Trạm Thị Vương Triều

Chương 15-2




Có người đi vào kiểm tra tình hình, sau đó ra ngoài bẩm báo với Trạm Hi rằng hai người bên trong đã tắt thở. Mẫn Tiên Nhu ôm Trạm Hi, cả người mỏi mệt buồn thương, "Là em phái người gϊếŧ chết cả nhà người đó, không phải cha em. Hi Hi, có phải em sai rồi không?"

"Không đâu." Trạm Hi ôm sát Mẫn Tiên Nhu, ánh mắt lấp lánh kiên định, "Ta tuyệt đối không cho bất cứ ai khiến nàng và con chúng ta phải chịu dù chỉ một chút tổn thương."

Hốc mắt Mẫn Tiên Nhu nóng lên, "Hi Hi biết rồi?"

Trạm Hi ôm nàng đi về phía điện Quang Đại ---- chính điện của Hoàng thành, "Lúc nàng ôm Trạm Vinh ta đã thấy kỳ quái, Tiên Tiên của ta không phải lúc nào cũng hy vọng ta chỉ thương duy nhất một mình nàng thôi sao? Tại sao có thể để ranh con kia mang họ của ta được? Ta đến tìm Chu y quan hỏi, bà ấy đưa ta một bức thư do phụ vương tự tay viết, lúc đó ta mới hiểu, hóa ra Tiên Tiên của ta đang tràn lan tình yêu thương của mẹ."

Mẫn Tiên Nhu bị nàng trêu chọc nên nỗi buồn hơi vơi bớt, "Nói thế là Hi Hi đã biết chuyện của mẫu hậu và phụ vương rồi?"

Trạm Hi cười nói: "Đúng vậy, trước đây phụ vương còn giả bộ ra vẻ không đồng ý chuyện của hai ta, cứ nhớ tới lúc đó lại khiến ta bực bội, sau này nhất định phải để cháu gái phụ vương đi đòi lại món nợ này."

Mẫn Tiên Nhu phì cười, "Hi Hi, sau này chúng ta nhất định phải đối xử tốt với dân chúng, đừng để những người vô tội kia phải chết oan uổng."

Trạm Hi chậm rãi gật đầu, "Được."

Hai người tay nắm tay đi tới điện Quang Đại, Võ Sư Đức vừa thấy liền vội vàng tiến đến, quỳ xuống hổn hển thưa: "Xin vương gia và công chúa định đoạt, hiện nay người của chúng ta đã bao vây chặt chẽ quanh phủ của Mẫn Huyễn, có cần tróc nã Mẫn Huyễn không?"

Vẻ mặt Mẫn Tiên Nhu khôi phục lại vẻ bình thường, đáp: "Không cần, ông phái người giám sát kỹ là được. Một khi Triệu Phúc Toàn bước vào phủ Mẫn Huyễn, không lâu sau nhất định Mẫn Huyễn sẽ chạy trốn. Đến lúc đó, ông cứ sai người đuổi theo phía sau, đuổi đám người ấy vào địa bàn của Mẫn Dục. Nhớ kỹ, việc đuổi bắt Mẫn Huyễn này nhất định phải tiến hành bí mật, hơn nữa phải diễn sao cho thật giống. Đợi đến khi hắn vào địa bàn của Mẫn Dục rồi, thì lệnh cho Viên gia tiếp ứng, rồi tuyên truyền khắp nơi, phải để cả thiên hạ đều biết hắn có thánh chỉ." Nàng cười nói với Trạm Hi: "Em đưa Triệu Phúc Toàn một tờ thánh chỉ truyền ngôi cho Mẫn Huyễn. Hi Hi vừa đăng cơ, Mẫn Dục nhất định cũng đăng cơ. Tới lúc đó xem liệu hắn có gϊếŧ Mẫn Huyễn hay không? Mẫn Huyễn có thánh chỉ, được coi là 'chính thống', một khi Mẫn Dục xuống tay thì sẽ bị coi là 'mưu nghịch', coi hắn còn lấy được cớ gì để thảo phạt chúng ta. Nếu không gϊếŧ, thì cũng không thể để một nước có hai vua, chúng ta chỉ việc ngồi chờ xem bọn hắn đấu với nhau thế nào thôi."

Trạm Hi muốn cho nàng vui vẻ, cố ý nói: "Nếu ta là Mẫn Dục, sẽ nhốt Mẫn Huyễn lại. Như vậy nàng tính làm thế nào?"

Mẫn Tiên Nhu biết Trạm Hi đang muốn để mình vui, trong lòng ấm áp, ra vẻ giận liếc nàng, "Nếu thế, chúng ta sẽ bảo người ở đó ra tay trợ giúp Mẫn Huyễn, đảm bảo phải khiến Mẫn Dục ngày ngày phiền lòng."

Võ Sư Đức tâm phục khẩu phục, liền lui đi.

.

Cả đại điện hùng vĩ giờ chỉ còn hai người Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu, cả hai nhìn bốn phía trống rỗng xung quanh, đột nhiên ôm nhau bật cười. Mẫn Tiên Nhu tựa đầu lên bả vai Trạm Hi nói: "Bây giờ còn phải làm ba chuyện. Một, tin tức chúng ta vào kinh nhất định phải phong tỏa trong mười ngày. Hai, chiêu hàng Phạm Hách, loại bỏ Mẫn Vĩ. Ba, ổn định cựu thần tiền triều, người từ Đoan của chúng ta tới đây vẫn chưa quen thuộc triều chính, bây giờ nhất thiết vẫn cần dựa vào đám cựu thần kia, đợi đến đầu xuân sang năm chúng ta mở khoa thi rồi, sẽ từ từ thay những kẻ đó."

"Ta hiểu ý nàng, ổn định đại cục mới là chuyện quan trọng nhất." Trạm Hi cũng tựa cằm lên vai Mẫn Tiên Nhu: "Phong tỏa tin tức không khó. Chỉ là, ai đi chiêu hàng mới là việc khó? Ai nên là người ra mặt ổn định cựu thần? Loại bỏ Mẫn Vĩ thì dễ thôi, nhưng đại quân ba mươi vạn của hắn nên giao cho ai quản đây?"

"Chỉ hoàng đế mới có thể khiến đám cựu thần yên lòng, việc này trừ Hi Hi ra thì không ai thay được. Về Phạm Hách, nếu Hi Hi không đi được, thì phải giao cho người mà Hi Hi tin tưởng nhất, vì thế chỉ có thể là em. Còn đại quân ba mươi vạn của Mẫn Vĩ, không thể giao cho Lý Lãng, nếu không thế lực của Lý Lãng sẽ quá lớn, nếu có dị tâm thì không cách nào kiềm chế được. Còn Triệu Nham thì phải chống Mẫn Dục, nhất thời không thể trở về, cũng không thể tùy ý điều động ba mươi vạn quân này, để phòng ngừa giữa đường làm phản, khó thể dọn dẹp. Em thấy không bằng để Võ Sư Đức đi, thứ nhất, ông ấy ở kinh thành nhiều năm, thế lực rắc rối khó gỡ, lúc này lưu ở kinh thành, nếu có lòng muốn kể công đòi quyền, cấu kết với cựu thần thì ngược lại sẽ khiến chúng ta bó tay bó chân; thứ hai, tuy ông ấy không biết điều binh khiển tướng, nhưng lại rất am hiểu thu phục lòng người. Chúng ta cho ông ấy một chức ngự sử, chỉ để ông ấy quản lý ba mươi vạn binh mã kia, còn lại thì không được phép nhúng tay vào việc lớn về chính trị và quân sự ở nơi đó. Chờ tới khi chúng ta đã hoàn toàn nắm được mọi thứ trong tầm tay, thì mới triệu ông ấy về kinh cũng chưa muộn." Mẫn Tiên Nhu phân tích rõ ràng mạch lạc.

Trạm Hi khổ sở: "Cái khác ta không ý kiến, nhưng thân thể lúc này của nàng, ta không muốn để nàng tiếp tục mạo hiểm."

Mẫn Tiên Nhu dịu dàng cười: "Em tính rồi. Em không cần phải tới tận quận Võ Uy để gặp Phạm Hách đâu, mà sẽ dẫn theo Lý Lãng, tìm một địa phương nằm giữa kinh thành và quận Võ Uy để gặp ông ta, rồi bảo Lý Lãng viết một bức thư tay gửi Phạm Hách. Với tính cách ích kỷ của Phạm Hách, nếu thấy có lợi, nhất định ông ta sẽ đồng ý. Em biết Hi Hi lo lắng cho em, nhưng Hi Hi phải hiểu, đây là những việc vô cùng quan trọng phải nhanh chóng giải quyết. Nếu Mẫn Vĩ biết được tin tức chúng ta đã khống chế kinh thành, sợ rằng tên mãng phu không đầu óc kia sẽ đi nhờ cậy Bắc Địch, đến lúc đó sẽ hậu họa khôn lường." Nàng ngẩng đầu, mắt tỏa sáng lấp lánh như sao, "Chỉ còn một bước nữa thôi, Hi Hi, chúng ta nhất định sẽ trèo lên đỉnh thiên hạ kia. Đừng để lãng phí mấy năm tương tư vì chia lìa, đừng để lãng phí những sinh mạng vô tội đã vì chúng ta mà chết."

"Chỉ còn một bước cuối cùng? Được." Trạm Hi áp chế lòng không lỡ, "Ta tạm thời cho phép Phạm Hách thủ trấn ở quận Võ Uy, đợi ngày sau rảnh tay, ta thế nào cũng phải loại bỏ tên tiện nhân không màng tới đại nghĩa, tới dân tộc này."

Cách đó không xa, cao cao trên bậc đá, chính là chiếc long ỷ lạnh băng, không một chút hơi ấm.

.

Trời tờ mờ sáng, người trong kinh thành bắt đầu thức giấc, bọn họ đều ngạc nhiên khi phát hiện trên đường cái đâu đâu cũng có quân đội tuần tra, quân phục còn là kiểu dáng mà bọn họ chưa từng được thấy. Đương nhiên dân chúng đều cảm thấy hoảng sợ, có điều quân đội này chỉ đi tuần tra giới nghiêm, chứ không quấy nhiễu đến dân chúng. Rồi có một người biết chữ đột nhiên chỉ vào cờ hiệu nhỏ giọng nói, "Đoan, là quân Đoan, là người của Đoan vương đó." Trong lòng những người dân khác cũng mơ hồ hiểu, từ ngày hôm nay thế cuộc đã đổi ngôi. Bọn họ vẫn thật cẩn thận, không dám trêu chọc thị phi, chờ mong hừng đông đến.

Lúc này có một ông lão trà trộn trong đám người đó, từ từ bước tới phía nhà mình. Sau khi đến trước một cổng nhà xa lạ, vừa định nâng tay gõ thì cánh cửa lại tự mở ra, một thanh niên bước ra ngoài, cung kính nói: "Triệu viên ngoại, ngài đã trở về."

Ông lão đó gật đầu với người thanh niên lạ, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng thành, quỳ xuống dập đầu, âm thầm cầu chúc, Hoàng thượng, mong ngài lên đường bình an. Gã biết quãng đời còn lại của mình sẽ ở tại đây an hưởng tuổi già, cũng chính là chiếc lồng vàng mà công chúa ban cho gã. Có điều, vẫn được chút tự do, dù sao vẫn tốt hơn nhiều cái hoàng cung ăn sống nuốt tươi kia. Gã run rẩy đứng lên, vừa định vào cửa thì thấy một chiếc xe ngựa được mấy chục thiết kỵ bảo vệ chạy lướt qua đầu nhà, đó hình như là ---- Công chúa?

.

Mẫn Tiên Nhu chỉ nghỉ ngơi một lát liền dẫn theo Võ Sư Đức đến quân doanh Lý Lãng. Vào canh bốn, Lý Lãng và Vệ Tự đã cùng đồng thời tấn công hai phía và khống chế gọn Thủ Kinh quân. Sau khi nắm được Thủ Kinh quân, bọn họ ngay lập tức trở về quân doanh, nhưng vừa mới vào kinh tính đi gặp Trạm Hi thì nghe tin công chúa đến, liền vội vàng sửa sang lại trang phục, quỳ xuống nghênh đón Mẫn Tiên Nhu. Ba người cùng bàn bạc với nhau một lúc mới quyết định địa điểm để gặp mặt Phạm Hách ở thành Hối Phường. Đây là nơi trung gian, cùng cách kinh thành và quận Võ Uy ba ngày đi đường. Lý Lãng sợ Phạm Hách không đến làm hỏng đại sự, còn thầm một mình đi trước để tự mình đi mời Phạm Hách để tỏ lòng thành.

.

Ngày mười bảy tháng Mười một, trong một quán trọ nhỏ bình thường ở thành Hối Phường, Mẫn Tiên Nhu đang ngồi bên một bàn gỗ sơ sài, đối mặt với một nam tử dáng người trung bình, tóc hoa râm, để râu quai nón rậm rạp. Nàng nhẹ mỉm cười, nói: "Chim khôn lựa cành mà đậu, Phạm tướng quân nếu đã một mình tới, chứng tỏ trong lòng đã có quyết định."

"Từ khi mười lăm tuổi Phạm Hách nhập ngũ đến nay, suốt bốn mươi năm, thần đều một lòng vì nước vì nhà, không dám nửa điểm tắc trách. Đáng tiếc triều đình gian thần lộng hành, Phạm Hách dù có chí hướng nhưng không thể cống hiến sức mình. Hôm nay xuất hiện minh chủ, quả là may mắn của thiên hạ, của dân chúng, cũng như của Phạm Hách đây. Nếu thần còn không thuận theo ý trời, vậy chẳng phải sẽ chịu cảnh thiên hạ phỉ nhổ? Thần sao có thể làm kẻ tội nhân thiên cổ đây?" Bao lời nịnh nọt mà Phạm Hách nói ra thật khiến người ta cảm thấy tràn đầy hiên ngang lẫm liệt. Lúc trước, khi Mẫn Vĩ cầm thánh chỉ tới muốn gã khởi sự, thì gã đã đắn đo suy tính thiệt hơn. Vì sao trước đây gã lại gả con gái cho Mẫn Vĩ? Không phải vì vừa ý thân phận hoàng tử của hắn sao? Nhưng đáng giận chính là lại trở thành nuôi một con sói vong ơn, sau khi có thế lực riêng thì hắn chẳng còn để người cha vợ là gã vào mắt và đối xử với con gái gã ngày càng tệ bạc. Kẻ như vậy sao có thể giúp! Huống chi, tờ thánh chỉ kia rõ ràng là bẫy. Đi nhờ vả Mẫn Dục hoặc Mẫn Huyễn? Phạm Hách đã bị nhận là người phe cánh bên Mẫn Vĩ, bây giờ mà trơ mặt mò tới đó, không nói tới chuyện khiến người ta coi thường, mà gã còn rất dễ bị người ta nghĩ cách loại bỏ hãm hại, như thế người nhà và tính mạng gã không phải bị lâm nguy sao? Phạm Hách không phải kẻ mãng phu như tên Mẫn Vĩ kia, chuyện ngu xuẩn như đi nhờ vả Bắc Địch chắc chắn sẽ không làm. Người dân quận Võ Uy đời đời đều đánh trận với dân du mục phương Bắc, nếu giờ mà đi theo địch, vậy chẳng phải phụ lòng dân, tự chịu phận diệt vong? Bây giờ có Lý Lãng tự mình đến mời, công chúa ra mặt hòa giải, chưa nói tới đây là chuyện cực kỳ có mặt mũi, mà đã thể hiện rõ sự coi trọng của Trạm Hi đối với gã. Chỉ là dù Phạm Hách nói thế, nhưng vẫn còn đang chờ đợi điều kiện của hai nàng cho gã.

Mẫn Tiên Nhu hiểu thấu tâm tư này của Phạm Hách, bèn cười lấy ra một phong thư, nói: "Đây là thư do Đoan vương tự tay viết, nàng cho phép ông được quyền vĩnh thủ quận Võ Uy."

Phạm Hách 'phịch' một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Thần, Phạm Hách quyết không phụ hoàng ân." Lời này thể hiện rõ gã đã công nhận Trạm Hi không chỉ là vương gia.

"Thế nhưng..." Lời của Mẫn Tiên Nhu bỗng chuyển giọng, "Mẫn Vĩ kia chính là con rể của ông, cho dù Đoan vương rất yên lòng với tướng quân, nhưng chưa chắc thuộc hạ của Đoan vương sẽ không có tâm lo lắng." Ý nói, Vì Phạm Hách ông, vương gia đã phải gánh chịu rất nhiều áp lực trước thuộc hạ của mình, ông cũng nên thể hiện ra chút thành ý chân thành gì đi chứ?

Phạm Hách hiểu ý, "Xin công chúa chuyển lời tới vương gia, chỉ cần năm ngày, thần nhất định sẽ không để vương gia tiếp tục khó xử."

Mẫn Tiên Nhu chỉ cười chứ không nói gì thêm. Phạm Hách lập tức hiểu, đây là công chúa đang thúc giục gã mau chóng hành động, liền phục lạy hành lễ rồi vội vã rời đi. Sau đó Mẫn Tiên Nhu lập tức gọi Lý Lãng đến, lệnh ông lãnh binh lên phương Bắc, năm ngày sau nhất định phải khống chế được quân của Mẫn Vĩ ở Cự thành. Lý Lãng vừa lĩnh mệnh rời đi, nàng lại triệu Võ Sư Đức tới, khẩn thiết nói: "Tiên sinh chính là trọng thần tâm phúc của bổn cung và Trạm Hi, bây giờ là thời khắc mấu chốt, không có tiên sinh thì không thể thành công. Tiên sinh hãy lập tức đi cùng Lý Lãng, chờ sau khi Lý Lãng khống chế được Cự thành rồi, ba mươi vạn quân của Mẫn Vĩ kia, tiên sinh tất yếu phải nắm chặt trong tay."

Võ Sư Đức không ngờ sẽ có nhiệm vụ đó, ngẩn người, "Thuộc hạ không biết điều quân đánh giặc."

Mẫn Tiên Nhu đáp: "Chống lại Bắc Địch là việc của Lý Lãng, tiên sinh không cần quan tâm. Ông chỉ cần đưa ba mươi vạn quân này cách xa Cự thành tầm trăm dặm cắm trại, và làm yên lòng để bọn họ không bất ngờ làm phản là đủ rồi. Ba mươi vạn quân này nếu rơi vào tay Bắc Địch, vào tay Phạm Hách hay Lý Lãng, đều khiến vương gia không thể yên tâm. Tiên sinh là người mà bổn cung và Trạm Hi yên tâm nhất, việc này không thể không giao cho tiên sinh. Nhất định tiên sinh phải biến ba mươi vạn quân này trở thành quân đội phục tùng triều đình. Chờ thiên hạ định rồi, bổn cung tự sẽ phái người tới thay thế tiên sinh."

Võ Sư Đức đã hiểu, liền quỳ xuống lĩnh mệnh. Mẫn Tiên Nhu lại nói: "Hai người Phạm Hách, Lý Lãng này tiên sinh cũng cần phải lưu ý. Vương gia cho phép tiên sinh có quyền dâng mật tấu, nếu quả thực có việc không tiện nói rõ, thì có thể trực tiếp tấu cho bổn cung."

Quyền được dâng mật tấu, là việc mà chỉ có những người cực kỳ được tin tưởng mới có thể làm. Điều này nói rõ hai người tương lai có quyền lực nhất của quốc gia này rất tín nhiệm ông, ngày sau tương lai của ông sẽ không bị giới hạn. Nghĩ thế, Võ Sư Đức kích động tới có chút phát run, "Thần, lĩnh chỉ."

Mẫn Tiên Nhu vừa lòng nhìn theo bóng dáng ông đi ra ngoài, rồi chợt mặt lạnh nói: "Dậu Dương, ngươi đi báo cho Mão Mai, Thần Bồ, Tị Thử. Ngoài Lý Lãng, cũng phải giám sát thật kỹ Võ Sư Đức và Phạm Hách, nếu có dị động, không cần lưu lại." Dậu Dương tuân mệnh rời đi.

Sau khi đã sắp xếp thỏa đáng hết thảy, Mẫn Tiên Nhu vẫn chưa định nghỉ ngơi, mà lập tức quay trở về kinh thành.