ra đặt trên bàn, chống tay lên má lẳng lặng nhìn nó, nói cho cùng vẫn không hạ được quyết tâm.
Sau khi đưa Phó Tiểu Tảo cho Lai Hỉ dẫn đi ăn cơm, Phó Tránh bước vào cửa là thấy vẻ mặt liên tục do dự này của nàng, hắn nhìn kỹ cái hộp gỗ, trên đó khắc chín con cá chép và hoa sen, chuyên dùng để đưa hạ lễ. Hắn mơ hồ đoán được nguyên nhân Sầm Duệ hồi kinh, thấp giọng nói: "Muốn đi thì đi đi."
"Chàng không hỏi là ai tân hôn sao?" Sầm Duệ kéo hắn ngồi xuống, ngả người vào lòng hắn.
Phó Tránh nâng nàng lên, bế nàng vào lòng, thản nhiên nói: "Không phải Tần Anh thì là Tạ Dung."
"Sao không đoán là Ngụy Trường Yên chứ?" Sầm Duệ cười nói.
Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn, tiểu tử kia chưa chết được tà tâm, Phó Tránh yên lặng nói trong lòng.
"Gừng càng già càng cay, không biết Từ Sư dùng thủ đoạn gì mà buộc Tần Anh thú nữ nhi của hắn." Sầm Duệ nói rồi cười: "Nhưng dù Từ Sư có hạ mình với hắn, tên đầu gỗ Tần Anh kia vẫn sống chết không theo, sau đó Tạ Dung nói với hắn tên tân nương, thế là liền theo."
Phó Tránh xoa xoa đầu nàng, không khỏi tiếc hận: "Ta thấy Từ Sam kia cũng có tài, sớm gả cho người ta..." Kết quả không cần nói cũng biết, đường làm quan kết thúc rồi.
"Không hẳn." Sầm Duệ vực dậy tinh thần: "Tiểu tử Tạ Dung kia rất lắm thủ đoạn, vừa lừa vừa dỗ, cuối cùng đả động được Dục Nhi cho phép nữ tử tham gia khoa cử. Cứ như vậy, cho dù Từ Sam đã gả đi, về sau cũng có thể tiếp tục ở lại Đại Lý Tự."
Phó Tránh từ chối cho ý kiến, ôm Sầm Duệ một hồi, nhìn nàng ngáp liên tục, kỳ lạ hỏi: "Gần đây có phải nàng thích ngủ hơn không?"
Sầm Duệ mím môi, cười mà không nói.
Phó Tránh run bắn người, trong mắt nhanh chóng hiện lên kinh hỉ, rồi sau đó nhướng mày, giọng nói mang theo vài phần nghiêm khắc: "Chuyện lớn như vậy mà nàng không nói cho ta biết, lại còn bôn ba xa như vậy à?" Mấy ngày trước đó hắn bận phát điên, sơ sót rất nhiều với Sầm Duệ, trong lòng không khỏi thầm tự trách.
"Ta đã hỏi lang trung rồi, hai năm nay cơ thể ta đã điều dưỡng tốt hơn nhiều, không có việc gì." Sầm Duệ dịu dàng an ủi Phó Tránh.
Phó đại nhân đen mặt, thật cẩn thận xoa cái bụng bằng phẳng của Sầm Duệ, thở dài: "Mang thai rồi nên cẩn thận một chút."
"Phụ thân, mang thai là cái gì ạ?" Phó Tiểu Tảo mang khóe miệng còn dính cơm trắng đứng ở cạnh cửa, tò mò mở to hai mắt.
"..."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Ngày đại hôn hôm ấy, phủ Hữu tướng chật kín khách khứa, xe ngựa ra ra vào vào như nước. Tần Anh đang tiếp đón đồng liêu, ầm ĩ cả ngày, mặt mày cũng hơi mệt. Bữa tiệc diễn ra được một nửa, quản sự trong phủ chen qua đám người, vội vàng đi tới bên cạnh hắn thì thầm hai câu, Tần Anh thoáng sửng sốt, hàn huyên với Công Bộ Thị Lang đang kính rượu, uống một hơi cạn sạch chén rượu rồi thấp giọng nói: "Ở đâu?"
"Ở thiên thính, tướng gia."
Tần Anh tránh mọi người, lui từng bước về thiên thính. Trên bàn đặt một cái hộp đàn hương chín con cá chép, hộp dài hai thước, rộng nửa thước. Tần Anh mở ra, bên trong đặt một quyển trục, ánh mắt chạm tới phần đề tên thì chợt chấn động. Vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng, gấp gáp hỏi quản sự: "Người tặng lễ đâu?"
Quản sự không rõ vì sao tướng gia luôn trầm ổn lại kinh hoảng thất thố như thế, cẩn thận nói: "Đi được một lát rồi ạ..."
Tần Anh không hề suy nghĩ đã đi nhanh tới cửa phủ, để lại quản gia hô vang: "Tướng, tướng gia, Tả tướng đại nhân còn đang chờ kính rượu ngài đấy."
Ngày đông tối sớm, bên ngoài đã tối tới mức không nhìn rõ năm ngón tay, đèn lồng màu đỏ hân hoan đã cháy sạch nến, bông tuyết phiêu đãng giữa không trung. Ngoài cửa, người đi đường ít ỏi, một chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy chậm, so với sự náo nhiệt trong phủ thì càng làm nó trở nên thanh tịch.
Tần Anh đặt tay lên cạnh cửa, nhìn cuối ngã tư đường mờ tối, sau khoảng trầm mặc, khóe miệng cong lên, mắt hơi ướt. Hắn chắp hai tay, đưa cao lên đầu, vái lạy phương xa...
...
"Nàng đi ngàn dặm chỉ vì đưa hạ lễ này à?" Một tay Phó Tránh cầm ô trúc, một tay nắm tay Sầm Duệ bước đi trong tuyết.
Sầm Duệ vòng tay còn lại qua ôm cánh tay hắn, cười tủm tỉm: "Đúng vậy!"
Phó Tránh muốn nói gì đó, nhưng nhìn nụ cười thỏa mãn và vui sướng của nàng, cuối cùng im lặng.
"Nương, phụ thân!" Phía trước hai mươi bước, Lai Hỉ ôm Phó Tiểu Tảo như cục bông chờ ở cửa, thằng nhóc dùng sức vẫy vẫy hai cái tay nhỏ: "Tiểu Tảo đói rồi!"
┉ ∞ ∞┉Hoàn chính văn┉ ∞ ∞┉
Thật ra tiểu thư đồng nhà họ Phó tên là Phó Tiểu Thư, thư trong từ thư sách, chứ không phải không có tên. Mấy chương liền ta tưởng là Phó tiểu thư là Phó cô nương =))) hơi sai sai, lại thấy có chữ "thư" nên đổi thành Phó tiểu thư đồng, cuối cùng ngộ ra tên người ta chỉ là Tiểu Thư thôi mà, quanh co thành ra mình nghĩ nhiều. Đổi đi thì sợ các nàng không biết đấy là ai, đang đọc quen Phó thư đồng lại thay đổi, mạch cũng không được trôi chảy. Nay ta cáo lỗi với các nàng nhé :D