Trăng Máu

Chương 18




Một cô gái mái tóc xoăn ngang vai, khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt, cả con người trong suốt, mờ ảo. Cô khẽ lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ, yếu ớt. Linh nhìn cô, khuôn mặt liên tục đổi sắc, lo sợ, vui mừng, sựng lại ngạc nhiên và rồi cô thản thốt.

"Nguyệt, người cậu ?"

Nguyệt mỉm cười trong nước mắt, khuôn mặt chìm trong u uất. Linh bước đến gần, đưa tay lên, bất chợt Nguyệt lùi lại, quay ngoắc người chạy đi.

"Nguyệt."

Linh gọi với theo, đau xót thay cho cô em họ cùng tuổi. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cô biết Nguyệt đã chiến đấu, chạy trốn tử thần để được lưu lại trong ngôi nhà lạnh lẽo này. Bất cứ ai trong ngôi nhà này đều không có kết quả tốt, không phải vì số phận mà vì có kẻ đã sắp đặt trước và cô biết rõ kẻ đó là ai. Giọng nói khản đục, già nua vang lên, cô gái xoay nhìn, Vũ bước đến đứng sát em gái.

"Cô ấy bị người ta mưu sát."

Một cụ già cằn cõi, vẫn khuôn mặt hiền từ quen thuộc đã từng cho cô cảm giác an toàn. Người ông cũng giống cô gái ban nãy, nhưng khuôn mặt này không có chút gì buồn bã. Tuy cảm thấy chua xót, buồn thay cho họ nhưng Linh không thể hiện điều đó trên gương mặt. Cô quay đi vì mệt mỏi, vì không muốn anh trai và cụ già lo lắng, giọng chậm rãi vang nhẹ.

"Tôi mệt rồi, đưa tôi về phòng, quản gia."

"Mời tiểu thư."

Cụ già nhường đường kính cẩn, một nụ cười rất đỗi hiền từ. Cô gái lạnh lùng đi lướt qua, Vũ mỉm cười khẽ cúi đầu rồi vội đi theo sau Linh. Lần theo rối đi họ trở lại phòng khách và rẽ vào lối đi bên trái cửa ra vào. Một cô gái nép mình tầng trên củd phòng khách, lén dõ theo họ, khuôn mặt chất chứa nỗi buồn.

o0o

Sau khi vào phòng, khép cánh cửa lại, cô gái nhỏ thả mình xuống chiếc giường quen thuộc của lúc nhỏ. Đôi mắt nhìn ra khung cửa sổ rồi lim dim chìm trong giấc ngủ say.

"Linh."

Tiếng thầm thì gọi vang làm cô thức giấc. Cánh cửa phòng mở hé, một bóng đen đứng đó, thấy cô gái mở mắt vội chạy đi. Linh bật dậy khỏi giường, lao ra khỏi phòng đuổi theo bóng đen. Cả hai lướt nhanh qua dãy phòng chìm trong ánh đèn chập chờn ra phòng khách. Rồi lại chạy lướt lên tầng gác và dừng lại trước căn phòng phía sau lối đi. Bóng đen đã biến mất như chưa từng xuất hiện ở đây. Cô gái thở hơi dốc nhưng vẫn điềm tĩnh, không chút sợ hãi hay lưỡng lự. Cô xoay nhìn căn phòng, lặng trầm một lúc khá lâu rồi chậm rãi mở cửa bước vào, mắt cẩn thận đảo nhìn xung quanh.

Một người phụ nữ nằm bất động trên giường, mái tóc bạch kim trải dài từ trên giường xuống tới dưới đất. Làn da hồng hào trắng trẻo, môi đỏ mộng, hơi thở đều đều như đang ngủ say. Linh sựng lại, bước đến gần khuôn mặt trùn xuống, nước mắt trực trào tuông rơi. Giọng run run khẽ cất tiếng gọi, tay nắm lấy bàn tay ấy áp vào má mình.

"Mẹ ơi ..."

"Tiểu thư, cô không nên vào đây."

Tiếng ông quản gia chợt vang, cô gái nhỏ vội gạt nước mắt, khuôn mặt đanh lại vẻ đau thương nhanh chóng biến mất. Cô xoay nhìn ông quản gia lặng thin, ông quay người bước đi, miệng tiếp tục nói.

"Tới giờ ăn rồi, mời tiểu thư."

Linh chậm rãi theo ông quản gia xuống cầu thang, rời khỏi phòng khách và xuống phòng ăn. Cánh cửa to lớn sừng sững hé mở, ánh đèn hào nhói, sáng chói, cái bàn lớn ở giữa hai bên đầy người. Hít một hơi thật sâu Linh chậm rãi bước vào, hai bên người, bất kể già trẻ đều đứng dậy cúi chào ngoại trừ bà ngoại cô.