Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Chương 39




Tiến vào tháng giêng, sắc màu rực rỡ, liếc mắt nhìn qua tựa hồ tất cả đều là việc vui.

Tiêu gia công tử muốn thú Trịnh gia cô nương, trong cung đều nổi lên bát quái. Thời điểm Lý Dụ nhìn thấy Tiêu Hoàn đang làm nhiệm vụ, đem cậu triệu đến trước mặt, cũng trêu ghẹo vài câu.

Tiêu Hoàn cùng Tiêu thái hậu giống nhau, tuy rằng anh tuấn, nhưng cũng không rất giống Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản rất sắc bén, có lúc y lại như mũi kiếm sắc nhọn dưới ánh mặt trời trong ngày đông, làm người hoa mắt. Tiêu Hoàn chính là thiếu niên bình thường, thận trọng, khen một câu tuấn kiệt không quá phận, nhưng mà cũng không thể khen được nhiều.

Đương nhiên thận trọng cũng là tốt rồi, một người thận trọng, dù sao cũng hơn một công tử bột xốc nổi.

“Trịnh gia cô nương, tú ở ngoài tuệ bên trong* bao nhiêu người cầu không được, cậu như vậy không được phụ lòng.” Lý Dụ lấy ra ngữ khí của trưởng bối cười căn dặn Tiêu Hoàn.

*Tú ở ngoài tuệ ở trong: đại khái là ở ngoài xinh đẹp, bên trong cũng rất thông minh.

Bất quá không quản cậu có bao nhiêu thận trọng, Tiêu Hoàn dù sao vẫn chưa tới mười tám tuổi, bị hoàng đế trêu chọc, liền lộ ra một tia ngại ngùng. Lý Dụ mặc dù chưa có gặp qua Trịnh gia cô nương, bất quá cũng nghe hoàng hậu nhắc qua, nói là cô nương ấy vừa thông tuệ lại hào phóng, mặt tròn, thoạt nhìn là tướng may mắn. Trịnh gia cùng Tiêu gia từ trước có quen biết, Tiêu Hoàn tựa hồ cũng chung tình với Trịnh cô nương. Như thế, hai người quả là một đôi đáng yêu.

Tiêu Từ Giản quả nhiên sẽ không ép buộc nhi tử của y. Lý Dụ làm trưởng bối (chuẩn cha ghẻ) nội tâm rất vui mừng.

Hàn Vọng Tông cùng cháu gái của Hà Quân Đạt cũng đã xác định. Hà Quân Đạt đem cháu gái từ quê nhà đến kinh thành, cho nàng ở tại nhà của Hà gia.

Hàn Vọng Tông năm trước xin cưới, Hà gia cũng biết đạo lý, đều vui vẻ nói đây là một mối hôn nhân tốt. Hai người mặc dù trải qua khó khăn nhưng cuối cùng cũng hạnh phúc bên nhau.

13 tháng giêng, trong cung cũng xếp đặt đèn hoa, nhìn thấy chỗ nào cũng đều là đèn rực rỡ. Treo các loại đèn đủ màu sắc, theo gió thổ mà nhẹ nhàng lay động, ánh đèn tùy theo mà chập chờn, Lý Dụ xem một đoàn sắc màu rực rỡ kia, phút chốc hoảng hốt, chỉ cảm thấy những đèn lồng này lại không theo phong cách cổ trang, trái lại rất trẻ con, thích thú.

Hắn cũng có lúc sẽ nghĩ, từ góc độ thời đại mà xem hắn chính là một người hiện đại bây giờ hồn ở nơi cổ đại này cùng một đám tổ tông đấu với nhau. Nhưng thay đổi góc nhìn hắn mới là người già nhất ở cái thời đại này, bởi vì phải trôi quá mấy ngàn năm nữa mới đến thời đại của hắn mà.

Có lẽ dưới ánh đèn chập chờn, đêm tối sẽ khiến hằn suy nghĩ bậy bạ, phảng phất như những thứ phồn hoa này cũng không thể cất giấu được sự cô độc của hắn. hắn thậm chí có lúc sẽ nhớ đến thời điểm phồn hoa ở hiện đại.

“Phụ hoàng, phụ hoàng!” Tiểu công chúa kéo tay Lý Dụ, muốn hắn lấy cho mình một chiếc đèn. Lý Dụ ôm lấy bé, không cho chạy loạn khắp nơi. Kêu cung nhân cầm chiếc đèn lưu ly nhỏ đến.

Tiểu công chúa nóng giận, “ba” liền đem đèn lưu ly rớt bể.

“Không muốn cái này!” Bé không muốn đèn lưu ly quý trọng, mà là đèn lồng giấy nhẹ.

Lý Dụ đùa nàng: “Con rốt cuộc muốn cái nào a? Con không nói con muốn cái nào, phụ hoàng làm sao biết là cái nào.”

Tiểu công chúa chỉ cái này, Lý Dụ liền nói cái kia, làm Tiểu công chúa gấp đến độ nước mắt liền chảy ra. Nhóm cung nhân không nhịn được cười. Hoàng hậu đứng ở cách đó không xa, nhìn đèn, nhìn hoàng đế cùng Tiểu công chúa, cũng không khỏi mỉm cười. Nàng dắt tay Hiền phi Trần thị đi tới, đem chiếc đèn kim ngư cho Tiểu công chúa, mới làm tiểu công chúa nín khóc, mỉm cười.

Bọn nhỏ cùng nhau chơi, một vòng cung nữ vây quanh bọn họ, trong hoa viên thanh âm cười đùa không dứt. Hoàng hậu nhìn chằm chằm hài tử, thấp giọng nói: “Bệ hạ yêu thích Tiểu công chúa như thế, trong cung nếu như thêm mấy cô gái như thế nữa cũng rất tốt.”

Nàng cùng hoàng đế sóng vai ngồi ở một chỗ, tiếng nói chuyện tuy rằng rất nhỏ, mà Lý Dụ nghe được rất rõ ràng. Hắn nhìn hoàng hậu liếc mắt một cái, lại nhìn Hiền phi liếc mắt một cái. Hiền phi đứng ở cách đó không xa, nàng từ mùa hè bị bệnh hồi lâu, gần đây rốt cục tốt lên, trên mặt dùng son phấn, cũng dần tiêu bớt sắc mặt mệt mỏi, hiện ra một thân mềm mại xinh đẹp.

Lý Dụ cũng thấp giọng hướng hoàng hậu nói: “Cho nên các ngươi liền gọi Trần nương tử đến chăm sóc công chúa?”

Hắn còn nhớ chuyện này.

Hoàng hậu chỉ nói một tiếng: “Bệ hạ!” Sắc mặt nàng có chút tái nhợt oan ức, mà không có phủ nhận. Lý Dụ biết nàng và Hiền phi đi lại gần nhau, nói lời này cũng không mang nhiều ý tứ, hắn cũng muốn cho Phùng hoàng hậu một chút mặt mũi.

“Sau đó Trần nương tử như thế nào rồi?” Hắn hỏi.

Hoàng hậu lúc này mới hòa hoãn một chút, nói: “Hiền phi đã khiển trách nàng ta… Lén lút lau nước mắt mấy đêm. Nàng ta thật ra là người thận trọng, chỉ là nhất thời bị mê hoặc tâm hồn.”

Lý Dụ trầm mặc chốc lát nói: “Chờ ra tháng giêng, đưa nàng về nhà đi, ban thưởng nàng ít thứ, đừng quá hơi lúng túng ——  một cô nương tốt như vậy, chôn vùi ở trong cung làm cái gì.”

Hoàng hậu sờ môi, nàng thực sự không hiểu tâm tư của hoàng đế. Nếu như ghét Trần nương tử, vì sao liền lo lắng lối thoát cho nàng ta, bảo vệ nàng ta. Bất quá nàng vẫn đáp lại vâng.

Cái gì gọi là chôn vùi ở trong cung… Trong lòng nàng mơ mơ hồ hồ chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng cũng không nắm bắt được, chỉ cảm thấy những ánh đèn rực rỡ cũng không thú vị như vậy.

Lý Dụ từ hoa viên quay về Đông Hoa cung, trên đường lại nghe được một  tiếng sáo. Đêm nay tấu nhạc trợ hứng đều phải tản đi, lúc này không biết là người nào đang thổi, trong gió đêm chỉ có tiếng sáo cô đơn.

Lý Dụ thuận miệng lẩm bẩm một câu: “Tiếng địch này nghe thê lương…”

Hắn nghe tiếng sáo kia liền không nhịn được thở dài, rốt cục cũng cảm thấy được khoan khoái rất nhiều.

Đến ngày 15 tết Nguyên Tiêu, của cung mở ra, một số nữ quan được chủ nhân sủng ái sẽ được xuất cung xem đèn. Mặc dù chỉ là một nhóm người, nhưng họ cũng rất hưng phấn. Thời điểm này được phép mang người khác vào cung, nhưng cũng phải bị kiểm tra một tí, nhưng một năm chỉ có một lần mọi người cũng không ngại phiền.

Lý Dụ ngày hôm đó ban ý chỉ, tăng chức cho Tiêu Hoàn, cho cậu ta làm tướng quân, Trịnh gia cô nương làm cáo mệnh phu nhân. Đây chính là đại lễ hắn ban cho Tiêu gia. Tiêu Từ Giản tự mình dẫn Tiêu Hoàn đến trước mặt hắn tạ ơn.

Đều là những lời nói khách sáo theo lệ, sau đó Tiêu Hoàn lui xuống, Lý Dụ hỏi Tiêu Từ Giản buổi tối đi nơi nào xem đèn.

Tiêu Từ Giản không nói, Lý Dụ cũng đoán được đại khái.

“Thừa tướng đại khái là không đi xem đèn đi?”

Tiêu Từ Giản cười cười, nói: “Bệ hạ cho là thần sẽ không đi xem?”

Lý Dụ nói: “Ở nhà xem đèn không tính, ở trong cung xem đèn cũng không tính —— đều quá tầm thường; ngươi ước hẹn giai nhân, đi đến chùa xem đèn sao?”

Tiêu Từ Giản như là cảm thấy được hoàng đế nói vô cùng thú vị, vẫn như cũ mỉm cười, ngoài miệng lại phủ nhận: “Đó là việc mà những người trẻ tuổi như Tiêu Hoàn kia làm. Người lớn tuổi, sẽ không thích những việcnày…”

Y đã biết tâm tư của Lý Dụ, ôn nhu “đâm xuyên” hắn: “Bệ hạ nếu như muốn ra cung xem đèn, làm ơn, nhất định phải mang theo thị vệ.”

Lý Dụ không chịu bỏ qua cơ hội này: “Trẫm cũng không phải đến xem đèn, mà là đi thể nghiệm và quan sát dân tình.”

Tiêu Từ Giản gật gật đầu: “Vâng vâng.”

Lý Dụ lại hỏi: “Thừa tướng có nguyện ý đi cùng trẫm thể nghiệm và quan sát không?”

Tiêu Từ Giản bật cười, y không hề trả lời. Lý Dụ cũng không chờ y trả lời, lập tức lại nói: “Trẫm ra Vĩnh Xương môn, ở lầu phía đông chờ ngươi.”

Đến thời điểm hoàng hôn, Lý Dụ thay đổi thường phục, theo xe mà ra, không để hắn chờ lâu, liền xa xa trông thấy Tiêu Từ Giản đã đứng ở nơi đó.

Hắn cũng là một thân thường phục, trong tay cầm theo một chiếc đèn bằng vải lụa.

Nơi này ở phụ cận của hoàng thành, vẫn là trong nội thành, bởi vậy người lui tới cũng không nhiều, nhưng vẫn sẽ có tụm năm tụm ba đi ngang qua, nhận ra Tiêu Từ Giản không khỏi kinh ngạc, liền không dám tiến lên quấy rối.

Lý Dụ không khỏi nở nụ cười.