Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

Chương 11




Vừa vào cửa, Duẫn An Nhiên phát hiện Chu phụ vẻ mặt nghiêm túc.

Hai phụ tử tiến vào thư phòng.

Đổng Vân vẻ mặt phức tạp nhìn con.

Duẫn An Nhiên vỗ vỗ mu bàn tay mẹ. “Không có việc gì.”

Trong thư phòng, Chu Trọng Hàn ngồi đối mặt đứa con.

“Đây là kết quả sao?” Chu Trong Hàn hỏi.

“Đúng vậy, cha.”

“Rơi vào tay con.”

“Cha, không cần nói vậy, đây là vấn đề sinh kế của hơn một ngàn nhân viên công ty.”

“Con thực sự dự định đem loại việc này làm công việc cả đời?”

“Nếu làm tốt, con tính làm thêm vài năm, sau năm mươi tuổi sẽ lui về nghỉ ngơi.”

“Tiền kiếm đủ rồi sao?” Chu phụ hỏi.

Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Đối với con mà nói, hiện tại không phải là vấn đề kiếm tiền thủ thân, mà là một loại trách nhiệm, một loại thành tựu, con tin tưởng xã hội cần con như vậy.”

Chu Trọng Hàn gật đầu nhưng vẫn không cam lòng nói. “Kỳ thật, lấy bằng cấp cùng kinh nghiệm của con, kiếm một chỗ giảng dạy trong trường đại học là một chuyện dễ dàng.”

Chu Minh Nghĩa tươi cười. “Cha, cha biết con chưa bao giờ nghĩ như vậy. Nếu phải phục vụ xã hội, ở thủ đô hay ở nơi nào khác cũng đều giống nhau.”

“Con đường của con, con tự lựa chọn.” Chu Trọng Hàn nhìn con trai, nhiều năm qua gần như không hề giúp đỡ nó, mà hiện tại người đàn ông trước mặt đã đạt tới đỉnh cao.

“Thật không ngờ, giữa trận phong ba, con lại được lợi nhuận.” Chu Trọng Hàn bất khả tư nghị nói.

“Không, cha, chưa có một hạt bụi bám chân.”

Chu Trọng Hàn vỗ nhẹ vai con. “Cha tin tưởng năng lực cùng thực lực của con, con có thể nói như vậy với cha, đã là chuyện được định sẵn.”

Chu Minh Nghĩa cúi đầu mỉm cười.

Giữa bữa cơm tối, Chu Minh Nghĩa hỏi Đổng Vân. “Dì Vân, sắp tới là kỳ nghỉ năm mới, dì cùng cha con đi ra ngoài một chuyến được không?”

“Không cần đâu.” Đổng Vân lắc đầu.

“Vì sao? Dì không thích à? Đi Australia không tồi, nơi đó hiện giờ đang là mùa hạ.”

“Nhưng là…” Đổng Vân nhìn Chu Minh Nghĩa, ánh mắt như nhung tràn đầy thân thiết, không cách nào nói ra.

Chu Trọng Hàn mở miệng. “Em không muốn đi du lịch sao? Anh nhớ rõ em nói muốn đi.”

“Chính là hiện tại, hiện tại hoàn cảnh như vậy, em…” Đổng Vân không biết biểu đạt như thế nào.

Chu Trọng Hàn cầm tay Đổng Vân. “Không ngại, tốn kém cũng không ảnh hưởng đến Minh Nghĩa, nó có biện pháp.”

“Em xem tuần san….”

Không cần tin.” Chu Trọng Hàn tiếp lời. “Chúng ta đi Australia mừng năm mới, nơi đó có khu người Hoa, không tính là ngoại quốc, cùng người nhà mình không khác nhau, đều bắn pháo hoa, dán câu đối đỏ, ăn bánh mặt. Nơi đó cảnh sắc tốt, chúng ta đi xem đi. Đúng rồi, chúng ta đi nghe ca kịch.” Nói xong, ngữ khí Chu Trọng Hàn trở nên hưng phấn.

“Bọn nhỏ…” Đổng Vân nhìn hai đứa con ngồi bên cạnh.

“Bọn nó sẽ tự tìm tiết mục mừng năm mới, bọn nó còn muốn tìm vui cho chính mình, chúng ta đi mới tốt, bọn nhỏ không sợ có người quấy rầy.”

“Đúng vậy, mẹ, mẹ đi đi.” Duẫn An Nhiên tán thành.

Đổng Vân gật đầu, kỳ thật, bà vẫn hy vọng có thể cùng Chu Trọng Hàn đi du ngoạn.

“Đây là tự nhiên.” Chu Minh Nghĩa gật đầu.

Duẫn An Nhiên cũng hy vọng mẹ sau khi kết hôn thường đi ra ngoài một chút, nhìn thấy bộ mặt thành phố tiêu điều như thế, cậu không muốn làm mẹ thương tâm nhớ lại, cũng sợ bà lo lắng cho mình cùng Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên nói, hy vọng bác Chu và mẹ đợi đến khi thành phố vực dậy mới trở lại Hương Đảo.

Trong văn phòng, Bách Anna cùng Lưu Kí nhỏ giọng nói chuyện.

“Này không biết rốt cuộc thế nào? Sa thải không ít người.” Bách Anna bất an.

“Cũng không nhiều, có một số ít tự mình rời đi.” Lưu Kí so với nàng trấn định một ít.

“Chúng ta…” Bách Anna muốn nói lại thôi. Cô và Lưu Kí cộng sự hơn ba năm, đã có chút tình đồng nghiệp, hai người bù đắp cho nhau, có thương lượng, cũng không nhiều khúc mắc, dưới bàn tay nhào nặn của Chu Minh Nghĩa, chức càng cao, đao quang kiếm ảnh vô hình càng nhiều, hai kẻ đồng sự có thể duy trì tình cảm như vậy đúng là không tồi.

“Tôi tin tưởng Chu tiên sinh có chủ ý của mình.” Lưu Kí nói, tuy rằng hắn không hiểu được những suy tính đằng sau nụ cười của Chu Minh Nghĩa, nhưng theo kinh nghiệm phán đoán, Chu Minh Nghĩa sẽ không vì lần phong ba này mà ngã xuống.

“Tôi sợ…” Bách Anna gắt gao nắm chặt hai tay, gương mặt u buồn.

Lưu Ký nghĩ đến Bách Anna mới vừa mua nhà, gánh nặng kinh tế không thể so sánh với lúc trước, cô còn hai đứa em nhỏ, đương nhiên hy vọng thời gian tới có thể ổn định thu nhập.

“Tôi không dám hỏi.” Bách Anna nhẹ giọng như mắc lỗi.

“Anh ấy sẽ nói cho chúng ta biết.”

Sắp đến kì nghỉ Giáng sinh dài hạn.

Lí Duyên Niên gọi một mình Chu Minh Nghĩa đến gặp riêng.

Lí Duyên Niên ngồi ở bàn làm việc trong phòng chủ tịch hội đồng quản trị, Chu Minh Nghĩa nhìn vị tiền bối kiêm đối tác hiện tại của mình.

Lí Duyên Niên vẻ mặt u sầu.

“Minh Nghĩa, lúc này đây, tôi sai lầm rồi.” Lí Duyên Niên vùi mặt vào hai lòng bàn tay.

“Không. Kế hoạch hành động vừa rồi cũng không sai, chúng ta mua căn cứ thứ năm của Vạn Khải với giá cả hợp lí, tin tưởng tôi, đây là quyết định sáng suốt.”

“Lỗi lầm duy nhất là không đúng thời điểm.”

Chu Minh Nghĩa không nói gì, lẳng lặng nhìn Lí Duyên Niên.

“Một trận này, nửa gia tài của tôi mất trắng, như thế nào cho phải?” Lí Duyên Niên nắm chặt tay thở dài.

“Đông Sơn tái khởi.”

“Tôi cảm thấy không đáng. Minh Nghĩa, tôi đánh giá cao năng lực của mình, tôi đã không sáng suốt, hiện tại bình tĩnh lại mới nhận ra cơn bão lần này đều có những dấu hiệu báo trước, tôi bị lợi ích làm mờ mắt, bị lợi nhuận chi phối, hoàn toàn không đề phòng.”

Chu Minh Nghĩa ôn hòa khuyên giải. “Không, đây không phải là trách nhiệm của anh.”

“Nhưng đây là thất bại của cá nhân tôi.”

Một khoảng lặng rất dài, Chu Minh Nghĩa cùng Lí Duyên Niên đều im lặng không nói lời nào.

Rốt cuộc, Lí Duyên Niên đánh vỡ trầm mặc. “Cô ấy nói phải đi.”

Chu Minh Nghĩa chậm rãi tiếp lời. “Tìm người khác sao?”

“Đúng là có ý định này, còn hỏi tôi một khoảng phí trợ cấp.”

“Đưa cho cô ấy, không ngại, cô ấy theo anh lâu như vậy, không nên bạc đãi.”

Chu Minh Nghĩa không nói rõ tính danh người kia.

Lí Duyên Niên và vợ sống riêng từ lâu, mấy năm qua ông vẫn quan hệ cùng một cô gái gợi cảm, mang cô ta đi tham dự các bữa tiệc, người ngoài thừa nhận mối quan hệ của hai người. Chuyện này, Chu Minh Nghĩa có biết đến.

“Minh Nghĩa cậu vẫn là sáng suốt nhất, chưa bao giờ tùy tiện quen bạn gái.”

Chu Minh Nghĩa cười khổ. “Duyên Niên, người khác không biết đã đành, anh còn không biết sao? Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi quảng giao, nhưng không có nghĩa là tôi thích theo đuổi phụ nữ, phân tích đầu tư cho khách hàng tôi rất rành rẽ, nhưng cùng đồng nghiệp nói chuyện yêu đương tôi không quen. Giao tiếp là một chuyện, hai người quen nhau lại là chuyện khác, tôi cũng không muốn mua vui cho người. Trên phố tôi bị hiểu lầm rất sâu, gián tiếp liên lụy tôi không quen được ai.”

Lí Duyên Niên thở dài một chút nhìn Chu Minh Nghĩa. “Minh Nghĩa, ưu đãi lớn nhất của cậu là người làm nghề này nhưng lại không có mùi tiền quấn thân. Chắc chắn là do cậu xuất thân từ thư hương thế gia, cậu làm công việc này nhưng phong thái làm người cũng như làm việc đều không ám mùi tiền, tư thái thong dong hào phóng, chinh phục không biết bao nhiêu người.”

“Anh đề cao tôi quá rồi.”

Lí Duyên Niên lắc đầu. “Không, trong giới chỉ có cậu là tác phong khiêm nhường, kiếm tiền nhiều như vậy cũng không hề làm chuyện đánh bóng tên tuổi. Chỉ một chuyện như vậy khách hàng đã tự tìm đến cửa, bởi vì bọn họ cần là ý kiến đầu tư tốt nhất chứ không phải những người làm kinh tế chỉ biết khoe mẽ.”

Chu Minh Nghĩa nhìn Lí Duyên Niên cười một cái, nhìn xuống.

Lí Duyên Niên uống một ngụm café đã lạnh. “Tôi rất thích tác phong khiêm nhường của cậu, nhưng tôi biết phía sau nụ cười của cậu lại không đơn giản như vậy.”

Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu nhìn thẳng Lí Duyên Niên chờ ông nói tiếp.

Lí Duyên Niên tựa tay vào ghế, trên mặt không biết là khóc hay cười. “Thời gian dài như vậy tôi mới biết được cổ đông chân chính sau lưng Vạn Đông là cậu, không chỉ mình tôi, cả giới chỉ sợ không có ai biết manh mối này.”

Chu Minh Nghĩa ngữ khí bình tĩnh. “Tôi sớm đã âm thầm mua cổ phần của Vạn Đông.”

Lí Duyên Niên cúi đầu. “Chu Minh Nghĩa, cậu thắng.”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Không, còn chưa.”

“Cậu còn muốn thế nào nữa?”

“Chưa đến lúc.”

Lí Duyên Niên buông thõng tay. “Tôi đã gần như mất trắng.”

Chu Minh Nghĩa nói. “Như thế nào có thể, anh còn rất nhiều.”

“Cái gì? Tôi còn cái gì? Bao nhiêu năm qua tôi thuận buồm xuôi gió, tôi đánh giá bản thân rất cao, cho đến hiện tại, hôn nhân thất bại, sự nghiệp thất bại, người phụ nữ bên cạnh cũng rời bỏ, người hầu cận cũng đi rồi. Tôi từ trên cao ngã xuống, cái gì cũng không còn.” Nói xong, giọng Lí Duyên Niên đã nghẹn ngào.

Chu Minh Nghĩa đưa tay vỗ vỗ cánh tay Lí Duyên Niên. “Không, anh còn có Bội Bội.”

Lí Duyên Niên ngẩng đầu. “Bội Bội.” Đó là nhũ danh con gái duy nhất của ông.

“Đúng vậy.”

“A, Bội Bội.”

“Cô bé là ánh sáng sinh mệnh của anh.”

Trong mắt Lí Duyên Niên hiện lên ôn nhu.

Chu Minh Nghĩa tựa lưng vào ghế chậm rãi mở miệng. “Nếu anh định bán ra cổ phần Vạn Khải, không bằng bán cho tôi đi.”

Lí Duyên Niên chậm rãi gật đầu, hai người, đều chờ đợi một câu này.

Chu Minh Nghĩa gật đầu.

“Hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay. Minh Nghĩa, cậu là người thắng lớn nhất.”

Chu Minh Nghĩa lắc đầu. “Không, Duyên Niên, tôi gánh vác Vạn Khải đồng nghĩa với việc quản lý gần ngàn nhân công, phụ trách vô số cổ đông, áp lực đè nặng trên vai, bước đi gian nan. Đoạn thời gian tới, tôi cũng sẽ không có một ngày yên lành.”

Nghe Chu Minh Nghĩa nói vậy, Lí Duyên Niên cười khổ.

“Như vậy đi, sau kì nghỉ giáng sinh dài hạn, chúng ta sẽ bàn đến các thủ tục.” Lí Duyên Niên quyết định.

“Tôi đã biết.”

“A, đã đến lúc tôi nên lui về.” Lí Duyên Niên ôm đầu thở dài.

“Có thể nghỉ ngơi một chút. Bội Bội không phải vẫn muốn đi Australia sao?” Chu Minh Nghĩa đề nghị

Lí Duyên Niên buông tay. “Australia?”

“Phải.”

“Như thế nào tôi lại không biết, nó nói khi nào?”

Chu Minh Nghĩa nhìn Lí Duyên Niên có một chút trách cứ, Lí Duyên Niên cúi đầu áy náy, ông nhiều năm sống cùng bạn gái không liên lạc với con gái.

“Bội Bội vẫn thích những bờ cát dài óng ả, hơn nữa cô bé hy vọng có thể học ngành quản lý nhà hàng khách sạn. Không bằng nhân cơ hội nghỉ dài hạn này, anh cùng Bội Bội đi Australia một chuyến, thuận tiện tham quan một số trường xem Bội Bội có thích hay không?”

Lí Duyên Niên nhìn Chu Minh Nghĩa, sau một lúc lâu mới nói. “Nghỉ dài hạn.”

“Phải, nghỉ dài hạn.”

“Cũng tốt, tôi sẽ nghỉ dài hạn một chuyến.”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Anh đã năm năm chưa gặp Bội Bội, hiện tại cô bé cao bao nhiêu anh có biết?”

Lí Duyên Niên cúi đầu. “Chu Minh Nghĩa, Chu Minh Nghĩa. Thôi. Tôi nghĩ cậu sẽ không cùng lúc vừa thu thập toàn bộ cổ phần của tôi, vừa cười thầm tôi chạy trối chết. Chu Minh Nghĩa, nếu trong giới phải chọn một người quân tử, tôi sẽ chọn cậu. Cũng như thế, nếu phải bán ra, tôi sẽ bán cho cậu.”

Trên mặt Chu Minh Nghĩa vẫn là nụ cười thản nhiên đến vĩnh hằng.

Duẫn An Nhiên phụng mệnh đi chụp ảnh cho lễ Giáng sinh, đến các trường quay lớn chụp ảnh.