Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 46




Quế Lâm có không ít phong cảnh nổi danh, kì nghỉ Quốc Khánh kéo dài một ngày, Cố Hiểu Mạn có thể ở chung với Hạ Lâm Hi đến năm ngày, năm ngày này hai người một phòng…

Tưởng Chính Hàn không muốn nghĩ đến nữa.

Cậu ít khi ghen tị với ai cái gì nhưng ở phút chốc này, ghen tị như một ngọn lửa lớn, cháy hừng hực trong cậu. Để đè nén cảm giác này, cậu lấy hai viên kẹo bạc hà ra, cúi đầu ăn, quả nhiên cả người cậu dịu lại ít nhiều.

Hạ Lâm Hi thấy vậy, nhỏ giọng hỏi cậu: “Anh thích ăn kẹo bạc hà à?”

Từ bé đến lớn, Tưởng Chính Hàn đã được dạy rằng, có những lúc không nên nói chuyện, bởi vậy anh chỉ gật đầu một cái, sau đó vươn tay vò mái tóc cô.

Hạ Lâm Hi âm thầm nhớ kỹ.

Cô nghĩ rằng mình nên mua một ít kẹo bạc hà, sau này có cơ hội sẽ đưa cho Tưởng Chính Hàn.

Đáng tiếc đối với Tưởng Chính Hàn, kẹo bạc hà không có tác dụng làm tỉnh rượu. Anh vẫn cảm thấy hơi chóng mặt, giống như đang đi trong biển sương mù, bên trong làn sương ấy ngọn đèn đường cũng không thể rọi rõ lối đi. Anh vẫn nắm chặt cổ tay Hạ Lâm Hi, bước thật chậm xuống hai mươi nấc thang.

“Em đưa anh về ký túc.” Hạ Lâm Hi nói. “Anh uống nhiều quá.”

Trần Diệc Xuyên nghe được những lời này, vừa xuống bậc thang cuối đã quay đầu lại, cậu chỉnh lại vị trí quai cặp, ngẩng đầu nhìn Tưởng Chính Hàn: “Ai, Tưởng Chính Hàn, cậu cũng say à? So với Tần Việt, tôi cứ nghĩ cậu mạnh…”

Trương Hoài Võ cắt ngang: “Trần Diệc Xuyên, cậu không biết đó là rượu đế bao nhiêu độ sao? Năm mươi hai độ đấy! Đừng bảo uống một ly, tôi ngửi thôi cũng đã say rồi.”

Trần Diệc Xuyên nói: “Say cũng tốt hơn so với ói mửa, Tần Việt nôn thốc nôn tháo một trận, coi như mất hết mặt mũi rồi.”

Cố Hiểu Mạn bỗng dưng lại hỏi: “Người đằng trước là Tần Việt đúng không?”

Cả nhóm bọn họ đang đứng trước lối cầu thang, tất cả đều nhìn về phía bãi đỗ xe, bây giờ là mười rưỡi tối, màn đêm phủ xuống một vùng đô thị, dải phố được thắp sáng bởi những ngọn đèn đường nhưng lại chẳng tìm được mảnh trăng hay ngôi sao le lói nào.

Cách nơi này không xa, Tần Việt được người ta đỡ lên chiếc SUV, nhìn từ phía sau vô cùng chật vật. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu uống nhiều rượu như vậy, cứ cách một lúc lại lèm bèm, dường như sau khi rượu vào thì mọi gia giáo đều mất sạch, trở thành một phàm nhân thô tục.

Thời Oánh mang găng tay đứng bên cạnh, căn bản cô không để ý đến Tần Việt, chỉ lo nói chuyện với người lái xe, sau khi được tài xế đồng ý, cô liền ngồi vào trong chiếc SUV đấy.

Đèn xe sáng rực, băng nghênh ngang ra đường.

Trương Hoài Võ mồm miệng nhanh nhảu: “Mình khinh, để lấy lòng kẻ giàu, Thời Oánh lại…”

Đang nói dang dở, mọi người đều im phăng phắc.

Trương Hoài Võ nhận ra mình vừa lỡ lời, vội vội vàng vàng nói thêm câu vớt vát: “Đúng là xuất sắc hơn mình, còn cố gắng hơn mình nữa, quả nhiên mình phải phấn đấu nhiều hơn.”

Sở Thu Nghiên cười nói: “Quan trọng hơn chuyện phấn đấu đó là biết chọn đường mà đi.”

Trương Hoài Võ vỗ tay khen ngợi: “Không hổ danh sinh viên Thanh Hoa, đúng là học rộng hiểu nhiều.”

Phía trước không khí vô cùng hòa hợp, nhưng Tưởng Chính Hàn lại không để ý đến họ. Anh không biết Trương Hoài Võ đang nói những gì, chỉ quàng chặt bả vai Hạ Lâm Hi, cúi đầu hôn lên môi và mặt cô, giống như một tên lưu manh đang hái hoa ngắt cỏ.

“Anh đừng như vậy.” Gương mặt Hạ Lâm Hi đỏ ửng, còn cố đỡ lấy anh. “Mọi người ở đằng trước.”

Tưởng Chính Hàn trầm giọng, trong hơi thở mang theo hương bạc hà và vị rượu say nồng: “Đừng lo, họ không thấy đâu.” Nói xong, anh thật sự quay lại hôn cô, một lần chưa đủ còn thêm lần thứ hai, bàn tay ôm cô cũng không chịu đứng đắn, dần di chuyển xuống trước ngực.

Hạ Lâm Hi như ngừng thở, thiếu chút nữa đã trở mặt với Tưởng Chính Hàn.

Kiên nhẫn như một thanh đao, mũi đao kề sát cổ cô, bị anh chạm vào gần một phút, cô rốt cuộc không chịu nổi nữa, gắt lên: “Anh mà còn vậy nữa, em mặc kệ đấy!”

Màn đêm ám màu như thủy triều, nuốt trọn tất thảy ánh sáng, bên đường là những cột đèn đã hỏng, chẳng rọi rõ được bóng dáng ai. Sở Thu Nghiên quay đầu lại nhìn Hạ Lâm Hi, chỉ thấy Tưởng Chính Hàn đang đứng thẳng người, sau lưng anh là một trụ điện. Một tay anh nắm tay Hạ Lâm Hi, tay còn lại đút vào túi quần, nhìn không như đã say, bởi lẽ đôi mắt vẫn còn tĩnh lặng lắm.

Đáng tiếc, chỉ là vờ vịt mà thôi.

Sở Thu Nghiên hoàn toàn bị lừa, cô cho rằng Tưởng Chính Hàn hoàn toàn tỉnh táo, vậy nên giơ tay vẫy taxi, mở miệng nói: “Tụi mình về chung với Trần Diệc Xuyên nhé, mau vào xe đi!”

Trương Hoài Võ và Cố Hiểu Mạn tiện đường, hai người họ đã lên chiếc xe khác rồi, Trần Diệc Xuyên bước lên phía trước, tỏ vẻ đồng ý đi chung với họ.

Sau khi xe taxi đỗ lại đây, Trần Diệc Xuyên là người đầu tiên bước vào, sau khi cậu đặt mông ngồi xuống liền quay đầu nhìn Tưởng Chính Hàn: “Không phải cậu say rượu sao? Mau ngồi chỗ phó lái đi, chỗ đó tầm nhìn thoáng, dễ thông gió hơn.”

Nếu ngồi chỗ phó lái, làm sao Hạ Lâm Hi ngồi được. Nghĩ đến chuyện này, Tưởng Chính Hàn thấy hơi khó chịu.

Vậy nên anh mở cửa xe ra, theo sau Trần Diệc Xuyên ngồi vào, bởi lẽ bước chân còn loạng choạng nên ngồi xuống cũng hơi chen chúc. Nhưng anh vẫn ngồi rất nghiêm túc, đó là thói quen ngồi được dạy từ bé đến lớn, sau đó vỗ vị trí vẫn còn trống, chờ Hạ Lâm Hi đến đây.

Nhưng Hạ Lâm Hi chưa vào, cửa xe đã bị Sở Thu Nghiên đóng lại.

“Hai người các cậu cao quá, đều hơn một mét tám.” Sở Thu Nghiên đứng bên ngoài cửa sổ nói. “Bốn người ngồi chung chiếc xe, có vẻ hơi chật chội. Tôi với Hạ Lâm Hi ngồi xe khác, theo sau các cậu.”

Cô nói xong, chiếc xe liền khởi động.

Trần Diệc Xuyên bật cười, quay đầu nhìn về phía sau: “Hai người họ còn đợi xe, chắc chúng ta sẽ đến trước.”

Tưởng Chính Hàn suy nghĩ trong đầu, nếu anh bảo lái xe dừng lại nhưng xe phía sau không dừng thì Hạ Lâm Hi vẫn băng ngang qua anh. Tính thế nào cũng không được ngồi cùng cô.

Anh đành phải chấp nhận sự thật, thong dong ngồi tại chỗ. Nhưng nhờ tác dụng của cồn, anh nhanh chóng quên đi người đang ngồi cùng, cứ ngoái đầu nhìn lại chiếc xe ở phía sau, không hề nói lời nào.

Trần Diệc Xuyên nghiêng mặt nhìn anh, không nhịn được trêu chọc: “Tôi nói này Tưởng Chính Hàn, cậu không thấy cô ấy mới có mấy phút vậy mà cứ trông ngóng mãi thôi.”

Tính tình Tưởng Chính Hàn đêm nay không tốt lắm, anh hỏi vặn lại: “Tôi không nhìn Hạ Lâm Hi chẳng lẽ nhìn cậu?” Nói xong lời này, anh còn cười nhẹ: “Khóa quần của cậu còn mở kìa.”

Trần Diệc Xuyên vô cùng hoảng hốt.

Đến cả tài xế cũng bật cười.

Trần Diệc Xuyên vội ôm lấy balo, che lại khóa quần của mình, quả nhiên nó đang mở. Vất vả kéo chỗ đấy lại, cậu xắn tay áo lên, đi thẳng vào vấn đề: “Tưởng Chính Hàn, cậu thấy khi nào?”

“Vừa mới thấy!” Tưởng Chính Hàn nói.

Trần Diệc Xuyên cười lạnh:”Được, tôi tin cậu lần này.”

Tuy nói như vậy nhưng Trần Diệc Xuyên vẫn còn nát óc nhớ lại xem khóa quần mở từ lúc nào, có lâu không? Nếu những người kia đã thấy rồi thì tối nay trình độ mất mặt của cậu còn hơn tên Tần Việt nôn thốc nôn tháo kia một bậc.

Trần Diệc Xuyên buồn phiền trong lòng, không nói thêm lời nào nữa.

Khoảng mười phút sau, bọn họ đến trường của Tưởng Chính Hàn. Đối diện trường là một phố ăn vặt, bây giờ đã gần mười một giờ khuya mà trên con đường vẫn tấp nập sinh viên ăn bữa khuya.

Tưởng Chính Hàn là người đầu tiên xuống xe, anh đợi Hạ Lâm Hi đi thật xa đến khi xe taxi khuất hẳn mới chậm rãi bước vào phòng.

Trong phòng ngủ, ngập tràn mùi khói.

Tiễn Thần kéo màn ra, bật quạt điện, cầm một quyển sách, quạt cho mình rồi kêu gào: “Đoạn ca, để cho chúng tôi nhờ chút đi, tôi biết cậu nghiện thuốc nặng, nhịn cũng không thoải mái…”

Đoạn Ninh đang hút thuốc, cậu vừa nhả khói vừa rống lên: “Con mẹ nó, ông đây đang rèn luyện chúng mày, có thằng đàn ông nào mà không hút thuốc không?”

Tưởng Chính Hàn nghe vậy, đáp: “Tôi.”

Cả người anh phảng phất mùi rượu, cũng không ăn viên kẹo bạc hà nào nữa, đi về phía Đoạn Ninh. Đoạn Ninh ngửi thấy mùi rượu này, biết là anh mới uống xong, đang trong tình trạng thất thường, vậy nên lập tức đứng lên hỏi: “Tưởng Chính Hàn, mày muốn làm gì?”

Tưởng Chính Hàn không thèm để tâm đến Đoạn Ninh, chỉ nhìn vào màn hình máy tính của cậu ta.

“Dập thuốc đi.” Anh nói. “Máy tính của cậu sắp tiêu rồi.”

Đoạn Ninh cảm thấy vô cùng khó hiểu, cậu nghĩ Tưởng Chính Hàn đang nói sảng, vậy nên không thật sự quan tâm, lại nghe Tưởng Chính Hàn nhắc thêm lần nữa: “Màn hình của cậu toàn là khói thuốc.”

Đoạnh Ninh ngóc đầu nhìn lên, quả nhiên cả một lớp khói màu xám phủ kín lên trên màn hình.

“Ai dám hack máy tính của ông đây? Rốt cuộc là thằng nào?” Đoạn Ninh gõ bàn phím, mở ra khu vực admin hệ thống nhưng mọi thứ trông vẫn rất bình thường, cậu không thể tìm ra chút manh mối gì.

Tưởng Chính Hàn cười cười, thẳng thắn nói: “Không phải tôi.”

Đoạn Ninh bực mình hét: “Ông đây không nói là mày.”

Không thể kiểm soát máy tính, Đoạn Ninh không còn tâm trạng nào hút thuốc nửa, cậu đóng cửa mạch nguồn, tháo phần cứng ra, định kiểm tra lại hệ thống.

Tưởng Chính Hàn tỏ vẻ mình là người ngoài cuộc, cậu im lặng quan sát hết thảy, bỗng nhiên nói một lời cho rõ: “Có kiểm tra lại hệ thống cũng vô ích thôi, bị bóng ma xâm nhập vào rồi.”

Đoạn Ninh vẫn không tin anh, cứ sống chết kiểm tra lại hệ thống.

Gió lạnh thổi vào từ ban công, vén tung bức màn màu lam, ngọn đèn trong phòng sáng trong như nước, sàn nhà cũng sạch sẽ hơn so với ban nãy. Tiễn Thần vừa dọn dẹp, vừa hỏi dò: “Chính ca, Quốc Khánh có về nhà không, hay cả phòng cùng đi chơi đi!”

Chu Vân Phi đang chơi game ở giường trên, cậu tháo tai nghe ra, nói: “Mình không được, mình bận làm thêm rồi.”

Tưởng Chính Hàn nói: “Tôi đi chơi với vài người bạn ở Quế Lâm.”

“Bạn cũ à, từ lúc trung học sao?” Tiễn Thần kì công lau chùi, chịu khổ nhọc tổng dọn về sinh. “Đã đủ người chưa, cho tôi đi theo với nhé!”

Tưởng Chính Hàn thấy cậu vất vả cũng cầm khăn phụ giúp. Lúc còn trung học anh thường xuyên bị phạt trực nhật nên cũng có kinh nghiệm. Vậy là anh lau cửa sổ, đáp lại bằng một tiếng “ừ”.

Tiếng “ừ” đó không có nghĩa là anh đồng ý. Cả người anh như bị đốt nóng vậy nên ai nói gì cũng đâu còn nghe thấy.

Tiễn Thần nghĩ mọi chuyện đã xong, bây giờ đang lôi điện thoại ra, đặt mua một bộ dụng cụ du lịch.

Cho đến tận lúc lên giường, Tưởng Chính Hàn mới mở điện thoại ra, thấy tin nhắn của Hạ Lâm Hi. Cô hỏi anh đã về phòng chưa, còn khó chịu hay không, còn hỏi sao anh không trả lời.

Tưởng Chính Hàn gọi cho cô.

Hạ Lâm Hi hỏi: “Anh đã tỉnh hơn chưa?”

“Một chút.” Tưởng Chính Hàn nói. “Nhưng tay thì còn run.”

Hạ Lâm Hi lại hỏi: “Sao thế?”

Tưởng Chính Hàn đau khổ nghĩ, anh không thể nói thật. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào cô, anh hưng phấn đế nỗi tay cũng run. Bên trong phòng ngủ lúc này vẫn chưa tắt đèn, anh đang cầm một quyển sách khái niệm dịch thuật, giọng nói vẫn như mọi khi, vô cùng dễ nghe, vậy mà lại là cho một lời nói dối: “Trên giường có quyển sách đè lên tay anh.”

Hạ Lâm Hi tin là thật, cô vội khuyên: “Anh đừng đọc sách nữa, đi ngủ đi.”

Vô cùng trùng hợp là, Sở Thu Nghiên cũng đang thúc giục bạn trai: “Mai mình nói kĩ lại chuyện này, anh đi ngủ sớm đi nhé!”

Phản ứng của Từ Trí Lễ và Tưởng Chính Hàn hoàn toàn khác nhau.

Tưởng Chính Hàn mặc dầu đã uống say nhưng vẫn rất nghe lời, anh đáp: “Anh đã lên giường rồi, em ngủ sớm đi.”

Từ Trí Lễ không dịu dàng như vậy, bên đầu dây kia điện thoại, cậu nói: “Hôm qua anh đã hẹn em rồi, hôm nay đi nghe nhạc thính phòng, em lại đi chơi với Hạ Lâm Hi, sao lại không nói anh biết? Anh đợi em ở thính phòng đến một tiếng…”

Sở Thu Nghiên nói: “Em gửi tin nhắn cho anh rồi, do anh không xem điện thoại mà.”

Từ Trí Lễ vẫn không chịu buông tha: “Hôm qua em đồng ý với anh, bây giờ thì lại để anh leo cây.”

Giọng của Sở Thu Nghiên vẫn bình tĩnh như thế, không hề tỏ ra giận dỗi một chút nào: “Bởi vì em không thích nhạc kịch, em nói với anh ba lần, có lần nào anh để tâm không?”

“Em đã nghĩ vậy, anh cũng không có cách khác.” Từ Trí Lễ nói xong liền dập điện thoại.

Sở Thu Nghiên lại gọi thêm một cuộc, chui sâu vào trong chăn.

Hạ Lâm Hi cũng cuộn mình trong mền, vẫn còn nói chuyện điện thoại với Tưởng Chính Hàn.

Hôm nay vẫn giống như mọi khi, Lý Toa Toa đã trèo lên giường từ sớm. Nhưng hôm nay cô giải bộ đề thi TOELF, nghe đến cả năm đề, vậy nên dây thần kinh đã căng như dây đàn. Cô mở điện thoại ra chơi game, quyết định tối nay phóng thích chính mình, không thể ngủ dễ dàng như vậy.

Sở Thu Nghiên cãi nhau một trận với Từ Trí Lễ, trong lòng cũng không thoải mái gì, cô trừng mắt nằm trên giường, đeo tai nghe nghe nhạc, cũng không có ý định ngủ.

Trang Phỉ học đêm vẫn chưa về, trong phòng im lặng như thế.

Hạ Lâm Hi nhìn quanh phòng ngủ, nhận ra mọi người đều thức. Vậy nên cô lấy máy tính ra, ngồi trong chiếc mền của mình, nhanh chóng tìm lộ tuyến, đầu tiên xác định một số nơi nên đến rồi mở word viết bản kế hoạch.

Cô chuẩn bị tương đối đầy đủ, không chỉ lo chuyện tiền nong mà còn xem bình luận của những người đã đi, cho đến tận nửa đêm mới tắt máy đi ngủ. Trước khi ngủ còn không gửi kế hoạch đi, thậm chí còn lập hẳn một nhóm chat.

Sáng hôm sau, sau khi ra khỏi giường, Tưởng Chính Hàn đã nhận được kế hoạch của Hạ Lâm Hi. Anh tra lại một lần nữa, chỉnh lại một số đề xuất, sửa sang lại thật tốt rồi mới gửi qua cho những người khác.

Bởi vì tất cả những thứ này đều làm trong phòng ngủ mà người ngồi đối diện anh là Tiễn Thần cũng tiện thấy, cậu ta phấn khích nói: “Chính ca, gửi cho mình một bản đi.”

Lúc này Tưởng Chính Hàn mới nhớ đến chuyện tối qua.

Sau khi nói với bốn người kia, Tưởng Chính Hàn thêm Tiễn Thần vào chat nhóm.

Sau khi ra ngoài, cần nhất là số đông, những lời này không sai. Lần đi chơi này, Hạ Lâm Hi cũng hiểu, họ còn để Trần Diệc Xuyên đi theo rồi thì Tiễn Thần còn là vấn đề sao?

Sáng sớm ánh mặt trời trong veo, trong gió phảng phất hơi sương, Hạ Lâm Hi nằm trên giường, vừa định đi xuống thì điện thoại của cô vang lên. Mở chat nhóm ra, Trần Diệc Xuyên đang lên tiếng: Xin chào Tiễn Thần, cậu là bạn mới đó à? Tôi đến từ Thanh Hoa.

Tiễn Thần gửi một icon quỳ xuống.

Trần Diệc Xuyên lại nói: Không cần quỳ, đừng tự ti như thế.

Hạ Lâm Hi không đành lòng nhìn, đành chen ngang: Trần Diệc Xuyên rất thích nói đùa, trước giờ cậu ta vẫn thế mà.

Tiễn Thần cười ha ha: Xuyên ca thật nhiệt tình.

Cậu cứ nghĩ Trần Diệc Xuyên nói đùa thật, ngờ đây ngày sau người họ tập trung ở trạm Nam Bắc Kinh, Trần Diệc Xuyên còn mang theo huy hiệu trường, cài lên trên áo, cả người ngông nghênh không cách nào tả được.

Trong trạm Nam Bắc Kinh, dòng người đông đúc hỗn loạn. Hạ Lâm Hi đứng phía sau Tưởng Chính Hàn, cố gắng kéo xa khoảng cách với Trần Diệc Xuyên. Cậu ta mang một chiếc kính râm, vác theo một chiếc balo, trên mu bàn tay có dán một hình xăm Snoopy, nhìn kỹ tất nhiên là đang cố làm nổi.

Hạ Lâm Hi thật sự không hiểu tại sao cô lại có bạn học như vầy.

Khác với cậu ta, Tưởng Chính Hàn vẫn bình thản, cách ăn mặc cũng không khác mọi khi, đang cầm trên tay chiếc máy ảnh của Hạ Lâm Hi, nghiên cứu cách dùng.

Tiễn Thần săm soi huy hiệu trường của Hạ Lâm Hi, không nhịn được hỏi cậu: “Cậu thật sự là sinh viên đại học Thanh Hoa?”

Trần Diệc Xuyên không kiên nhẫn nói: “Lừa cậu làm gì?”

Cậu nói: “Cậu biết Hạ Lâm Hi đúng không? Cậu ấy là bạn gái của Tưởng Chính Hàn, cùng lớp đại học với tôi đấy!”