Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 32: Đứng không yên




“Con muốn mặc, bà làm cho con a!”

Thẩm mẹ thấy cô ưa thích như vậy, đáp ứng, bà hơn mười năm làm quần áo, loại kiểu dáng chưa thấy qua này cũng không làm khó được bà, không phải là làn váy lớn hơn một chút sao? Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Thẩm mẹ lấy cây thước ra đo đạc cho cô, rồi đem tất cả vải Tây Dương lấy ra, hỏi cô thích dạng gì.

Bảo Châu chỉ vào một khúc vải màu hồng phấn viền ren nói: “Con muốn cái này.”

“Vậy thì làm cái này, hôm nay áo tay dài quá nóng, tôi làm cho cô ngắn tay a! Váy quá dài dễ bị dẫm lên, tôi rút ngắn một chút, này cũng quá lớn, không dùng, tôi làm cho nhỏ một chút.” Thẩm mẹ nói xong bắt đầu tiến hành cắt may, động tác của bà nhanh, cho tới trưa đã làm xong.

Bảo Châu đi vào nhà thay đổi, rất vừa vặn, Thẩm mẹ giúp cô buộc lại dây phía sau, nhìn thấy cảm thấy có chút không được hoàn mỹ, liền từ trong hộp đồ trang sức chọn lựa một vòng cổ mã não xinh đẹp đeo lên cho cô, lại dựa theo tranh vẽ trên báo chí chải tóc lại cho cô, hướng trước gương, đáng yêu không thể tả, Bảo Châu chính mình nhìn thấy cũng rất ưa thích: “Thật xinh đẹp.”

Đã có quần áo mới Bảo Châu ngoan ngoãn không ít, buổi chiều đi thời điểm đi theo Thẩm mẹ ra cửa hàng, không có ở náo, chỉ là không ngừng đứng ở trước gương nhìn tới nhìn lui, cười đến không ngậm miệng lại được, còn kém hỏi một câu, tấm gương tấm gương ai là người xinh đẹp nhất trên thế giới này.

Trần đại thẩm ở bên cạnh sau khi ngủ trưa thức dậy, nhàn rỗi đến tìm Thẩm mẹ nói chuyện phiếm, thấy Bảo Châu mặc quần áo mới, lập tức giật mình hỏi Thẩm mẹ: “Đây là vải gì ah! Thật xinh đẹp. Kiểu dáng cũng rất tốt, tiểu tử này eo mảnh đấy.”

“Nghe nói là viền ren, vải Tây Dương. Kiểu dáng cũng là dựa vào kiểu dáng Tây Dương làm đấy, ” Thẩm mẹ nói xong.

Trần đại thẩm càng cảm thấy dễ nhìn, vải Tây Dương, kiểu dáng Tây Dương ah!

Nhất định là có một không hai trong thành, lập tức thích, hỏi giá cả, tuy rằng so với vải vóc bình thường mắc hơn gấp đôi, nhưng cũng hiểu được giá trị: “Làm một bộ cho con gái tôi a!”

Thẩm mẹ gật gật đầu, không nghĩ tới Bảo Châu sẽ mang đến cho bà tiền khai trương đầu tiên: “Tốt! Đợi tí nữa bảo con gái bà đến chọn màu sắc kiểu dáng a!”

Con gái Trần đại thẩm vừa nghe nói làm quần áo Tây Dương, cảm thấy rất hứng thú kêu thêm mấy đứa bạn cùng đến xem cái kỳ lạ quý hiếm, lúc các cô vào cửa hàng nhìn thấy quần áo trên người Bảo Châu đang đứng ở trước gương, đều rất ưa thích, kiểu dáng làm người ta cảm thấy mười phần đáng yêu, màu sắc hồng phấn phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Châu, hơn nữa vóc dáng cô rất đẹp, chỗ nên lồi thì lồi, nên vểnh lên thì vểnh lên, eo lại mảnh, làm bọn họ không khỏi cảm giác mình mặc bộ quần áo kia sẽ có thể có tư sắc như vậy, ngoại trừ con gái Trần đại thẩm, những đứa con gái khác cũng lập tức trở về gọi cha mẹ đến may quần áo cho mình, quần áo xinh đẹp ai cũng đều mơ tưởng.

Các hàng xóm láng giềng thấy nha đầu nhà mình đều ưa thích, dù sao cũng không xa, tất cả mọi người đến cửa hàng nhìn, kết quả nhìn một cái, Thẩm mẹ liền có hơn mười đơn đặt hàng, đều là đặt quần áo kiểu dáng Tây Dương, mọi người sợ nhà mình làm không tốt, đều để cho Thẩm mẹ làm.

Thẩm mẹ tính toán tiền vải và tiền công, nếu làm thành một bộ, thì có thể kiếm hai mươi mấy đồng, phải biết vào thời đại này, một công nhân ở tòa soạn báo tiền lương một tháng cũng mới hơn mười đồng, một ngày vậy mà bà có thể kiếm được tiền lương một tháng của người khác, đương nhiên tất cả đều làm ra, cũng cần tốn ba bốn ngày.

Nhưng lần đầu khai trương, thu được đơn hàng lớn, hơn nữa còn tới vài đơn, cảm giác tựa như đang nằm mơ.

Buổi tối Côn Sơn trở về, nhìn thấy quần áo mới của Bảo Châu, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy rất xinh đẹp mà thôi.

Kết quả đơn đặt hàng váy liền ren bởi vậy một phát không thể vãn hồi, nghe nói là vì có một học sinh nữ ở tại sinh nhật của một bạn học mặc quần áo trong tiệm Bảo Châu, dẫn tới rất nhiều người tranh nhau mua sắm, mỗi ngày đều có vài đơn đặt hàng.

Lại để cho người phiền não chính là tất cả mọi người nghe nói Bảo Châu mặc rất đẹp mắt, đều nhao nhao muốn cô làm mẫu, có đôi khi mặc vào, ở trong tiệm biểu diễn cả ngày, vài ngày như vậy làm cho thể lực của Bảo Châu giảm xuống, chân đều tê rần, mắt nước lưng tròng nhìn Thẩm mẹ: “Con mệt mỏi, con đứng không được…”“Con muốn mặc, bà làm cho con a!”

Thẩm mẹ thấy cô ưa thích như vậy, đáp ứng, bà hơn mười năm làm quần áo, loại kiểu dáng chưa thấy qua này cũng không làm khó được bà, không phải là làn váy lớn hơn một chút sao? Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Thẩm mẹ lấy cây thước ra đo đạc cho cô, rồi đem tất cả vải Tây Dương lấy ra, hỏi cô thích dạng gì.

Bảo Châu chỉ vào một khúc vải màu hồng phấn viền ren nói: “Con muốn cái này.”

“Vậy thì làm cái này, hôm nay áo tay dài quá nóng, tôi làm cho cô ngắn tay a! Váy quá dài dễ bị dẫm lên, tôi rút ngắn một chút, này cũng quá lớn, không dùng, tôi làm cho nhỏ một chút.” Thẩm mẹ nói xong bắt đầu tiến hành cắt may, động tác của bà nhanh, cho tới trưa đã làm xong.

Bảo Châu đi vào nhà thay đổi, rất vừa vặn, Thẩm mẹ giúp cô buộc lại dây phía sau, nhìn thấy cảm thấy có chút không được hoàn mỹ, liền từ trong hộp đồ trang sức chọn lựa một vòng cổ mã não xinh đẹp đeo lên cho cô, lại dựa theo tranh vẽ trên báo chí chải tóc lại cho cô, hướng trước gương, đáng yêu không thể tả, Bảo Châu chính mình nhìn thấy cũng rất ưa thích: “Thật xinh đẹp.”

Đã có quần áo mới Bảo Châu ngoan ngoãn không ít, buổi chiều đi thời điểm đi theo Thẩm mẹ ra cửa hàng, không có ở náo, chỉ là không ngừng đứng ở trước gương nhìn tới nhìn lui, cười đến không ngậm miệng lại được, còn kém hỏi một câu, tấm gương tấm gương ai là người xinh đẹp nhất trên thế giới này.

Trần đại thẩm ở bên cạnh sau khi ngủ trưa thức dậy, nhàn rỗi đến tìm Thẩm mẹ nói chuyện phiếm, thấy Bảo Châu mặc quần áo mới, lập tức giật mình hỏi Thẩm mẹ: “Đây là vải gì ah! Thật xinh đẹp. Kiểu dáng cũng rất tốt, tiểu tử này eo mảnh đấy.”

“Nghe nói là viền ren, vải Tây Dương. Kiểu dáng cũng là dựa vào kiểu dáng Tây Dương làm đấy, ” Thẩm mẹ nói xong.

Trần đại thẩm càng cảm thấy dễ nhìn, vải Tây Dương, kiểu dáng Tây Dương ah!

Nhất định là có một không hai trong thành, lập tức thích, hỏi giá cả, tuy rằng so với vải vóc bình thường mắc hơn gấp đôi, nhưng cũng hiểu được giá trị: “Làm một bộ cho con gái tôi a!”

Thẩm mẹ gật gật đầu, không nghĩ tới Bảo Châu sẽ mang đến cho bà tiền khai trương đầu tiên: “Tốt! Đợi tí nữa bảo con gái bà đến chọn màu sắc kiểu dáng a!”

Con gái Trần đại thẩm vừa nghe nói làm quần áo Tây Dương, cảm thấy rất hứng thú kêu thêm mấy đứa bạn cùng đến xem cái kỳ lạ quý hiếm, lúc các cô vào cửa hàng nhìn thấy quần áo trên người Bảo Châu đang đứng ở trước gương, đều rất ưa thích, kiểu dáng làm người ta cảm thấy mười phần đáng yêu, màu sắc hồng phấn phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Châu, hơn nữa vóc dáng cô rất đẹp, chỗ nên lồi thì lồi, nên vểnh lên thì vểnh lên, eo lại mảnh, làm bọn họ không khỏi cảm giác mình mặc bộ quần áo kia sẽ có thể có tư sắc như vậy, ngoại trừ con gái Trần đại thẩm, những đứa con gái khác cũng lập tức trở về gọi cha mẹ đến may quần áo cho mình, quần áo xinh đẹp ai cũng đều mơ tưởng.

Các hàng xóm láng giềng thấy nha đầu nhà mình đều ưa thích, dù sao cũng không xa, tất cả mọi người đến cửa hàng nhìn, kết quả nhìn một cái, Thẩm mẹ liền có hơn mười đơn đặt hàng, đều là đặt quần áo kiểu dáng Tây Dương, mọi người sợ nhà mình làm không tốt, đều để cho Thẩm mẹ làm.

Thẩm mẹ tính toán tiền vải và tiền công, nếu làm thành một bộ, thì có thể kiếm hai mươi mấy đồng, phải biết vào thời đại này, một công nhân ở tòa soạn báo tiền lương một tháng cũng mới hơn mười đồng, một ngày vậy mà bà có thể kiếm được tiền lương một tháng của người khác, đương nhiên tất cả đều làm ra, cũng cần tốn ba bốn ngày.

Nhưng lần đầu khai trương, thu được đơn hàng lớn, hơn nữa còn tới vài đơn, cảm giác tựa như đang nằm mơ.

Buổi tối Côn Sơn trở về, nhìn thấy quần áo mới của Bảo Châu, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy rất xinh đẹp mà thôi.

Kết quả đơn đặt hàng váy liền ren bởi vậy một phát không thể vãn hồi, nghe nói là vì có một học sinh nữ ở tại sinh nhật của một bạn học mặc quần áo trong tiệm Bảo Châu, dẫn tới rất nhiều người tranh nhau mua sắm, mỗi ngày đều có vài đơn đặt hàng.

Lại để cho người phiền não chính là tất cả mọi người nghe nói Bảo Châu mặc rất đẹp mắt, đều nhao nhao muốn cô làm mẫu, có đôi khi mặc vào, ở trong tiệm biểu diễn cả ngày, vài ngày như vậy làm cho thể lực của Bảo Châu giảm xuống, chân đều tê rần, mắt nước lưng tròng nhìn Thẩm mẹ: “Con mệt mỏi, con đứng không được…”