Trẫm Muốn Rời Cung Trốn Đi!

Chương 1: Hừ




Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương

Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135

Hôm qua, Phó Trọng Lễ tên kia bị trẫm phạt bế môn tư quá(*).

(*) bị nhốt ở nhà tự hối lỗi.

Ha ha ha ha, hôm nay lên triều khẳng định không phải thấy gia hỏa chướng mắt kia.

Hừ, dám đấu với trẫm!

Ngự tiền đại thái giám Tiểu Lễ Tử hôm nay dị thường có ánh mắt, biết trẫm tâm tình tốt liền vội vàng chạy đến hầu hạ. Trẫm cao hứng thưởng cho hắn một khối noãn ngọc, là thứ lần trước Phó Trọng Lễ tới đây ngạnh đưa cho trẫm.

Trẫm sao có thể coi trọng mấy thứ quà lén lút tặng đó, thật buồn cười.

Trẫm hừ hừ tiểu khúc, mang theo đội nhân mã đông nườm nượp đi tới điện Thái Hòa, không biết là vị Hoàng đế tiền triều nào định ra quy củ, sớm như vậy đã phải lên triều, chính mình không muốn ngủ cũng không cho người khác ngủ. Chờ trẫm thu thập xong họ Phó kia sẽ sửa lại quy định này, xem ai còn dám cản trẫm.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Hôm nay trên triều không có kẻ gây chướng mắt, trẫm cao hứng liền không để bọn họ quỳ lâu: "Các khanh bình thân."

Chuyện kế tiếp không còn liên quan đến trẫm, trẫm chỉ cần an an tĩnh tĩnh làm một vật trang trí là được. Dù sao qua hai năm nữa Hoài Nam vương sẽ tạo phản, bây giờ trẫm có nghiêm túc phụ trách thế nào cũng không cứu nổi triều đình đã bị phụ hoàng chơi hỏng, còn không bằng thừa dịp mấy ngày cuối cùng tận hưởng thanh phúc, sau đó chờ Hoài Nam vương khởi binh liền lập tức bao lớn bao nhỏ mang theo Thái tử cùng Đại công chúa chạy trốn.

Đời trước trẫm lao tâm lao lực muốn cứu lại quốc gia, thật là xuẩn thấu trời. Làm Hoàng đế mệt chết người, trẫm đây phải làm một phú hộ rảnh rỗi.

Trẫm ngồi trên long ỷ ngủ gà ngủ gật, người bên dưới cãi nhau ngất trời cũng không nghe thấy.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Lễ Tử lặng lẽ đi tới gọi trẫm: "Bệ hạ, nên hạ triều."

Trẫm vội vã ngồi nghiêm chỉnh, dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Lễ Tử nhanh chân nhanh tay lên.

Tiểu Lễ Tử thâm đến tâm trẫm, lập tức xoay người hô lớn: "Bãi triều!"

Ngày không có Phó Trọng Lễ thật là tốt, trẫm lên triều có ngủ cũng không ai dám quản.

Trẫm long tâm đại duyệt, đuổi đi một đám lớn cung nhân theo hầu, mang theo Tiểu Lễ Tử có ánh mắt nhất đi về hướng hậu cung. Lâu rồi không gọi người thị tẩm, thừa dịp Phó Trọng Lễ không có ở đây, trẫm quyết định.....

Thôi đi, vẫn là không đi tìm đám nữ nhân đó. Vạn nhất bị tên kia biết, trẫm lại không xuống được giường.

Trẫm thở dài, dẫn Tiểu Lễ Tử đi đến Thanh trì trong Ngự Hoa Viên. Trên mặt hồ xây một đình nhỏ, ngồi trong đó có thể thấy các phi tần xinh đẹp đi ngang qua, hơn nữa cảnh sắc đặc biệt không tồi, vô cùng thích hợp để giết thời gian. Tuy không thể trực tiếp động vào, xa xa nhìn một cái hẳn là không sao. Nếu như vậy mà Phó Trọng Lễ còn có ý kiến, vậy trẫm..... Trẫm lần sau sẽ không tới nữa.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trẫm dù không làm được tuấn kiệt cũng không thể chết ở trên giường.

Trong đình không biết ai treo lên một tầng sa mỏng, mờ mờ ảo ảo, bên trong tựa hồ còn có một mỹ nhân. Trẫm cả người chấn động, mùa xuân tới!

Không được, Phó Trọng Lễ sẽ biết!

Nhưng nếu hiện tại quay đầu đi mất, chẳng phải là có vẻ trẫm đặc biệt nhát gan sợ phiền phức?!

Nội tâm trẫm cực kỳ rối rắm, có nên đi tiếp hay không đây?

Trẫm suy nghĩ nửa ngày, trẫm là Hoàng đế, vì cái gì mà phải sợ một ngôn quan nho nhỏ. Huống chi, trong đình lúc này là tiểu thiếp hợp pháp của trẫm, trẫm đi nhìn sắc đẹp của tiểu thiếp hẳn là theo lẽ thường.

Vì thế, trẫm đi qua.

Xốc lên sa mỏng, trẫm đang chuẩn bị trêu đùa hai câu, kết quả giây tiếp theo lời nói liền mắc ở cổ họng, phun không ra.

Cao tông ở trên, vì cái gì Phó Trọng Lễ lại ở trong đình!!!

"Bệ hạ." Phó Trọng Lễ cười đến dị thường thiếu đánh, "Vi thần chờ đã lâu."

"..." Trẫm buông sa mành xoay người liền đi, trẫm muốn đi tẩy rửa đôi mắt.

Nhất định là bởi vì gần đây trẫm thiếu ngủ mới có thể sinh ra ảo giác.

Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ! Nhìn thấy Phó Trọng Lễ thật là đáng sợ!

Nhưng mà mệnh trung chú định trẫm chạy không thoát, bởi vì Phó Trọng Lễ kẻ này cực kỳ am hiểu dĩ hạ phạm thượng, cánh tay hắn duỗi ra liền vớt được trẫm trở về, hơn nữa trẫm còn bị bắt ngồi trong lòng hắn.

"Bệ hạ, nghe nói ngài hôm nay lên triều ngủ gật..."

Trẫm thập phần bi phẫn: "Không thể nào! Là cẩu nô tài nào không có mắt dám bịa đặt trẫm!"

Phó Trọng Lễ cười khẽ một chút: "Bệ hạ không cần lo lắng, vi thần sẽ xử trí hết đám nô tài không có mắt đó, thay một đám có ánh mắt đến hầu hạ ngài." Nãi nãi cái hùng (*), hỗn đản này còn muốn đổi toàn bộ người bên cạnh trẫm thành tai mắt của hắn! Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa! Trẫm muốn phản kháng!

(*) là câu chửi, tui dịch ra được tui chớt liền

"Phó Trọng Lễ, ngươi đây là mạo phạm quân vương!" Trẫm giãy giụa hồi lâu, tránh không thoát, mệt đến chết khiếp.

Phó Trọng Lễ thở dài: "Bệ hạ, vi thần chỉ là quá muốn thân cận ngài."

"Ngươi buông tay! Trẫm đã phạt người bế môn tư quá! Ngươi coi lời trẫm là gió thoảng bên tai sao!"

"Chính là, bệ hạ, nơi có ngài mới là nhà của thần, cho nên vi thần dù là bế môn tư quá cũng vẫn luôn đi theo ngài a!"

Trẫm tức giận đến không được, hỗn đản này quá vô sỉ.

"Bệ hạ, chúng ta có phải nên hảo hảo tính toán trước không?" Phó Trọng Lễ xoay người đem trẫm áp đảo trên giường nệm, hỗn đản này cư nhiên đã dọn sẵn giường nệm ở đây!

Trẫm cảm thấy chính mình hiện tại nhất định y quan không chỉnh, một đời anh minh mất hết, tôn nghiêm đế vương không còn sót lại chút gì.

"Phó Trọng Lễ ngươi tránh ra cho trẫm --- tránh ra!"

Phó Trọng Lễ không dao động, vẫn như cũ kiên trì phạm trọng tội khi quân: "Bệ hạ, ngài vì sao phải tới hậu cung, nếu không nói rõ ràng, vi thần chỉ có thể hung hăng trừng phạt ngài một chút."

Trẫm vô ngữ cứng họng.

Phó Trọng Lễ tên này, thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng thật dám ở nơi rõ như ban ngày bắt nạt trẫm! Nơi này chính là Ngự Hoa Viên!!!

Càng bi thảm chính là, trẫm cư nhiên còn cảm thấy thập phần hưởng thụ, có một loại thẹn thùng dã chiến yêu đương vụng trộm. Trẫm che mặt tỉnh lại, cho dù trẫm lập chí phải làm một hôn quân cũng không thể hoang dâm vô đạo đến loại tình trạng này! Trẫm thẹn với liệt tổ liệt tông...

Phó Trọng Lễ hiển nhiên càng hưởng thụ, hỗn đản này mỹ mãn mà ăn đậu hũ, còn dùng ngôn ngữ đùa giỡn trẫm. Trẫm không cùng thần tử so đo, trẫm là một Hoàng đế rộng lượng, trẫm...

"Bệ hạ." Phó Trọng Lễ cúi đầu hôn hôn lỗ tai trẫm, trẫm nhịn không được run run một chút, "Ngài lại lừa mình dối người, eo đau sao?"

Trẫm lập tức buồn không muốn nói.

Trên đời này còn Hoàng đế nào thảm hại như trẫm không! Năm trước Hoàng hậu cùng Quý phi rủ nhau bỏ trốn, để lại Thái tử cùng Đại công chúa còn gào khóc đòi ăn, trẫm vừa làm cha vừa làm mẹ, còn phải ứng phó tên cầm thú Phó Trọng Lễ.

Trẫm trong lòng khổ a!