Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Chương 46: Trị bệnh




Âm thanh bên ngoài điện Tuyên Chính không giống bình thường cho lắm, bách quan văn võ và bao gồm cả Sở Chiêu Du đều không tự chủ được nhìn ra xa.

Trong mấy chục ánh mắt, Nhiếp chính vương bước nhanh đến, mặc quan phục cấp cao nhất của Đại Sở vô cùng cao quý, kết hợp với khuôn mặt uy nghiêm xuất sắc kia, điện Tuyên Chính huy hoàng tráng lệ trong nháy mắt ảm đạm phai mờ.

Khoảnh khắc Nhiếp chính vương tiến vào, ánh sáng mặt trời cũng chỉ có thể đổi dòng chảy từ phía sau hắn chiếu vào, như phủ thêm một vầng sáng quanh thân. (Hào quang nhân vật chính hàng real)

Bách quan văn võ kinh ngạc, không hề có một tiếng động, đáy lòng ngoại trừ chấn động ra thì vẫn là chấn động.

Nhiếp chính vương mặc đồ đen bảy năm, nghiêm túc thận trọng, lạnh như băng, rất ít người dám nhìn thẳng mặt của hắn, thậm chí vì vậy mà bọn họ đều sắp quên mất dung mạo của Nhiếp chính vương cũng diễm lệ đáng kinh ngạc như tài năng của hắn.

Bách quan văn võ không dám phân tích lý giải vẻ ngoài của Nhiếp chính vương quá phận, nhưng thông tin để lộ ra đã đáng giá để thưởng thức rồi.

Quan phục, suy cho cùng thì có một chữ “Quan”, là làm bề tôi. Nhiếp chính vương cố tình làm bậy bảy năm, đột nhiên quy củ mặc quan phục vào triều, có phải ý từ của hắn là muốn rút lui xuống vị trí thần, tôn Sở Chiêu Du làm quân?

Chuyến đi hoàng lăng này đã xảy ra chuyện lớn gì mà lại khiến cho Nhiếp chính vương thay đổi ý nghĩ soán vị bất cứ lúc nào?

Khi âm thanh như tiếng kêu của núi, tiếng gào của biển, còn chấn động hơn cả ngày trước “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” vang lên, Sở Chiêu Du mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Nhiếp chính vương.

Xong, có khả năng trẫm thật sự là một đứa mê trai chính hiệu rồi.

Y nhạy bén cảm giác được các đại thần có vẻ càng tôn trọng y hơn, trong lòng cũng không hiểu lắm, chẳng lẽ mấy ngày nay y đi hoàng lăng, các đại thần rốt cuộc ý thức được, Nhiếp chính vương dũng mãnh nắm giữ triều chính, cần một linh vật đến cỡ nào sao?

Khóe môi Sở Chiêu Du nhếch lên một độ cong nho nhỏ, giá trị của cuộc sống không nhất định phải thể hiện bằng cách thâu tóm quyền lực như Nhiếp chính vương, làm linh vật có gì mà không tốt đâu?

Y tràn đầy hứng thú ngồi ở phía trên, vừa nghe bọn họ bàn luận, vừa quan sát bách quan văn võ.

Nghiêm đại nhân kia nhìn lén Nhiếp chính vương hai lần, Kim thị lang nhìn lén Nhiếp chính vương ba lần, bị trẫm bắt được.

Không phải chỉ là thay đổi một bộ y phục thôi à, cần gì phải lén lén lút lút, quang minh chính đại nhìn như trẫm không được à?

Sở Chiêu Du còn có thể phát hiện ra họ liếc trộm, Nhiếp chính vương làm sao có thể không biết gì, hắn nghĩ tới lời Tạ Triều Vân nói về khổng tước, luôn cảm thấy những người khác cũng nhìn thấu ý đồ của mình, vì vậy sắc mặt càng lạnh hơn, ánh mắt gần như có thể đông chết người luôn.

Bách quan văn võ nhận được ánh mắt nghiêm khắc nhắc nhở, dồn dập hạ thấp đầu xuống, không còn ai dám nhìn Nhiếp chính vương.

Ngâm đến khi hạ triều, bách quan văn võ như trút được gánh nặng lui khỏi điện Tuyên Chính, không hẹn mà cùng hi vọng ngày mai Nhiếp chính vương mặc lại y phục đen.

Tiêu Hành ung dung thong thả đi tới bậc ngọc, tiện tay lật xem tấu chương đặt trên long án, “Tối hôm qua bệ hạ ngủ ngon không?”

Sở Chiêu Du khịt khịt mũi, hình như hôm nay mùi trên người Nhiếp chính vương khang khác, “Vẫn ổn.”

Tối hôm qua y ngủ một mình ở điện Phúc Ninh, không có Nhiếp chính vương làm ấm giường nên không ấm áp như hai ngày trước, nhưng tốt xấu gì thì cũng không cần lo lắng đề phòng, đang ngủ còn phải phòng bị có người sờ bụng y.

Giữa chừng tỉnh dậy một lần, hơi thèm ăn lê chưng đường phèn, thế nhưng nghĩ đến tiểu thái giám trực đêm bên ngoài cũng vất vả nên không gọi người dậy.

Tiêu Hành ghé sát vào một chút, rũ mắt xuống, quả nhiên nhìn thấy vật nhỏ lén lút cọ ống tay áo của hắn, như chó con thèm thịt thèm xương.

Bộ quan phục này hôm qua đã đặc biệt căn dặn hạ nhân dùng xà phòng phổ thông ngâm nước, ngâm một canh giờ rồi lấy ra vắt khô, hơ một ngày một đêm.

Mùi vị không đến mức nức mũi nhưng nồng hơn bộ y phục trắng của Lục Bột nhiều.

Thứ nhất là thử xem Sở Chiêu Du có nói thật không, thứ hai… Tiêu Hành kéo đầu Sở Chiêu Du vào y phục mình, “Bệ hạ đang tìm gì trên người bản vương vậy? Hả?”

Sở Chiêu Du đột nhiên không kịp chuẩn bị rơi vào chín con trăn trước ngực Nhiếp chính vương, hai má đỏ bừng lên, “Không tìm gì!”

“Sao mặt lại đỏ?”

“Ngươi làm trẫm hơi nghẹt thở, thả ra.” Sở Chiêu Du vừa nói, vừa chớp thời cơ hít hai hơi mùi xà phòng, xà phòng của phủ Nhiếp chính vương cũng khác những người khác ghê, nhìn lượng xà phòng thấy mà giật mình này xem! Quả thực là oán hận từ tận đáy lòng mà!

Mắt Tiêu Hành toàn là ý cười, hắn xoa xoa đầu Sở Chiêu Du, “Gần đây kinh thành vàng thau lẫn lộn, bệ hạ tạm thời không nên tùy tiện xuất cung, trước khi xuất cung phải được bản vương đồng ý.”

“Tại sao? Trẫm không đồng ý.” Sở Chiêu Du bĩu môi, trẫm đang ở hoàng lăng rất tốt, ngươi lôi trẫm về thì cũng đành thôi, bây giờ còn không cho trẫm ra ngoài?

Cửa cung cũng không ra được, lẽ nào y phải lớn bụng dưới mí mắt Nhiếp chính vương sao?

Tiêu Hành không nhịn được, nặn nặn mặt của y, không cẩn thận ra tay hơi nặng, nặn đỏ một mảnh, nhanh chóng dùng mu bàn tay xoa hai lần như không có gì.

Sở Chiêu Du không để ý tới mặt đau, hiện tại y chỉ lo lắng một năm này bị Nhiếp chính vương nhốt trong hoàng cung. Tiêu Hành hẳn là nhận ra được y không muốn ở tại hoàng cung, nhưng lại đoán không ra nguyên nhân nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế nhốt y.

Tiêu Hành: “Bản vương truyền một chút tin tức ra ngoài, kinh thành có thể sẽ hội tụ đủ các loại người, trong đó không thiếu cao thủ,  vua của một nước là mục tiêu quá lớn, sợ ngươi đi ở trên đường sẽ gặp phải nguy hiểm.”

Tiêu Hành thu dọn tấu chương trên bàn thành một xấp, đợi chút nữa mang đi. Các đại thần dâng tấu chương, Tiết công công theo thứ tự nhận rồi đặt trên long án, bãi triều xong không đưa đến ngự thư phòng mà đưa toàn bộ đến phòng nghị sự của Nhiếp chính vương.

Công khai tìm Hợp Tâm Cổ, có lợi có hại, hại chính là sẽ dẫn tới phiền phức không nên có. Vị trí Nhiếp chính vương có quá nhiều người mơ ước, một đường đi tới hôm nay, không thể không gây thù chuốc oán, biết được Nhiếp chính vương không tiếc đánh đổi mọi thứ để tìm cách giải Hợp Tâm Cổ, chỉ cần hơi có đầu óc thì đều sẽ cho rằng trong người Nhiếp chính vương có sâu độc.

Cho dù không biết gì về Hợp Tâm Cổ cả, vài người cũng sẽ biết phán đoán tình thế, cho rằng khi Nhiếp chính vương bị cổ độc quấy nhiễu thì chính là thời cơ ra tay tốt nhất.

Cũng may nạn ở U Châu đã trừ, còn lại đều chỉ là hạng tôm tép, đến cũng là để chịu chết.

Thật ra sẽ không có ai muốn ra tay với Sở Chiêu Du, tiểu hoàng đế không quan trọng với Đại Sở, giết y không uy hiếp được bất kỳ ai, nói không chừng còn đúng với ý muốn của Nhiếp chính vương.

Tiêu Hành hiểu rất rõ, nhưng cũng không trở ngại hắn tìm lý do nhốt Sở Chiêu Du ở hoàng cung.

Động một chút là muốn ở lại hoàng lăng sáu tháng, thêm vào tiền sử trốn khỏi cung của y, Tiêu Hành khá chắc chắn Sở Chiêu Du gạt hắn làm chuyện gì đó.

Muốn vứt gánh giữa đường? Hắn còn ở đây thì vật nhỏ cũng phải đàng hoàng ngồi ở ngôi vị hoàng đế!

Sở Chiêu Du còn muốn thương lượng: “Trẫm có thể cải trang giả dạng, tuyệt đối không khiến cho bất cứ người nào hoài nghi.”

Tiêu Hành thả lỏng mặt: “Không được.”

Còn dám cải trang giả dạng, ngộ nhỡ mượn cơ hội này chuồn rồi thì hắn đi đâu tìm?

Sở Chiêu Du tự giận bản thân ngồi phịch xuống long ỷ, thế này không được, thế kia cũng không được, chẳng lẽ muốn y tuyệt thực giảm béo?

Tuyệt thực là không thể, bây giờ y muốn ăn một con vịt quay.

Tiêu Hành thấy y thật sự bị chọc tức, xuống nước nói: “Một tháng, tháng sau khôi phục bình thường.”

Sở Chiêu Du rầu rĩ không vui, đuổi Nhiếp chính vương ra xa trẫm một chút, trẫm tức bụng.

Hoàng cung đối với Sở Chiêu Du đã ở đây từ nhỏ đến lớn mà nói thì đúng là quá mức đơn điệu vô vị, Tiêu Hành không thể làm gì hơn là nói: “Ngươi muốn xuất cung, bản vương đưa ngươi ra ngoài.”

Tiêu Hành thuận thế nói: “Vậy thì sau này hạ triều ngươi có thể  xuất cung cùng bản vương, vì lý do an toàn, buổi tối bản vương cũng phải ở bên cạnh bảo vệ bệ hạ.”

Nhiếp chính vương cố ý tiêm nhiễm rằng bên ngoài cung cực kỳ nguy hiểm, cứ như là đang dỗ đứa nhỏ ba tuổi tử, không có người lớn dẫn đi thì không thể tự ý ra ngoài.

Sở Chiêu Du nhức đầu uống một hớp nước cho đỡ sợ, buổi tối còn muốn ngủ chung, trẫm không cần mạng nữa à.

“Nếu kinh thành nguy hiểm, vậy mời Nhiếp chính vương hao phí tâm tư chú ý thật kỹ vào an ninh, trẫm ở trong cung cực kì an toàn.”

Quan tâm bách tính cho kỹ càng, ít để ý trẫm đi. Ngươi vui ta vui cả nhà vui.

Nhìn bộ dáng Sở Chiêu Du tức giận rời đi, con ngươi Tiêu Hành sâu không thấy đáy, hắn gõ gõ tấu chương, bảo Hộ Long Vệ mang chúng đi.

Sở Chiêu Du càng như vậy, hắn lại càng không thể để cho y rời khỏi tầm mắt mình.

Nếu như không tìm được cách giải Hợp Tâm Cổ, còn lại tám tháng, coi như phải dùng xích sắt xích Sở Chiêu Du ở đầu giường thì cũng không thể để cho y thực hiện được ý đồ gì khác!



Tạ tướng quân võ công cao cường tiền đồ vô hạn, chẳng biết vì sao, vành mắt xanh tím nửa tháng, dẫn tới vạn ngàn thiếu nữ chưa kết hôn ở kinh thành dồn dập suy đoán.

Ai dám đánh Tạ Triều Vân? Ai đánh thắng được?

Tạ Triều Vân vành mắt xanh tím, giận mà không dám nói gì, không muốn rêu rao khắp nơi, mỗi lần về phủ đều phải rẽ đường nhỏ.

Nhiếp chính vương quá đáng, bản thân có dung nhan trời cho rồi mà còn xuống tay với bổn tướng quân.

Hắn đi ngang qua cửa sau phủ Nhiếp chính vương, hai tháng trước nơi này còn như chợ thực phẩm, bây giờ cửa sân hoang vắng, bách tính dần dần tỉnh lại, không còn bị danh hiệu Nhiếp chính vương phi làm mờ lý trí.

Nhiếp chính vương phi là loại nương nương thần tiên thế nào, há lại cứ thử vận may là có thể đạt được!

Vào lúc ám vệ phụ trách tìm người công phu đập ruồi càng ngày càng đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, rốt cuộc cũng có một vị cô nương tới cửa.

Vị cô nương này mặc một bộ quần áo hồng hiên ngang, đỉnh đầu cắm vài cây lông chim đẹp đẽ, vừa nhìn là biết không phải là người Trung Nguyên.

Ám vệ gấp rút mở lời, nở nụ cười đáng yêu: “Mời cô nương trước tiên trả lời mười vấn đề.”

Miêu Nhược Thu không nhận bút ám vệ đưa, cứ như ngại bẩn lui về sau một bước, “Ta hỏi ngươi nơi này có phải phủ Nhiếp chính vương không?”

Ám vệ buồn bực, sao ngươi không trực tiếp đi cửa chính nhìn biển luôn đi, tuổi còn trẻ mà ánh mắt kiểu gì vậy?

“Nơi này là cửa sau phủ Nhiếp chính vương.”

Miêu Nhược Thu: “Nghe nói trong người Nhiếp chính vương của các ngươi có sâu độc, ta muốn gặp Nhiếp chính vương.”

Ám vệ liếc mắt nhìn nhau, muốn gặp Nhiếp chính vương có thể đưa danh thiếp, tới cửa sau làm gì? Muốn nguyền rủa chủ nhân bọn họ à!

Lai lịch không rõ lại muốn gặp Nhiếp chính vương? Nghĩ hay ghê.

“Cô nương đi thẳng rẽ phải, đưa danh thiếp ở cửa hông.”

“Nghe không hiểu tiếng người à!” Tay phải Miêu Nhược Thu sờ  lông chim trên đầu, vụn phấn khó chú ý rơi vào lòng bàn tay ả.

Tạ Triều Vân nghiêng người tiến lên nắm chặt cổ tay ả, “Vị cô nương này có chuyện gì thì nói rõ ràng.”

“Tạ tướng quân!” Ám vệ hô.

Miêu Nhược Thu giật giật tay, lại phát hiện võ công đối phương sâu không lường được, nhất thời thay đổi sắc mặt, dịu dàng nói: “Ta có chuyện quan trọng cần tìm Nhiếp chính vương của các ngươi.”

Tạ Triều Vân trên mặt không biểu lộ gì nhưng trong lòng đã sóng to gió lớn, “Ngươi muốn trị sâu độc gì?”

“Trùng độc trong thiên hạ, không có thứ gì ta dẫn không ra.”

Tạ Triều Vân đánh giá độ tin cậy của nàng một chút, buông tay ra, “Nhiếp chính vương tạm thời không ở trong phủ, mời đi theo ta.”

Lúc sắp tiến vào Nhiếp chính vương phủ, Tạ Triều Vân dừng một chút, “Để biểu hiện thành ý, mời cô nương tháo hết ám khí trên người.”

“Tướng quân nói đùa, tiểu nữ không biết võ công, không mang ám khí.”

“Ngươi đúng là không biết võ công, nhưng độc cũng không được.” Ánh mắt Tạ Triều Vân rơi vào lông chim ngâm độc lộng lẫy xinh đẹp như ánh sáng trên đầu nàng.

Ánh mắt Miêu Nhược Thu lóe lóe, không tình nguyện lắm, nhưng cuối cùng vinh hoa phú quý có sức nặng hơn, ả giơ tay rút mấy cái lông chim kia ra.

Chỉ cần nàng chữa khỏi trùng độc cho Nhiếp chính vương, muốn  gì mà không có.

Ám vệ đều kinh ngạc, phía dưới lông chim đẹp đẽ vậy mà còn có châm độc dài bằng một ngón tay.

Tạ Triều Vân sắp xếp cho Miêu Nhược Thu xong xuôi, vội vàng vào cung tìm Tiêu Hành.

Huynh đệ hắn được cứu rồi!

Một đoạn đường ngắn ngủi, Tạ Triều Vân sử dụng khinh công tuyệt đỉnh nhất đời này, thậm chí đã nghĩ kỹ xem lúc tham dự tiệc cưới của bệ hạ và Nhiếp chính vương thì mặc bộ quần áo nào để chúc mừng.

Chậc, không biết là ai gả ai.

Sở Chiêu Du như một cái đuôi nhỏ đi theo sau Nhiếp chính vương, loáng cái đã nửa tháng trôi qua, Tiêu Hành không thả lỏng cảnh giác, hắn vẫn không thể tùy ý xuất cung.

Nếu như xuất cung phải được Nhiếp chính vương mang theo, thế thì còn gì vui, điều tra và nghiên cứu địa hình cũng không được.

Trong thời gian này Nhiếp chính vương muốn ở lại bảo vệ y cả buổi tối nhưng nói thế nào Sở Chiêu Du cũng không đồng ý.

Rõ ràng là giám sát còn nói cái gì mà bảo vệ, hoàng cung nơi nào cũng đều an toàn, chỉ có ngủ cạnh Nhiếp chính vương là nguy hiểm.

Tiêu Hành bây giờ có cảnh giác với y, luôn âm mưu tính kế y, Sở Chiêu Du đàng hoàng giả vờ ngoan nửa tháng, phát hiện Nhiếp chính vương trừ khen y vài lời ra thì chả thay đổi gì.

Sắc xuân dần dần tràn về muôn nơi, khe đá xanh nhú ra nhiều mầm non.

Sở Chiêu Du vẫn không nghĩ ra sách lược nào vẹn toàn, thật sự vì khí trời ấm lên mà sầu muốn trọc đầu.

Trẫm cũng không thể một năm bốn mùa đều dùng quần áo che giấu bụng được mà?

Sắp không giấu được rồi.

Quá buồn.

Vài ngày trước Sở Chiêu Du điều Long Uy Quân từ hoàng lăng trở về, trong lòng y có một kế sách không được chín chắn lắm.

Có lẽ trẫm có thể học mấy hoàng đế xuống Giang Nam.

Trước tiên xuất cung một chuyến, xem cảnh xuân bên ngoài, sau đó bắt đầu kiếm cớ nhớ nhung quang cảnh Giang Nam.

Tiên trảm hậu tấu, nói muốn đi xem Lục Hoài Thiện luyện binh, đầu ngựa xoay một cái thẳng đến Giang Nam.

Có Long Uy Quân ở đây, y học được nhiều bài học, trước tiên bàn bạc tốt với Lục Hoài Thiện, lần này không thể lại để cho Nhiếp chính vương lôi về được.

Một chốc y đã học thuộc cả “Giang Nam hảo” làm nền luôn rồi.

Lúc sắp bước ra cửa cung, Tạ Triều Vân đột nhiên bay đến, nhanh chóng nói gì đó bên tai Nhiếp chính vương.

Sở Chiêu Du mơ hồ cảm thấy lần xuất cung này phải hủy bỏ, quả nhiên nhìn thấy Nhiếp chính vương sắc mặt hơi đổi một chút, liếc mắt nhìn chằm chằm phía y, âm thanh lạnh lẽo: “Bản vương có việc gấp, lần sau lại đưa bệ hạ xuất cung.”

Sở Chiêu Du bị vứt lại chỗ cũ, tay mắt lanh lẹ bắt được Tạ Triều Vân.

“Xảy ra chuyện gì?”

Tạ Triều Vân ngược lại không gấp, nói trắng ra là giải sâu độc không cần đến hắn, chuyển lời tới là được.

“Bệ hạ không cần phải lo lắng, có vị khách hiếm có đến phủ Nhiếp chính vương.”

“Khách?” Sở Chiêu Du linh quang lóe lên, không phải là lại có người giả mạo y đấy chứ?

Xem phản ứng lần này của Tạ Triều Vân và Nhiếp chính vương, sợ rằng lần này đủ để đánh tráo giả thành thật.

“Nữ?” Sở Chiêu Du thăm dò.

Tạ Triều Vân rùng mình, bảo tiểu hoàng đế không có ý gì với Tiêu Hành hắn còn lâu mới tin!

Có nhân tài nào lại quan tâm giới tính đầu tiên?

Sợ khiến con đường theo đuổi vợ của Tiêu Hành thêm phiền phức, Tạ Triều Vân trịnh trọng nói: “Là một vị lang trung.”

Đại phu không phân giới tính, hiểu không?

Sở Chiêu Du biết rõ còn hỏi: “Trước kia khi ngươi khuyên trẫm nín nhịn một chút đã nói, Nhiếp chính vương bị bệnh?”

Tạ Triều Vân hàm hồ gật gật đầu, không nói là Hợp Tâm Cổ.

Sở Chiêu Du tâm lý một hồi hộp, xem ra là một vị nữ lang có bản lĩnh đến trị Hợp Tâm Cổ cho Nhiếp chính vương.

Chắc chắn nàng có thể nhìn ra Hợp Tâm Cổ trong người Nhiếp chính vương đã giải, nếu như giải pháp của nàng và lão đầu giống nhau thì Tiêu Hành sẽ nhờ vậy mà khám phá ra thân phận của trẫm…

Xem quyển đồng của tiên đế xong, Sở Chiêu Du đã đoán ra bản thân cũng trúng Hợp Tâm Cổ, chỉ có điều Hợp Tâm Cổ đối với y không có gì hại nhưng lại có thể lấy mạng Tiêu Hành. Vốn là y không muốn đoán đến phương diện này, thế nhưng cái tên Hợp Tâm Cổ có tính chất chỉ dẫn, rất rõ ràng là dùng cho hai người.

Không ngờ thể chất của y trùng hợp lại có thể giải sâu độc, sau đó y mang thai… Không đổ lỗi cho Hợp Tâm Cổ là không thể nào.

Tiêu Hành biết trùng độc trong người đã giải, tất nhiên sẽ hoài nghi ba ngày kia, nếu như lúc này có người nói cho hắn biết, người giúp hắn thể chất nhất định phải đặc thù, liên hệ đến thủ đoạn đê hèn của tiên đế, Tiêu Hành không khó đoán ra người này hẳn là Sở Chiêu Du.

Sở Chiêu Du sắc mặt trắng nhợt, não bổ ra cảnh tượng Nhiếp chính vương cầm lấy cổ tay y cho lang trung bắt mạch.

Quyết định cứu người là ý nghĩ trong phút chốc của y, quyết định tự mình sinh con cũng là chuyện của cá nhân y, y có thể quyết chí tiến lên, một người một ngựa không có gì phải sợ —— chỉ cần người khác không nói với y rằng ngươi làm vậy là sai rồi, ta không cần, ngươi đã tạo ra sự phiền phức cho ta.

Sở Chiêu Du không ra ngoài được, không thể làm gì khác hơn là nói với Tạ Triều Vân: “Nhiếp chính vương chính là rường cột nước nhà, trẫm hết sức quan tâm đến thân thể của hắn, Tạ tướng quân, trẫm lệnh cho ngươi lập tức đi thăm dò, trong một nén nhang trẫm phải biết toàn bộ tình huống.”

Tạ Triều Vân cảm thấy được lời này có hơi quen tai, hình như bệ hạ cũng từng nói vậy với hắn.

“Ây… Bệ hạ, thần không vào được vương phủ, không dám tùy ý dò xét.”

Lời nói này quá giả, Sở Chiêu Du tận lực ôn hòa nhã nhặn nói: “Ngươi cũng biết tấu chương của trẫm tất cả đều là Nhiếp chính vương phê, trẫm chỉ muốn biết bệnh của hắn có nghiêm trọng không, có thể trị hay không. Trẫm không phải đang thương lượng với ngươi, trẫm đang bắt ngươi báo ân!”

Đây là lần đầu tiên y lấy ơn cứu mạng ra nói.

Tạ Triều Vân không còn cách nào, dù sao cũng không phải ép hắn nói ra toàn bộ, tiểu hoàng đế xưa nay không có ý gì xấu, quan tâm thân thể Nhiếp chính vương, cũng phù hợp với kỳ vọng của hắn.

“Thần đi một lát sẽ trở lại.”

Sở Chiêu Du lo lắng đi dạo ở cửa cung, trên đường thậm chí còn muốn về điện Phúc Ninh thu thập quần áo, Tạ Triều Vân vừa tới mà nghe thấy tin tức không ổn thì lập tức chạy trốn.

Sự thật tàn nhẫn là chạy không được khiến cho y trở nên bình tĩnh.

Một khắc sau, Tạ Triều Vân đúng hạn trở về, sắc mặt hơi kỳ dị.

“Bệnh gì, có thể trị không?”

“Bẩm bệ hạ, lang trung nói bệnh này đã nằm đó mấy năm, nhưng nàng có biện pháp trị.”

Sở Chiêu Du nháy mắt lú lẫn luôn, lang băm gì đây? Trị rồi mà cũng không nhìn ra?

“Các ngươi tin tưởng lang trung này?”

Tạ Triều Vân nhớ lại lời Miêu Nhược Thu nói, đáp: “Nàng chỉ chẩn mạch đã nói được bệnh trạng giống những gì Nhiếp chính vương gặp phải, đồng thời nói chỉ cần Nhiếp chính vương đồng ý trị, nàng dùng tính mạng đảm bảo có thể trị hết.”

Ánh mắt Tạ Triều Vân phức tạp, chỉ có điều cô gái này nói quá với những gì có thể, Nhiếp chính vương đại khái sẽ không làm theo ý nguyện của nàng.

Tiến thoái lưỡng nan.

Sở Chiêu Du sắc bén hỏi: “Sao vậy, Tạ tướng quân có vẻ hơi khó xử, lang băm, à, lang trung kia ra giá rất cao?”

Tạ Triều Vân sờ sờ mũi, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, trong lòng nghĩ gì đều viết lên mặt, lại có thể bị bệ hạ liếc mắt một cái là nhìn ra.

Hắn thất bại thừa nhận: “Vâng, Nhiếp chính vương có thể phải suy tính một chút.”

Sở Chiêu Du hít thở sâu, là yêu cầu dạng gì, ngông cuồng như Nhiếp chính vương cũng phải suy nghĩ thêm.

Quyền thế, tiền tài… Hay là vị trí Vương phi?

Có người muốn đánh cắp thành quả lao động của trẫm!

Trẫm không tức giận… Không, trẫm nuốt không trôi cục tức này.

Bình tĩnh… Bình tĩnh không nổi.

Tức quá, tức đến nỗi thai động!