Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 8: Trẫm thực thảm a




Trẫm hiện tại rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

Tối hôm qua Thập ngũ hoàng đệ chen vào trong tiểu long bị của trẫm, khiến trẫm bị đẩy rớt xuống đất. Sau đó Tiểu Lục Tử đến đỡ trẫm lên giường ngủ tiếp, nhưng giữa lúc hắn (TLT) đang ngủ, tiểu long bị lại bị thập ngũ hoàng đệ đoạt đi lần nữa…

Vì vậy, hôm nay trẫm sinh bệnh rồi ┭┮﹏┭┮

Trẫm lấy tiểu long bị chùi mũi, Tiểu Lục Tử cùng thập ngũ hoàng đệ rưng rưng nước mắt nhìn trẫm, trông cực kỳ đáng thương.

“Hoàng huynh, đều do ta hu hu hu, hoàng huynh huynh đừng giận ta…”

“Hiên nhi ngoan, trẫm không giận ngươi hắt xì —— “

“Hu hu hu Hoàng thượng, đều là lỗi của nô tài, nếu nô tài không ngủ quên…”

“Trẫm cũng không trách ngươi hắt xì —— “

Trẫm thật sự không có tinh thần cùng bọn họ nói chuyện, “Trẫm muốn ngủ.”

Tiểu Lục Tử tay chân lanh lẹ trải giường, đỡ trẫm nằm xuống, “Hoàng thượng, ngự y đã tới, Thái Hậu cùng nhiếp chính vương cũng sẽ nhanh tới.”

Trẫm ngáp một cái tỏ vẻ đã biết, sau đó phân phó hai người: “Hiên nhi, ngươi nên đi thư phòng, Tiểu Lục Tử ngươi đưa Hiên nhi đi dùng tảo thiện, sau đó dẫn nó đến thư phòng.”

Hai người đều bất động.

Trẫm nổi giận, nhanh chóng đuổi bọn họ đi.

Hừ, hài tử không nghe lời sẽ không có kẹo ăn, đồ ăn vặt mấy hôm nay toàn bộ tịch thu, một mình trẫm ăn ~

Trẫm không để ý tới cung nữ hầu hạ, nằm trên tiểu long sang xoay người. Thời điểm trẫm mơ mơ màng màng sắp ngủ thì nghe truyền Thái hậu và Nhiếp chính vương tới, sau đó trẫm thấy dường như có người xoa xoa mặt trẫm, còn có tiếng người khe khẽ nói  chuyện. Trẫm cảm thấy thực phiền, vì vậy đành tỉnh dậy.

“Mẫu hậu, tiểu hoàng thúc…” Trẫm cọ cọ vào lòng mẫu hậu làm nũng, còn hỏi tiểu hoàng thúc sao chưa lên triều.

Tiểu hoàng thúc nhéo nhéo mặt trẫm, “Lát nữa sẽ đi. Ngự y khai thuốc cho ngươi, không cho phép không uống.”

Trẫm thực buồn bực. Thuốc của Thái y viện khai thật sự rất đắng, không muốn uống đâu mà.

“Hôm qua từ Giang Nam đưa tới rất nhiều đồ vui. Nếu Ninh nhi ngoan ngoãn uống thuốc, ta sẽ cho người đưa đến.” Tiểu hoàng thúc cười tủm tỉm bắt đầu dụ dỗ trẫm, tuy trẫm rất muốn tỏ ra khí phách, nhưng vẫn không thể chống đỡ được, đành đáp ứng, “Tiểu hoàng thúc, ngươi phải nhanh đưa tới cho trẫm, bằng không trẫm sẽ không uống thuốc.”

“Chỉ cần ngươi nghe lời, cái gì tiểu hoàng thúc cũng cho ngươi.”

Trẫm cao hứng kéo tay tiểu hoàng thúc lắc a lắc, không nhìn thấy gương mặt hơi biến đổi của mẫu hậu.

Tiểu hoàng thúc phải vào triều, bây giờ chỉ còn lại mẫu hậu cùng trẫm.

“Hoàng nhi, ngươi rất thích nhiếp chính vương?”

Trẫm chớp chớp mắt, không biết vì sao mẫu hậu lại hỏi chuyện này, nhưng trẫm thực sự rất thích tiểu hoàng thúc, cho nên trẫm liền gật đầu thừa nhận.

Mẫu hậu sờ sờ đầu trẫm, nhíu mày thật chặt, “Ninh nhi, ngươi còn nhỏ như vậy, sau này phải làm sao đây.”

“Mẫu hậu, người đang lo lắng chuyện gì?” Kỳ thật trẫm vẫn luôn cảm thấy mẫu hậu không vui, nhưng trẫm lại không biết vì sao người không vui, “Mẫu hậu không thích tiểu hoàng thúc sao?”

Mẫu hậu không trả lời câu hỏi của trẫm, trẫm cũng không kịp hỏi kỹ, bởi vì trẫm đã nhìn thấy Tiểu Lục Tử bưng một chén thuốc đen sì nóng hầm hập vào. Mùi thuốc tỏa ra xông đến làm mũi trẫm thông luôn.

Mẫu hậu tiếp nhận chén thuốc, thổi thổi, sau đó cầm muỗng nhỏ dự định uy trẫm uống.

Trẫm làm vẻ mặt đau khổ, thật sự không muốn uống mà, “Mẫu hậu, mứt quả trẫm thích ăn còn chưa chuẩn bị, trẫm còn muốn ăn đường đậu của Hiên nhi.”

“Được được được, chờ hoàng nhi uống thuốc xong liền cho con ăn.”

Trẫm nhìn chén thuốc ngày càng tới gần, cảm thấy thực khổ sở. Đột nhiên bên ngoài có tiếng người thưa, Tiểu Lục Tử ra ngoài nhìn nhìn, rất nhanh cầm về một bình sứ nhỏ có hoa văn tiểu kim long, “Hoàng thượng, đây là nhiếp chính vương phái người mang đến.”

Trẫm nhân cơ hội đó né tránh thuốc mẫu hậu đưa tới, sai Tiểu Lục Tử đem bình lại. Trẫm mở ra, bên trong là đủ loại kẹo mạch nha, còn bọc đường phấn trắng.

Nước miếng nhất thời tràn ra, trẫm vươn tay định lấy một viên ăn, nhưng lại bị mẫu hậu ngăn cản, “Uống thuốc trước đã, uống xong mẫu hậu sẽ cho ngươi ăn kẹo.”

Trẫm nhìn chén thuốc đen như mực, lại nhìn nhìn viên kẹo mạch nha tròn tròn, quyết tâm, cắn răng một cái, nhắm hai mắt uống hết chén thuốc, cực kỳ cực kỳ ngoan!

“Đắng quá ┭┮﹏┭┮…”

Trong miệng trẫm ngậm viên kẹo mạch nha vị quýt, vẻ mặt đau khổ nhào vào lòng mẫu hậu cầu an ủi, thuốc rất đắng, cho dù là kẹo mạch nha tiểu hoàng thúc đưa cũng không cứu vớt được trái tim đầy đau thương của trẫm.

“Được rồi được rồi, hoàng nhi chỉ uống thêm mấy thang thuốc nữa là tốt thôi.” Mẫu hậu nhẹ nhàng vỗ lưng trẫm nói: “Chờ đến khi Hoàng nhi khỏe lại, mẫu hậu làm cho con đồ ăn ngon.”

Trẫm từ trong ngực mẫu hậu ngẩng đầu lên: “Mẫu hậu tự tay làm cho trẫm?”

“Tất nhiên là mẫu hậu tự tay làm.”

Trẫm liền cao hứng. Ngày trước, trẫm thường xuyên được ăn điểm tâm mẫu hậu làm, nhưng từ khi trẫm đăng cơ thì không còn nữa. Trẫm thèm muốn chết.

Mẫu hậu lại ở cùng trẫm thêm một lúc rồi rời đi, trẫm biết mẫu hậu mỗi ngày đều rất bận, cho nên cũng không ngăn cản người.

Trẫm rất hiểu chuyện đó!

Trẫm vốn có chút buồn ngủ, nhưng giờ ngậm kẹo mạch nha trẫm lại không buồn ngủ nữa.

Trẫm sai Tiểu Lục Tử mang bình sứ tiểu kim long tới cạnh tiểu long sàng, sau đó bắt đầu đếm đếm. Bình nhỏ so với tay trẫm lớn hơn một chút, kẹo bên trong cũng không nhiều.

Trẫm cẩn thận đếm mười lần, trong lúc đó ăn mất hai viên, cuối cùng không thể không thừa nhận rằng kẹo quá ít, bây giờ cũng chỉ còn có 12 viên. Tiểu hoàng thúc thật là quá keo kiệt, tại sao lại cho ít như vậy chứ?

Trẫm hít hít mũi, quyết định đợi lát nữa phải đi tìm tiểu hoàng thúc làm nũng, trẫm muốn có thêm thật nhiều thật nhiều kẹo, vị quýt vị táo đều được ~

Hai ngày sau, trẫm một ngày hai lần phải uống thuốc đắng. May mắn có kẹo mạch nha tiểu hoàng thúc cho, bằng không đánh chết trẫm cũng không uống!

Chờ đến khi trẫm có thể vui đùa bình thường, trẫm vẫn cảm thấy không vui. Hai ngày nay tiểu hoàng thúc chỉ đến vài lần lúc trẫm ngủ, trẫm không thấy mặt tiểu hoàng thúc tự nhiên không thể đòi thêm nhiều kẹo mạch nha. Hơn mười viên kẹo kia giờ chỉ còn một viên, trẫm rất muốn ăn nhưng cũng luyến tiếc, khỏi cần nói có bao nhiêu khó chịu.

“Tiểu Lục Tử, ngươi ra ngoài nhìn xem, nếu tiểu hoàng thúc đã bãi triều thì nhanh chóng gọi y tới đây.” Tuy rằng trẫm đã khỏe, nhưng mẫu hậu vẫn không cho trẫm ra ngoài, nhất định muốn trẫm phải tiếp tục dưỡng bệnh.

Tiểu Lục Tử nhận mệnh đi ra ngoài, trẫm nhìn viên kẹo mạch nha cuối cùng, ngoan tâm ném vào miệng, sau đó liền cảm thấy thực thoải mái, là vị dưa hấu, ngọt quá đi ~

Một lát sau tiểu hoàng thúc đến, trẫm đi xung quanh y mấy vòng, nhưng không tìm được gì, cuối cùng chỉ có thể mở miệng, “Tiểu hoàng thúc, kẹo ngươi cho trẫm hết rồi, trẫm vẫn còn muốn ăn.”

Tiểu hoàng thúc ôm trẫm lên, “Ăn hết sạch rồi?”

“Ừm… Thuốc thực đắng, cái kia thực ngọt.” Trẫm ôm cổ tiểu hoàng thúc cọ cọ, “Tiểu hoàng thúc là tốt nhất, tiểu hoàng thúc thương Ninh nhi nhất có đúng không?”

“Thương ngươi mới không cho ngươi, cẩn thận đau răng.” Tiểu hoàng thúc nhéo nhéo mũi trẫm, lại vỗ vỗ tiểu long mông của trẫm, không chịu cho trẫm kẹo.

Trẫm hừ hừ hai tiếng, thầm nghĩ một ngày nào đó trẫm sẽ có thật nhiều thật nhiều kẹo viên.

Trẫm căn bản không để lời của tiểu hoàng thúc trong lòng, lại không nghĩ tới trẫm chỉ cắn một miếng điểm tâm mẫu hậu phái người đưa tới đã đau đến kêu lên, dọa tiểu hoàng thúc đang ở cạnh phê chiết tử cùng Tiểu Lục Tử giật mình.

“Ninh nhi làm sao vậy?”

Trẫm rưng rưng nước mắt nhìn y, “Răng đau quá ┭┮﹏┭┮…”