Trần Thế

Chương 8: Được thuộc về ai đó là cảm giác người ta luôn thèm khát




Phải đến khi gặp lại Lâm Tự lần nữa, Lạc Trần mới thấy mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Một người khác trong cuộc sống, người xuất hiện với tư cách là chồng, thì ra lại có thân phận đặc biệt như thế, chính việc đó khiến cô vô cùng đau đầu.

Hôm đó, tâm trạng Lâm Tự rất xấu. Tối hôm trước anh mới từ nước ngoài về, họp suốt cả ngày, vô cùng mệt mỏi. Thế mà trong nhà lại cứ giục anh phải nhanh chóng định ngày kết hôn, dù sao cũng đều là những người bận rộn cả, phải căn cứ vào ngày mà anh định để điều chỉnh lịch trình của mình. Huống hồ, hôn sự nhà họ Lâm nhất định phải có quy mô lớn, đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới những phương diện khác nữa, thời gian dồi dào chính là sự đảm bảo quan trọng nhất cho một hôn lễ thành công rực rỡ.

Lần đi công tác này của Lâm Tự vô cũng bận bịu nên anh đã hoàn toàn quên mất chuyện đó. Chuyện hôn sự anh nhất thời đề cập đến lại được người nhà coi trọng như thế, anh cũng khá bất ngờ.

Hoàn toàn không phải anh đã hối hận, nhưng anh còn không nhớ rõ hình dáng cô gái có tên Lăng Lạc Trần kia, nên ý muốn kết hôn tự nhiên cũng thấy nhạt đi.

Sau người đi đón Lăng Lạc Trần đến căn hộ của mình, liếc mắt nhìn một cái, may quá, vẫn là dáng vẻ xinh tươi ấy. Lâm Tự lật mấy quyển sổ ghi lịch trình trên tay mình, nói với Lạc Trần: “Lịch trình mấy tháng tới đều kín cả rồi. Tôi chọn ngày cuối tuần của tuần thứ ba trong tháng tới. Hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày đó, em không có vấn đề gì chứ?”

Giọng điệu của anh không phải hỏi mà là thông báo, thậm trí còn khiến người nghe cảm giác như đang bị ra lệnh.

Lạc Trần bị câu nói của anh làm cho chóng mặt, ngày cuối tuần của tuần thứ ba tháng sau là ngày nào?

Đầu óc Lạc Trần mất nửa ngày mới nắm được trọng điểm trong câu nói của anh: “Hôn lễ?”

Lâm Tự nhíu mày: “Em có ý kiến gì sao?”

“Chuyện của em trai tôi. Chẳng phải vẫn chưa ký một bản hợp đồng bổ sung sao?”

Lâm Tự lập tức nói ra chính xác cái tên mà Lạc Trần muốn nhắc tới: “Lăng Lạc Sa? Em vẫn kiên quyết muốn cậu ấy ở cùng chúng ta?”

“Đương nhiên, giờ em ấy là người thân duy nhất của tôi, chúng tôi không thể sống tách nhau được.”

“Tôi có thể cho cậu ta ra nước ngoài học như thế cũng có lợi cho sự phát triển sau này của cậu ấy, em cứ suy nghĩ đi.”

Câu cuối cùng anh nói rõ ràng chỉ là khách sáo theo thói quen chứ hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế. Trọng tâm của cả câu nói nằm ở vế trước, dường như lời của anh là chắc chắn, không thể thay đổi vậy.

“Không cần. Tôi không cần suy nghĩ, Lạc Sa nhất định phải ở cùng tôi.” Lạc Trần trả lời rất kiên quyết.

“Vậy em muốn thế nào?”

“Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là không phải sống tách biệt với Lạc Sa.” Đối với cô, việc sống chung này rõ ràng rất đơn giản, có thể không hiểu tại sao Lâm Tự lại phải đắn đo nhiều như thế.

Thái độ của Lâm Tự đối với việc kết hôn, đối với Lăng Lạc Trần vốn là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nhưng việc Lạc Trần một mực kiên quyết lại khiến Lâm Tự thấy hứng thú. Xem ra cô gái lúc nào cũng không để ý tới bất cứ thứ gì này cũng có lúc cứng đầu.

“Có phải nếu tôi không đáp ứng yêu cầu này thì em sẽ hủy bỏ giao ước?”

Lạc Trần đột nhiên không biết nói gì, cô vốn nghĩ rằng việc mang theo Lạc Sa là hết sức bình thường, lần trước thái độ của anh cũng đã rất rõ ràng nên cô hoàn toàn chưa nghĩ đến trường hợp nếu anh không đồng ý thì mình sẽ làm thế nào. Suy nghĩ một lát cô mới trả lời: “Tiền anh đã trả giúp tôi rồi, nếu anh không đồng ý cho tôi mang theo Lạc Sa, tôi đành phải trả lại tiền cho anh thôi.

“Trả ngay bây giờ?”

“Nhanh nhất có thể.”

“Lấy gì để đảm bảo?”

“Gia đình anh đều là ông chủ lớn, không lẽ còn sợ tôi trốn nợ?”

Lâm Tự cười: “Sợ chứ, nhà to nghiệp lớn cũng là do tích cóp từng đồng mà có, sao lại dễ dàng cho không người khác?” Rõ ràng là anh đang cười đấy, nhưng sao không khí bỗng nhiên lại trở nên căng thẳng thế này? Dường như nụ cười đó chẳng qua chỉ là mặt nạ của anh mà thôi.

“Vậy anh nói phải làm thế nào?” Coi đối phương hoàn toàn chỉ đơn thuần là chủ nợ, thái độ của Lạc Trần bỗng trở nên cung kính hơn, đồng thời cũng nhẹ nhõm hơn.

“Em cũng biết mọi việc là do tôi quyết định?”

Câu nói này của Lâm Tự khiến Lạc Trần có chút ngượng ngùng, dù sao anh cũng đã rất hào phóng ra tay giúp đỡ cô, giúp cô giải quyết mọi rắc rối. Nhưng cứ nghĩ đến Lạc Sa, cô lại thấy mình không thể từ bỏ, không thể không cố gắng kiên cường, cho dù có phải thể hiện thái độ vô cớ gây sự trước mặt anh. Có thể anh sẽ cho rằng cô còn là một đứa trẻ, hoặc sẽ coi cô như một kẻ có lòng tham không đáy.

Nét mặt Lâm Tự không thay đổi nhưng sắc mặt lại lộ ra vẻ không đồng ý. Lạc Trần biết mình không có quyền thương lượng gì với anh, cơn giận đột nhiên bùng nổ làm mất lý trí, cô lớn tiếng: “Được! Ngày cuối tuần của tuần thứ ba tháng sau tôi có thời gian, lúc đó gặp, không phiền anh phải tiễn tôi nữa!”, nói xong liền mở cửa xông ra ngoài.

Lăng Lạc Trần cảm thấy mình phải lập tức rời khỏi đây, nếu không cô sẽ chẳng thể khống chế được bản thân. Nhưng cô vẫn chưa kịp ra đến ngoài thì đã bị một lực rất mạnh kéo giật lại. Chính là tên tự cao tự đại Lâm Tự, kẻ đang nhìn cô với ánh mắt soi mói, bàn tay to lớn siết chặt tay Lạc Trần. Anh dùng sức kéo cô vào trong, đóng sập cửa lại. Lâm Tự gần như ném Lạc Trần xuống sofa, tự mình đi rót một ly rượu, dốc thẳng vào cổ họng.

Lạc Trần nhìn thấy trong ánh mắt anh giông bão như đang tích tụ lại, muốn chạy, nhưng chân tay không nhấc lên được.

“Em định giở trò trẻ con đấy với ai? Gào thét với ai? Làm bộ làm tịch với ai?” Anh càng nói càng kích động, hơi rượu nồng đậm nhưng không hề gây khó chịu, cộng với mùi đặc trưng đậm chất đàn ông của anh phả thẳng vào mặt khiến Lạc Trần có cảm giác không thở được. Cô vùng vẫy bằng cả hai tay lẫn chân, cúi gằm mặt xuống, dùng đầu tì vào cằm của Lâm Tự, tìm cơ hội thoát thân.

Lâm Tự giơ một tay ra, kẹp chặt lấy cổ Lạc Trần, đặt cô nằm xuống ghế sofa, hoàn toàn không để ý tới những phiền phức do cô khua khoắng chân tay gây ra cho anh. Anh nói không nhanh, mỗi lần nói một câu lại càng khống chế cô chặt hơn, có như vậy mới khiến anh bình tĩnh lại sau những phiền não do cô vừa mang tới.

“Anh muốn thế nào, muốn ăn thịt tôi sao? Anh đúng là kẻ dã man, tên khốn không biết phép tắc!” Lạc Trần vốn cũng không phải là người ăn nói chua ngoa, lúc này cô không có thời gian mà chọn lựa từ nữa, ngoài ngôn ngữ ra, không gì có thể phản kháng lại kẻ như đang phát điên này.

Lạc Trần hét tới lạc cả giọng, Lâm Tự cũng không nói câu nào, cứ kẹp chặt và nhìn cô chăm chăm như thế, quan sát cô tức tối, quan sát cô uổng công vô ích, quan sát cô làm đủ mọi cách, giống như người thợ săn đang nhìn con mồi quẫy đạp lần cuối trước khi chết, dùng sự trầm mặc để trêu chọc cô, để cô giẫy giụa, để cô tự tiêu hao hết sức lực của mình, kết quả sau cùng vẫn là chết.

Lạc Trần không nói nữa. Cô quá tức giận, nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Tự, miệng thở từng hơi lớn, hai người cứ giữ tư thế như vậy. Lạc Trần có cảm giác như không khí đã bị hút đi hết, cô không có cách nào để hít thở. Lâm Tự cứ áp sát vào cô từng chút một, tay anh đã rời khỏi cổ cô, nhéo một cái lên môi Lạc Trần, trong chốc lát màu hồng qua đào nhàn nhạt trở nên đỏ lựng, hai môi cô bắt đầu sưng phồng lên.

Cho dù Lâm Tự lúc đó không còn dùng sức để khống chế sự tự do của tay chân cô, Lạc Trần cũng không nghĩ ra cách nào để kháng cự lại, chỉ còn biết quay đầu, giấu mặt mình đi. Cô cảm thấy môi mình tê dại đồng thời lại căng tức, dường như trở nên nhạy cảm hơn, cảm giác ngón tay của Lâm Tự xuôi theo môi, truyền vào tận trong tim. Trốn cũng không trốn được, bàn tay anh lớn như thế, cứng như thế, lại nóng như thế, ấm áp như thế, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ, kích thích toàn bộ các giác quan của Lạc Trần.

Lạc Trần bối rối, tức giận tới mức khuôn mặt vừa rồi còn trắng bệch giờ đã đỏ ửng lên. Cố bình tĩnh lại, cô há miệng ra, tức giận định cắn anh một cái. Nhưng cô mới là người không có kinh nghiệm, Lâm Tự sao lại dễ dàng để cô cắn trúng được. Anh giữ chặt lấy cằm cô, bàn tay kia vẫn còn đùa nghịch, như muốn trêu tức, lướt khắp mặt cô, môi cô.

Lạc Trần lúc này, có thể nói là rất hấp dẫn, sống động. Lâm Tự quan sát thật kỹ phản ứng của cô. Anh thấy thú vị đối với sự nổi loạn lúc này nhưng không hi vọng cô quá đà. Trong sáng ngây thơ là tốt, thật sự là chính bản thân mình cũng tốt, nhưng quá cứng nhắc khô khan thì lại cực kì vô vị. Chỉ biết chịu đựng một cách bị động, khóc lóc sụt sùi tỏ vẻ yếu đuối, vờ như mình thuần khiết, những thứ đó khiến Lâm Tự mất hết hứng thú. Anh thích những phản ứng tự nhiên, đã là hưởng thụ thì phải cam tâm tình nguyện mới hấp dẫn.

Bàn tay của Lâm tự nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lạc Trần, như an ủi, lại cũng như đang chọc ghẹo, dần dần tạo ra một bầu không khí vô cùng ấm áp, Lạc Trần cũng bắt đầu im lặng, có chút bị mê hoặc. Anh chàng Lâm Tự này như có ma lực khiến người khác từ từ suy yếu rồi dần mất đi ý thức.

Lạc Trần cố ép bản thân mình phải tập trung tinh thần nhưng đầu cô lại dừng hoạt động. Tất cả mọi thứ dường như đều đã biến mất, chỉ còn lại con người trước mặt cô.

Lâm Tự, con người xa lạ ấy, lúc này sao lại gần gũi đến vậy, cùng trao đổi hơi ấm của cơ thể với cô.

“Thành thật hơn rồi đấy.” Lâm Tự cúi đầu xuống áp sát bên mặt Lạc Trần, dùng giọng điệu trêu chọc nói vào tai cô.

Mấy từ này đã giúp Lạc Trần tìm lại sức lực và giọng nói của chính mình, không còn yếu đuối nữa. Cô dùng hết sức của Lâm Tự, “Bỏ tôi ra, đồ khốn độc ác!”. Cô muốn hét thật to nhưng sự căng thẳng và sợ hãi làm giọng cô như kẹt lại trong cổ họng, khiến cho câu nói vừa thốt ra chẳng có chút tác dụng uy hiếp nào, thậm chí Lâm Tự còn nghe còn thấy như cô đang có ý mời mọc mình.

Lâm Tự không thích con gái như thế, đối với anh, giả vờ làm mình làm mẩy vẫn còn tốt hơn là dạng vô tri vô thức. Nhưng lực tay của Lạc Trần cũng không thể xem nhẹ, sức mạnh được rèn luyện qua quá trình lao động từ nhỏ, giờ cũng đã có đất dụng võ. Trong lúc Lâm Tự nới lỏng sự áp chế của mình, trườn người nằm xuống ghế sofa, Lạc Trần lợi dụng lúc anh chưa kịp phản ứng lại để ngồi dậy, bật người khỏi ghế sofa, định đạp lên đó mà bỏ chạy.

Đột nhiên, chân bị kéo lại, cả người ngã xuống, đầu đập mạnh vào ghế, sự đau đớn khiến Lạc Trần cảm thấy choáng váng. Là Lâm Tự, anh hoàn toàn không cần đứng dậy, chỉ nửa nằm nửa ngồi trên ghế, giơ tay ra túm lấy cô. Sự việc vừa rồi chẳng những không khiến anh tức giận lồng lộn mà dường như càng thêm hứng thú, ánh mắt như phát sáng.

Anh nhấc chân cô lên, cởi giày ra, ném sang một bên, sau đó đổ ập lên người Lạc Trần, “Cô bé, em làm hơi quá rồi đấy, anh thích sự thẳng thắn, bộc trực hơn”.

Cơ thể bị ép chặt, lại còn phải đối mặt với thái độ đáng ghét của Lâm Tự, Lạc Trần chỉ còn cách nhắm chặt mắt lại. Nói chuyện với anh ta cũng như đàn gảy tai trâu, phí công vô ích thôi.

“Đầu hàng rồi?” Thấy vẻ chịu đựng của Lạc Trần, Lâm Tự lại có cảm giác nhạt nhẽo vô vị, hình như lúc tức giận cô có vẻ đáng yêu hơn.

Đôi môi Lạc Trần hồng tươi, lông mi dài mà đen, mũi và miệng đều nhỏ xinh, mái tóc dài vốn thường được cột gọn gàng lúc này bung ra có chút rối loạn khiến khuôn mặt cô trông càng nhỏ, sắc mặt càng trắng. Nhưng chính bộ dạng nhỏ nhắn, trắng bệch yếu ớt này, không biết vì sao lại kích thích sự ham muốn của Lâm Tự.

Lâm Tự bị chi phối bởi sự ham muốn thể xác, khao khát được chạm vào người cô, truyền cảm xúc tới cho cô, đưa cô chìm đắm vào thế giới hoan lạc chỉ thuộc về riêng hai người.

Lạc Trần cảm nhận được thái độ của người đang nằm trên mình có sự thay đổi, không còn là sự trêu chọc ác ý nữa mà chuyển thành những cái vuốt ve nhẹ nhàng. Sự gần gũi mang theo cả hơi ấm của cơ thể này không khiến Lạc Trần thấy phản cảm. Tất cả mọi cô đơn từ trước tới nay, sự chờ đợi đơn độc, sự sợ hãi, bất lực bị giấu kín nơi sâu thẳm của trái tim dường như đều được giải phóng trong sự bao bọc, nhiệt tình và ham muốn của anh.

Mặc dù rất mơ hồ về chuyện sắp xảy ra, cũng chẳng phải hoàn toàn không biết gì, nhưng Lạc Trần không hề cự tuyệt. Cô cần sự gần gũi thân mật, cần sự ủng hộ của thứ sức mạnh này, cần cảm nhận được sự rung động mãnh liệt nhất của thân thể, chỉ có như vậy, cô mới khẳng định được sự tồn tại của bản thân, khẳng định rằng mình được cần đến, được khao khát chứ hoàn toàn không phải là một hạt bụi, ít ra cũng không phải chỉ là một hạt bụi.

Cô mở to hai mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đã nhiễm màu dục vọng của Lâm Tự, sự kích thích chiếm lĩnh biến anh trở nên khác hẳn lúc nãy. Anh bây giờ chỉ ham muốn một mình cô, một người có thể sở hữu được, cùng nhau chia sẻ hơi ấm của cơ thể, cùng thuộc về nhau.

Thuộc về, là cảm giác mà Lạc Trần vẫn luôn khao khát. Cô độc lập, cô kiên cường, đều là bởi vì cô luôn chỉ có một mình. Nếu có thể thuận theo sự dẫn dắt của trái tim, được hưởng cảm giác thuộc về ai đó, cho dù chỉ trong giây lát, Lạc Trần cũng không thể bỏ qua.

“Thì ra thứ mà mình muốn còn hơn là hơi ấm. Thì ra, đúng là có thứ cảm xúc mà mình chưa được trải qua, chưa từng biết đến.” Lạc Trần áp sát vào bàn tay đang đặt trên má mình, nhẹ nhàng cọ cọ vào đó, hai mắt nhắm hờ để cảm nhận hơi ấm.

Biểu hiện bất ngờ của người đang nằm trong vòng tay đã cổ vũ Lâm Tự. Mất đi hơi ấm, Lạc Trần bắt đầu có kháng cự. Lâm Tự nhẹ nhàng hôn lên trán cô thay cho lời an ủi dịu dàng, mặc dù sự dịu dàng đó cô không hiểu được.

Lâm Tự bế Lạc Trần vào phòng ngủ. Lạc Trần ôm lấy người Lâm Tự, úp mặt vào ngực anh, hấp thụ lấy sự ấm áp.

Lâm Tự nhấc cô lên, đẩy mạnh cô xuống giường, Lạc Trần ngước nhìn anh, bất giác cảm thấy vô cùng căng thẳng. Đối với cơ thể khác giới, Lạc Trần không cảm thấy lạ lẫm bởi cô đã chăm sóc Lạc Sa từ nhỏ. Có điều, cơ thể trần trụi của một người đàn ông trưởng thành vẫn khiến cô bị tác động mạnh mẽ, khuôn mặc sắc nét cương nghị của Lâm Tự, cơ thể cao lớn, đôi chân dài, bờ vai rộng, chỗ nào trên người anh cũng toát ra sự hấp dẫn.

Lạc Trần nghĩ, thì ra anh vẫn rất được yêu mến, anh thật sự xuất sắc. Sự xuất sắc đó thể hiện ở đôi mắt sáng, ở xuất thân cao sang đã cho anh một nền giáo dục tốt, thậm chí chỉ cần nhìn vào con người anh cũng đã thấy ông trời ưu ái. Chỉ cần anh muốn, nhất định sẽ trở thành người nổi bật nhất trong đám đông.

Chỉ nghĩ như vậy, Lạc Trần đã nảy sinh một loại khát khao với người trước mặt. Tựa hồ như mọi người đều chỉ có thể ngưỡng mộ anh, không gì có thể ảnh hưởng đến khí chất độc đáo của Lâm Tự, dường như lúc nào anh cũng ung dung và bình tĩnh như thế, dù làm gì cũng là đúng đắn. Khí chất đó hoàn toàn tương phản với Lạc Trần. Cái tôi của Lâm Tự là anh có thể tự mình khống chế tất cả mọi thứ mà anh muốn. Cái tôi của Lạc Trần là tồn tại cô đơn một mình, xa lánh mọi người, đồng thời cô cũng hạn chế chính mình trong đó, bảo vệ cũng đồng nghĩa với việc phong tỏa bản thân.

Lâm Tự cúi đầu, tìm môi Lạc Trần, gắn chặt môi mình lên đó.

Miệng anh vẫn còn hơi rượu, vừa chát lại vừa cay. Lạc Trần không quen nên vô thức lẩn tránh. Lâm Tự giữ đầu cô lại, khiến cô chỉ có thể ngẩng mặt chờ đón anh.

Anh không để cho Lạc Trần có cơ hội thích ứng, cũng bỏ qua sự mơn trớn giữa hai bờ môi, Lâm Tự lập tức hôn sâu vào trong.

Lạc Trần là một học sinh xuất sắc, cô nhanh chóng học được làm cách làm thế nào để hôn lại khiến Lâm Tự càng thở gấp gáp hơn, càng cuốn lấy cô chặt hơn. Cô thích cách thể hiện mãnh liệt trực tiếp như thế, thích được thiêu đốt và chia sẻ sự thân mật cuồng nhiệt. Đây chỉ là một phần nhỏ của sự nhiệt tình. Cô không che giấu cảm nhận của bản thân, nhưng chính hơi thở lúc nhanh lúc chậm, cùng với sự chuyển động của đôi mắt mơ màng đã khiến Lâm Tự nhận ra cô đã thực sự nhập cuộc, thậm trí còn rất say mê, thấy rõ cô đang vô cùng vui vẻ. Cô cũng muốn làm anh vui, dùng những gì mình vừa học được hôn lại anh. Sự vui thích lúc này chẳng liên quan gì tới kỹ thuật, hoàn toàn là do những cảm xúc mãnh liệt của cô mà ra. Hành động đáp trả trọng vẹn của Lạc Trần khiến Lâm Tự có cảm giác thỏa mãn nhất từ trước tới nay, khiến anh cảm thấy việc mình kiên nhẫn kích thích cảm xúc nơi cô là hoàn toàn xứng đáng.

“Ổn không?”

“Ừm.”

“Muốn tiếp tục không?”

“Có.”

Lạc Trần đại khái cũng hiểu sẽ xảy ra chuyện gì nhưng cô cảm thấy vô cùng cần nó, cô cần cảm giác sở hữu thật sự, cô cảm thấy mình trống rỗng, chỉ có Lâm Tự mới biết làm thế nào để lấp đầy, thế là cô thả lỏng cơ thể nghe theo sự điều khiển của Lâm Tự.