Trăng Đêm

Quyển 1 - Chương 4: Nữ quỷ dốc hết nỗi lòng, bước đầu hé lộ manh mối




“Trong này là?”, nữ quỷ mặt đầy vẻ kinh ngạc, bọn ta vẫn ở trong tầng bốn giảng đường Một.

“Ở trong kết giới của tôi, sẽ không ai phát hiện được, rất an toàn.” ta giải thích.

“Kết giới của cô? Cô là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là vì sao cô lại kêu cứu? Có thể nói cho tôi không?”, vốn dĩ ta có thể đọc được ký ức của những người xung quanh, nhưng đối với linh thể như cô ta, thì phải do cô ta đích thân mở miệng nói ra chứ ta không thể thấy được.

Cô ta khóc thút thít như có đầy một bụng ấm ức: “Tôi tên Diêu Mộng, mười sáu năm trước, tôi là sinh viên năm thứ ba còn bạn trai học năm thứ tư. Lúc đó, anh ta chuẩn bị tốt nghiệp, đồng ý sẽ lưu lại Cốc Giang đợi tôi, cùng nhau phấn đấu. Ngày anh ta ra trường, tôi rất quyến luyến, chỉ hận là không thể đi cùng anh ta. Bởi vì nơi làm việc của anh ta cách trường học quá xa, chúng tôi không thể không xa nhau. Lúc đầu, anh ta thường xuyên đến thăm tôi. Mỗi lần anh ta đến đều là thời khắc hạnh phúc nhất của tôi. Sau này lên năm thứ tư, rất nhàn rỗi nên tôi cũng đi thăm anh ta. Dần dần anh ta cũng ít đến thăm tôi mà đổi thành tôi thường xuyên đi đến chỗ anh ta. Tôi không ngại sống chung với anh ta, dù sao thì sau này cũng phải kết hôn. Ai ngờ chưa đợi được đến khi tôi tốt nghiệp, anh ta đã thay lòng đổi dạ, càng ngày càng lạnh nhạt với tôi, nói chuyện càng lúc càng ít. Tôi nghĩ có thể là do anh ta làm việc quá mệt mỏi, ngoài điều này ra thì chẳng còn nguyên nhân nào khác, cho đến một ngày, tôi phát hiện anh ta và một cô gái khác đang…”.

“Tôi thật sự rất yêu anh ta, nhưng vì sao anh ta lại phản bội tôi? Anh ta nói cô gái đó là đồng nghiệp trong cơ quan, bọn họ thật lòng yêu thương nhau. Vậy tôi thì sao, tôi không rõ tôi là gì đối với anh ta. Mối tình đầu ba năm trời anh ta chỉ dùng một câu chia tay để kết thúc triệt để. Thời khắc đó tôi thấy thế giới của mình đã sụp đổ. Tôi chỉ biết mình hận anh ta, hận sự ruồng bỏ của anh ta, nhưng tôi chẳng có cách nào để báo thù. Tôi không hạ được quyết tâm hại anh ta, cho nên chỉ có thể giết chết chính mình để kết thúc chuỗi đau khổ này. Khi ngã ra ngoài cửa sổ, tôi mới đột nhiên tỉnh ngộ, phát hiện ra bản thân mình ngu ngốc biết bao, lại đi chết vì loại đàn ông như vậy. Nhìn thấy bộ dạng đau đớn không muốn sống của bố mẹ tôi khi lao đến, tôi rất hối hận, vô cùng hối hận. Tôi quá ích kỉ, chỉ lo giải thoát cho mình, chết là hết, hoàn toàn không để ý đến bọn họ, tôi thật có lỗi với bọn họ”, cô ta nghẹn ngào kể lại, nước mắt tuôn rơi như mưa.

“Do chưa dứt được nỗi lo cho những người thân nên cô không thể nào siêu thoát được đúng không?”, ta dịu giọng an ủi cô ta, “Nhà cô ở đâu? Có lẽ tôi có thể đưa cô đi gặp bố mẹ cô, giúp cô hóa kiếp, sớm nhập luân hồi”.

“Tôi từng muốn cùng bố mẹ về nhà, nhưng mà không rời khỏi trường học được. Tôi đã bị cầm tù ở đây, chẳng đi đâu được nữa cả.”

“Cho nên cô mới cầu cứu?”

“Điều này không phải là chủ yếu, tôi cầu cứu thực ra còn có nguyên nhân khác”, cô ta lau lau nước mắt, nói, “Nếu như số mệnh phải làm cô hồn dã quỷ, tôi chấp nhận, coi như đó là sự trừng phạt cho việc coi nhẹ sự sống của mình, chấp nhận lặng lẽ ở đây vài năm. Chẳng ai ngờ được rằng mười năm trước, đột nhiên xuất hiện một con ác ma. Nó nấp trong rừng cây phía sau ký túc xá nữ của trường học, chờ đợi thời cơ dụ dỗ khiến lòng người sinh tà niệm, giúp bọn họ đạt được nguyện vọng rồi từ đó đoạt đi linh hồn của bọn họ. Buổi tối hôm đó, trong phiến rừng cây, có bạn học không chỉ bị nó ăn mất linh hồn mà ngay cả đầu cũng… Quỷ ăn đầu lưu truyền khắp trường học chính là nó hóa thành. Ngoại trừ tôi ra, còn có rất nhiều u hồn khác không vào được luân hồi, cũng đều bị nó…”, cơ thể Diêu Mộng co rúm lại run rẩy, hai mắt lộ ra vẻ kinh sợ cực độ.

“Tôi không biết nó là ác ma từ đâu đến, ngày ngày lo lắng khiếp sợ. Khó khăn lắm mới bình yên được mười năm, nó lại quay lại rồi, lần này nó nhất định sẽ tìm ra tôi để ăn, nó nhất định sẽ làm vậy, tôi trốn không được nữa, tôi biết phải làm sao đây? Tôi không muốn bị ăn, tôi còn muốn gặp bố mẹ, muốn về nhà, ai có thể giúp được tôi? Cứu tôi với, cầu xin cô hãy cứu tôi…”, càng lúc càng kích động, cô ta túm chặt lấy tay của ta, không ngừng cầu khẩn.

“Tin tức này rất quan trọng, đừng sợ hãi, tôi giúp cô”, ta vỗ vỗ lên tay của cô t a đ ảm b ảo .

“Thật ư? Cô thật sự có thể giúp tôi?!”

“Ừ, bây giờ tôi sẽ tìm người đưa cô về nhà.”

“Cảm ơn… cảm ơn cô!”, cô ta lao đến ôm lấy, khẽ giọng nóitai ta: “Cảm ơn ! ” .

Ta bỗng nhiên cảm thấy một luồng lạnh lẽo.

Chẳng mấy chốc, trước mặt xuất hiện một thiếu niên trẻ trung tuấn tú khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặt sáng như ngọc, mắt trong như nước, đôi môi đỏ thắm, mặc một chiếc áo phông dài và quần bò thoải mái, nét mặt cứ như thể ta thiếu nợ cậu ta mấy tỷ vậy.

“Có chuyện gì sao?”, hai tay cậu ta đút trong túi quần, lừ mắt nhìn cô gái bên cạnh ta.

“Tiểu Ly, sau này ở trước mặt con gái, phải chú ý đến hình tượng một chút”, ta đưa ra lời kiến nghị. Từ khi đến thế giới này, tính cách của cậu ấy đã biến đổi hoàn toàn, hơi một chút là suy sụp, cả ngày chẳng có tinh thần, ủ rũ chán nản, nhàn rỗi lười nhác, thậm chí ta còn hoài nghi không biết cậu ấy có còn là em của ta nữa không.

“Hừ?”, cậu ta bất mãn nhướn mày lên.

“Được được, coi như ta chưa nói”, ta vội vàng xua tay, chuyển sang vấn đề chính, “Ta tìm đệ, là muốn đệ đưa Tiểu Mộng về nhà, đợi cô ấy gặp bố mẹ xong thì đưa cô ấy tới kiếp luân hồi, chút chuyện nhỏ này đệ có thể giúp đỡ chứ?”.

“Mấy chuyện vặt vãnh này mà huynh cũng bảo đệ đi làm?”, cậu ta rít ra từng chữ, gương mặt càng lúc càng nặng nề, khinh miệt liếc nhìn Diêu Mộng đang thẹn thùng kia một cái.

“Đúng, việc hộ tống mỹ nữ này thích hợp với đệ nhất”, bởi vì sở trường của cậu ấy là hoạt động về đêm, là chúa tể của đêm, tuy đến từ thế giới khác, nhưng về bản chất chắc không có gì khác biệt.

Trước thái độ vừa kiên quyết vừa thành khẩn của ta, cậu ấy cũng không nhiều lời nữa, dửng dưng nhìn Diêu Mộng rồi buồn bực thốt ra hai chữ: “Đi thôi!”.

Diêu Mộng không ngờ lại được cậu ấy giúp như vậy, nhìn chằm chằm bàn tay đang duỗi về phía mình, do dự không quyết.

Nếu như lúc này cô ta không phải là một linh hồn, khuôn mặt chắc chắn là đã đỏ ửng. Ta cầm tay cô ta giao cho Tiểu Ly, không quên dặn dò: “Đưa mỹ nữ đi cho tử tế đấy!”.

Cậu ấy mất kiên nhẫn lườm ta một cái rồi cùng Diêu Mộng ẩn đi.

Tiễn hai người đi xong, ta cũng phải quay về đi ngủ sớm một chút, nếu không, bạn học Dĩ Tiên có thể sẽ phát hiện ra kết giới của ta.

Hôm sau Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn đều đến lớp học, ta cùng Giai Dĩnh ngồi hàng một, giảng đường lớn gần như kín chỗ. Nhưng, ánh nhìn của An Trác vẫn không ngừng phóng về phía ta, hình như cậu ta có lời muốn nói. Có lẽ cần phải tìm cơ hội nói chuyện tử tế với cậu ta, thuận tiện nghe ngóng tường tận chuyện của Đinh Linh.

Chuẩn bị tan học, trong đầu ta bỗng có cảm ứng: Ảo Nguyệt?!

Tiếng chuông vang lên, Giai Dĩnh lại định kể chuyện quỷ, ta đành mượn cớ đi vệ sinh ra khỏi phòng học, lánh đến một góc tường không có người.

“Trường học của ngài hóa ra là như thế này”, âm điệu quen thuộc phía sau vẫn lạnh lẽo như xưa.

“Sau này đừng tùy tiện đến đây, càng không được để bạn học nhìn thấy đặc biệt là nữ sinh. Nếu xảy ra sự cố gì thì không dễ giải quyết đâu”, tên này tướng mạo vô cùng anh tuấn đẹp trai, vẻ đàn ông chín chắn hấp dẫn mê người, thêm vào đó tính cách lại lạnh lùng, có thể so với hình mẫu tư bản quý tộc cao ngạo cực kì nguy hiểm, là đối tượng lý tưởng của đại bộ phận các cô gái đa tình khẩu vị nặng.

“Hừ, lời này tự tặng cho bản thân ngài đi, không cẩn thận hiện nguyên hình ở đây, để bọn họ nhìn thấy, thì sẽ chẳng đơn giản là xảy ra sự cố nữa đâu”, anh ta đáp lại không có chút kiêng dè trên dưới: “Cảm ơn đã nhắc nhở, ta nhất định ghi tạc trong lòng”, ta tình nguyện nhẫn nhịn cam chịu sự thật chủ tớ bất phân này, sâu sắc thể nghiệm lời của Tinh Hà từng nói, “Món nợ này để dành lúc khác từ từ tính” lúc đầu xuống tay với sáu người bọn họ có hơi mạnh một chút, nhưng chẳng phải ta đã khôi phục lại hình dáng ban đầu cho bọn họ rồi sao? Dù sao cũng coi như đã bù đắp sai lầm rồi.

“Tối qua Điện hạ đã giải quyết sạch sẽ con yêu quái đóng giả nữ quỷ kia rồi, ngài ấy bảo tôi chuyển lời đến ngài, sau này những chuyện vặt vãnh vô vị đó thì đừng có làm phiền ngài ấy, ngài tự giải quyết đi, ngoài ra, trong trường học có thứ cổ quái, ngài tự lo cho bản thân mình đi.”

Đừng có làm phiền đến cậu ấy?! Ta tự giải quyết?! “Đệ ấy dứt khoát thế!”, ta rất bất lực, cậu em lúc nào cũng suy nghĩ cho ta sao bây giờ lại trở nên tuyệt tình như vậy? Cho dù ta đã từng khiến cho trái tim cậu ấy lạnh giá, nhưng bây giờ ta không có phong ấn, lại giải lệnh cấm cho cậu ta, cũng coi như tr㠴ự do cho cậu ta rồi còn gì.

“Điện hạ nói chuyện ngài ấy không chấp nhận nổi nhất chính là chuyện ngài cứ thấy con gái là đối xử dịu dàng với họ, không phân biệt đâu là người, đâu là yêu quái chứ đừng nói đến chuyện địch ta bất phân”, khuôn mặt lạnh băng băng này rất phù hợp với nhiệm vụ chuyển lời.

Trái tim đột nhiên dâng lên một nỗi đau chôn giấu, ta không kìm được buồn bực than một tiếng, tay phải ấn chặt vào lồng ngực, phải dựa vào tường mới không ngã quỵ.

“Dạ Lạc?!”, Ảo Nguyệt đỡ lấy vai ta, khuôn mặt lạnh lùng có phần buông lỏng.

“Không sao, tối qua ta bị hút đi một chút linh lực…”, ta tiện miệng qua quýt lấp liếm.

“Vết thương do tiễn bạc gây ra, thật sự không cách gì chữa khỏi được sao?”, mắt anh ta lóe lên chút lo lắng.

“Rất hiếm khi thấy ngươi căng thẳng đó!”, ta trêu đùa nói.

“Hừ,” anh ta lập tức thả ta ra, quay mặt đi, “Lần trước là tôi thất trách, không bảo vệ chu đáo, mới khiến ngài bị tiễn bạc bắn trúng… không có ý gì khác”.

“Cơn đau do Huyết Cơ để lại là minh chứng cho sự tồn tại vĩnh viễn của nàng ấy đối với ta, sao có thể dễ dàng tiêu trừ được?”, ta vứt bỏ nàng ấy trước, đáng phải chịu sự trừng phạt này. Huyết Cơ tuy vì tinh thạch, nhưng khi có lại ý thức đã thấy được sự tồn tại của sinh mệnh, ta lại không tôn trọng, nhiều lần cự tuyệt thỉnh cầu xin quay lại của nàng ấy, đây chính là tự làm tự chịu, “Ta phải vào học rồi, ngươi quay về đi!”.

“Con thi yêu đó là phân thân, đối phương rất có khả năng muốn nhằm vào ngài, nhớ phải cẩn thận, có nguy hiểm thì gọi tôi.”

“Ừ.”

“Dạ Lạc, tôi sẽ không để ngài bị thương nữa”, nói xong, anh ta lặng lẽ lui đi.

Ta nhếch miệng nở nụ cười nhạt: Đúng là Mặt Trăng không thẳng thắn!

Tình hình trước mắt cho thấy, có thể xác định Diêu Mộng đã bị ác hồn mà cô ta nhắc đến ăn mất rồi biến thành bộ dạng của cô ta để dẫn dụ ta hiện thân. Đêm đầu tiên hôm khai giảng, lúc nó đến tìm Hy Nhi liền chú ý đến ta rồi sao?