Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 22




Tháng ngày cuối cấp, bài tập chất chồng.

Thầy giáo đã in sẵn một sấp tài liệu, bao gồm cả đề thi trong nhiều năm qua để trong văn phòng ở lầu hai, bởi vì tài liệu của ban tự nhiên và ban xã hội khác nhau nên ủy viên học tập của từng lớp phải tự đến nhận.

Hạ Lâm Hi đi nhận tài liệu một mình, nửa đường gặp phải Tần Việt của lớp bên cạnh.

Tần Việt vẫy tay với cô, cười hỏi: “Cậu cũng đến văn phòng à?”

Cậu bước lên hai bậc thang, đứng bên cạnh Hạ Lâm Hi. “Lần họp lớp vừa rồi, mình xử trí không ổn thỏa, tạo nên sự hiểu lầm nhỏ, cậu nghe mình giải thích…”

“Giải thích gì chứ?” Hạ Lâm Hi khách sáo. “Chỉ là bạn bè đi chơi với nhau thôi, cậu đừng để ý quá.”

Cô vội vàng xuống lầu, không có thời gian để nói chuyện phiếm, nhưng Tần Việt vẫn lẽo đẽo theo sau, tự mình độc thoại: “Mình nói chuyện có lẽ hơi bộc trực, mình sửa mãi mà không được. Thật ra mình phân tích cơ cấu máy tính của Tưởng Chính Hàn chỉ để đánh giá thôi, không có ý gì khác đâu.”

Vừa dứt lời, Hạ Lâm Hi liền hỏi: “Khi làm bài thi, cậu có thiếu suy nghĩ như vậy không?”

Tần Việt lập tức nở nụ cười, nói lái sang chuyện khác: “Mình coi mọi người như bạn bè tốt, không phải là người ngoài, nói chuyện cũng không cần khách sáo như thế.”

Cậu tỏ vẻ bình thản, nhìn qua vô cùng chân thành, còn cố ý gợi chuyện với cô nhưng Hạ Lâm Hi ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn không quay đầu nhìn cậu ta, nhanh chóng vào trong văn phòng.

Khoảng ba phút sau, cô ôm một sấp tài liệu đi ra.

Không nhiều không ít, vừa đủ cho ba mươi chín người.

Sau khi kiểm tra lại xong, cô đi đường vòng về lớp bằng cầu thang đối diện. Tần Việt đứng ở bên ngoài chờ cô rất lâu, cho đến tận khi tiếng chuông báo vào tiết vang lên.

Trời mây mịt mùng, mưa nhỏ tí tách đáp trên lan can và trên cả lớp đá sàn nhà, mây đen kéo đến cuồn cuộn, mưa cứ thế mà to dần, tạt xối xả và hành lang tạo nên bức màn trắng xóa bao phủ trường học. Sân thể dục, hội trường, bậc thang, vách tường, song cửa thủy tinh, bất kì nơi đâu cũng chìm trong màn nước, trường học như đang chìm vào một đại dương mênh mông.

Ngoài trời gió thét mưa rơi, bên trong im lặng lạ lùng.

Thầy dạy Sinh đứng trên bục giảng, cúi đầu lật giáo án ra, hỏi: “Đề ôn tập di truyền và tiến hóa các em có đủ rồi đúng không?”

Không một ai lên tiếng trả lời.

Thầy dạy Sinh gõ vào mặt bảng, không vội không lo điểm mặt chỉ tên: “Uỷ viên môn này đứng lên cho tôi!”

Lời vừa nói ra, Thời Oánh lập tức đứng dậy.

Thầy giáo dạy sinh nhìn cô, siết chặt viên phấn hỏi: “Sao lại như vậy?”

Thời Oánh nghẹn lời vài giây, cuối cùng cũng giải thích: “Em quên chép lại đề cương.”

Thầy đang không vui, vậy nên lại làm khó: “Lúc tan tiết em làm gì?”

Thời Oánh vo vo trang giấy trong sách bài tập thành một viên, giống như đang lo lắng, cô đứng tại chỗ, lấp lửng trả lời: “Bởi vì… Hai tuần rồi em không đi học nên thầy chủ nhiệm có chuyện tìm em.”

Thời Oánh muốn nói bóng nói gió rằng, vì cô trốn học đã lâu nên có chuyện với giáo viên chủ nhiệm, không thể chép đề.

Lời giải thích này coi như hợp lý, thầy giáo Sinh Học gật đầu, phất tay bảo cô ngồi xuống: “Nếu em không có thời gian có thể nhờ ủy viên học tập giúp đỡ, hoặc là nói trước một tiếng với tôi, lần sau không được quên nữa, đừng làm mất thời gian của các bạn…”

Thời Oánh thong thả quay đầu, liếc mắt qua Hạ Lâm Hi.

Hạ Lâm Hi đang mở sách bài tập ra, dường như chẳng để vào mắt.

Cố Hiểu Mạn nhỏ giọng: “Phòng Sinh Học ngay tại tầng bốn, có xa xôi gì đâu, nếu Thời Oánh rảnh rỗi nói chuyện với cậu sao không tự thân đi chép đi.”

Cô đẩy mạnh cặp vào sâu trong ngăn kéo, nói ra lời để trong lòng: “Không hiểu sao mình thấy cậu ta thật khó chịu.”

Cố Hiểu Mạn vừa nói xong, nam sinh ngồi bàn trước đã bảo: “Cậu nói chuyện với Thời Oánh nhiều một chút sẽ thấy cô ấy là người rất tốt, trong kỳ nghỉ Quốc Khánh vừa rồi, cậu ấy dành rất nhiều thời gian nói chuyện với lớp chúng ta, còn trả lời tường tận mọi thắc mắc về môn Sinh của mọi người nữa.”

Bạn nam ngồi chếch hàng trên thấy đúng bèn hùa theo: “Thời Oánh nữ thần còn nói, bạn bè trong lớp nên giúp đỡ nhau, tóm lại cậu ấy rất nhiệt tình, đáng là tấm gương cho người khác học tập.”

Nghe người ta được đa số mọi người khen nức nở như vậy, Cố Hiểu Mạn rất bức bối, cảm thấy chính mình đang nghi ngờ bản thân, vậy nên không nhắc lại thêm một lần nào nữa.

Một tiết học trôi qua rất nhanh, khi tiết Sinh Học vừa xong, thầy Hà bỗng nhiên bước vào lớp, chắp tay sau lưng, gọi bốn học sinh có thành tích tốt nhất đi.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, trong văn phòng lác đác vài người, các giáo viên đang nói chuyện với nhau mà bất kì câu nào trong cuộc chuyện trò đều có cụm từ – cử học sinh đi thi.

Giữa tháng mười chính là thời điểm tổ chức kì thi quốc gia.

Hạ Lâm Hi đứng cùng bên với Mạnh Chi Hành, bên kia là Thời Oánh và Trần Diệc Xuyên, bọn học đứng xung quanh thầy Hà, tâm trạng của mỗi người đều không giống nhau.

Từ đây đến lúc thi đại học còn đến bảy tháng nhưng đối với học sinh mà nói, đây là thời điểm quan trọng nhất để chọn trường.

“Số lượng học sinh thi vào trường Thanh Hoa của lớp ta là đông nhất, chắc các em cũng biết rồi.” Thầy Hà rót một tách trà, nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp. “Nếu muốn vào đại học Thanh Hoa, được một huy chương trong kì thi quốc gia là một lợi thế mà chỉ có lớp chuyên của trường chúng ta mới có được đặc quyền này.”

Thầy đặt tách trà xuống, gõ gõ bàn: “Nếu muốn học đại học khác kì thi quốc gia cũng vô cùng quan trọng, bốn người các em đều có khả năng, có muốn đăng ký không?”

Thời Oánh hỏi: “Có hạn chế số lượng không ạ?”

“Theo nguyên tắc thì mỗi lớp không được quá ba học sinh.” Thầy Hà mở tờ giấy hướng dẫn ra xem, nói: “Nhưng nếu các em đều muốn đi thì trường sẽ hỗ trợ mọi mặt.”

Thầy đặt tay lên miệng tách trà, chờ học trò trả lời.

Trần Diệc Xuyên cười giễu cợt, hai tay đút vào túi quần: “Không vào được trường Thanh Hoa thì thi quốc gia còn ý nghĩ gì? Thôi, em dừng chân tại đây, nhường cơ hội này lại cho ba người bọn họ.”

Văn phòng ồn ào, giọng cậu không quá lớn nhưng đủ để cả phòng nghe thấy, một giáo viên chép miệng: “Học trò thời nay cứng cựa thật đấy!”

Thầy Hà đẩy sát gọng kính lên, đôi mắt nhìn Trần Diệc Xuyên chăm chú: “Đây không phải là việc nhỏ đâu, các em nên về nhà bàn trước với cha mẹ, hôm sau đến trả lời thầy cũng được.”

Nhưng Trần Diệc Xuyên vẫn quyết giữ ý kiến của mình: “Không cần bàn với cha mẹ, đây là quyết định của em!”

Cậu nói nghe mà nhẹ tênh, giống như không hiểu được lợi thế này quan trọng đến nhường nào, giống như cậu hoàn toàn tin vào năng lực của bản thân, thầy Hà đang chuẩn bị khuyên cũng nghe Hạ Lâm Hi nói: “Em cũng xin rút lui.”

Mạnh Chi Hành nhìn hai người bọn họ, cũng nói: “Thầy ơi, em cảm thấy mình cũng không thích hợp…”

Thi quốc gia là một con đường tắt đi đến đại học, nhưng cho dù con đường này có nhanh thế nào đi chăng nữa, không phải ai cũng phù hợp.

“Đêm nay các em về nhà, suy nghĩ kĩ thêm lần nữa.” Thầy chủ nhiệm ho khan, ngẩng đầu nhìn bọn họ chòng chọc. “Sai mai nói cho thầy nghe câu trả lời của các em.”

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, dù cho bao nhiêu buổi tối đi chăng nữa, quyết định của cô cũng không thay đổi, còn lý do thì hoàn toàn như Trần Diệc Xuyên.

Hơn cả, có một chuyện cô còn để tâm hơn, sau khi thi vào trường đại học, có lẽ cô và Tưởng Chính Hàn sẽ mỗi người một nơi, giả thuyết này không đặt ra để trốn tránh kì thi mà bởi vì sau này, nó nhất định sẽ trở thành sự thật.

Trước khi bọn họ bước ra khỏi cửa, thầy chủ nhiệm đứng lên, nói bóng nói gió: “Khoan đi đã, gần đây tôi có nghe vài học sinh nói có một học sinh ưu tú, học lực có thừa đang kèm cặp một học sinh yếu khác…”

Thầy Hà nhìn không chớp mắt, ánh mắt cứ đạt lên người Hạ Lâm Hi: “Những lời này chỉ là đồn thôi đúng không? Các em đều ưu tú, đều là hy vọng của trường ta, các em nên chú tâm vào thành tích của bản thân, đừng lãng phí thời gian cho người khác.”

Thầy chủ nhiệm đã dạy hơn mười năm mà năm nào cũng dạy ở lớp chuyên. Kinh nghiệm chinh chiến đều đủ cả, dần dần tôi luyện thành công đôi mắt xuyên thấu người khác, mỗi lần thầy nhìn chằm chằm vị học sinh xấu số nào đó, đều khiến họ đứng ngồi không yên.

Hạ Lâm Hi cũng không phải ngoại lê, tất nhiên cô cũng rất lo lắng nhưng không thể hiện ra bên ngoài, cho nên thầy Hà nói gì cũng được, cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng ngay vừa khi trở về phòng học, Hạ Lâm Hi lại giúp Tưởng Chính Hàn soát lỗi bài làm giống mọi khi, cô mở đáp án trong sách vật lý ra, tìm lỗi sai ở từng trang, sau đó còn bổ sung lại một số bước đi.

Sau khi kết thúc tiết đầu tiên, bọn họ được nghỉ hai mươi lăm phút, nếu không phải nhờ trời mưa quá to thì ai nấy cũng phải chạy quanh sân trường.

Bởi vì không cần chạy bộ nên Trương Hoài Võ vô cùng nhàn hạ, cậu đứng lên tại chỗ, vô cùng hưng phấn nhìn cảnh trước mặt, tấm tắc ngợi ca: “Hạ tỷ, chị đúng là quyển sách giáo khoa sống mà.”

Bạn bè trong lớp ấy, nên sống tốt như vậy, Trương Hoài Võ nghĩ thầm.

Nhưng cậu chưa bao giờ suy nghĩ, tại sao Hạ Lâm Hi lại tốt với Tưởng Chính Hàn như thế.

Khoảng nửa tiếng sau, Tưởng Chính Hàn nhận lại bài, cậu lật xem từng trang, có những lúc chỉ muốn dán luôn bài thi lên tường.

“Mình thống kê lại những chỗ cậu hay mắc lỗi, đa phần tập trung ở quang học, động lượng và cảm ứng điện từ.” Hạ Lâm Hi nói tiếp. “Còn một số phương trình hóa học…”

Hạ Lâm Hi ngồi nghiêng người, cầm một cây bút trên tay, bắt đầu viết lại phương trình đúng trên giấy, Tưởng Chính Hàn cầm một cây bút khác, vẽ thêm một mũi tên trên phương trình của cô: “Có thể nghịch đảo phương trình không?”

“Đây không phải là phản ứng của este đâu, chỉ là axit bình thường thôi.” Hạ Lâm Hi nói. “Vậy nên không thể nghịch đảo được.”

Tuy nói như vậy nhưng cô vẫn di chuyển bút, vẽ thêm một trái tim nhỏ trước mũi tên, sau đó lấy ngón tay cái đè lên, lén lút như một kẻ trộm.

Tưởng Chính Hàn cười nhẹ, cúi đầu viết một phương trình: p=a(1-cos0)

Dựa vào phương trình này, có thể vẽ ra một tọa độ đầy đủ tâm tình.

Hạ Lâm Hi vẫn đang suy nghĩ, còn bổ sung thêm hai phương trình nữa, Tưởng Chính Hàn tạm ngưng lại, ngón tay khều tay cô, chỉ vào phương trình vừa viết.

“Đây là gì vậy?” Hạ Lâm Hi hỏi

Tưởng Chính Hàn trả lời: “Đường Cardioid”

Hai tai Hạ Lâm Hi ửng đỏ, cô chuyển đề tài. “Chúng mình đang học mà?”

“Ừ, học hóa.” Tưởng Chính Hàn di tay cô ra, ngòi bút chạm vào trái tim kia. “Đây là phản ứng không thể nghịch đảo.”

Đây là phản ứng không thể nghịch đảo, đó là phương trình của cô, là mũi tên xuyên tim kia, bày tỏ mọi thành ý rõ ràng chẳng thể nào trở thành lời.

Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn cậu, cảm thấy chẳng thể học tiếp nữa rồi.

(1) Este: Trong hóa học, este là hợp chất hữu cơ có nhóm hữu cơ thay vì một nguyên tử hiđrô trở lên trong axit cacboxylic

(2) Đường Cardioid: phương trình toạ độ trái tim.