Trăng Máu

Chương 2




Trên con đường tiếng còi xe vang inh ỏi nhưng không làm ảnh hưởng đến không gian yên tĩnh vốn có trong nghĩa địa cạnh bến xe cũ. Cô gái nhỏ dừng lại trước một ngôi mộ, đặt bó hoa trên tay xuống, đã có một bó hoa khác đặt trên mộ từ bao giờ, cô nhìn xung quanh rồi ngồi xuống cạnh bia mộ đôi mắt nhìn xa xăm, giọng thỏ thẻ như một cơn gió thoảng qua.

"Con không nhớ ba như thế nào, không nhớ chuyện gì đã xảy ra nhưng con thật sự rất yêu ba."

Sau một lúc lâu ngồi đó cô gái nhỏ ra về, một người đàn ông từ lùm cây bước ra nhìn theo cô gái nhỏ đôi mắt đen láy tựa vực tối sâu thẳm rồi quay lưng bước đi hoà mình vào không khí và biến mất. Rời khỏi không gian yên tĩnh, Linh trở lại với thành phố đông đúc náo nhiệt, những chiếc xe lao nhanh, những đứa trẻ nô đùa trở về nhà sau buổi học chiều. Cô gái nhỏ thẩn người, lơ đễnh bước chầm chậm ven lề đường, chàng trai đi phía sau cô mỉm cười bước từng bước đều nhịp.

"Cẩn thận."

Huy lao nhanh đến ôm chầm lấy cô né sang một bên, một chiếc xe mất thắng chạy về phía cô, đâm sầm vào ngôi nhà và cán nát người đàn ông đang nằm trên võng vừa bị hất ngã xuống đất. Linh ôm mặt sững người, một vài hình ảnh chập chờn thoáng qua làm đầu cô đau như búa bổ, mọi thứ trước mặt mờ dần cô gái nhỏ ngất đi.

"Linh ... Linh ..."

Tiếng chàng trai lây gọi vẫn cứ vang lên rồi mọi thứ cũng chìm trong im lặng. Một tia sáng mờ ảo xuất hiện, cô giá nhỏ vội rảo bước lần theo tia sáng đó và tìm đến một ngôi biệt thự ven biển, phía dưới là ghềnh đá, bên trên là thảm cỏ xanh rì. Tiếng cãi vả vang vọng ra từ bên trong ngôi nhà, Linh bước vào, ở góc tường đứa bé trai ngồi co ro sợ hãi, bên cạnh cánh cửa là một đứa bé gái đứng nhìn chầm hai người đàn ông đang cáu gắt ở phía cầu thang đôi mắt nâu sắc nhọn, một phong thái kiêu xa, lạnh lùng.

"Xin lỗi ..."

Cô gái nhỏ lên tiếng chen ngang nhưng cả hai người đàn ông chẳng quan tâm như thể cô không hề tồn tại ở đây.

"Á ..." Linh hét lên đưa tay ôm mặt sợ hãi lùi lại, người đàn ông mặc chiếc áo choàng đen dùng tay đâm xuyên qua người đàn ông đeo kính. Ông ta rút tay ra máu nhỏ xuống sàn, trên tay là một trái tim đang đập thình thịch. Người đàn ông đeo kính gục xuống mắt vẫn mở trừng nhìn hung thủ, đứa bé trai oà khóc riêng đứa bé gái vẫn đứng đó nhìn chầm người đàn ông.

Một người phụ nữ từ trên gác chạy xuống, nhìn người đàn ông gục dưới sàn la to rồi lao đến tấn công gã đàn ông mặc áo choàng đen. Mái tóc đen ngắn ngang vai bỗng dài ra đổi màu bạch kim, những móng tay tưởng chừng dễ gãy bỗng dài ra và trở nên sắc nhọn khiến người phụ nữ càng trở nên đáng sợ hơn. Người đàn ông vung cây đũa trên tay mình chạm vào cổ người phụ nữ, miệng lẩm bẩm điều gì đó và nhếch môi để lộ một nụ cười. Bà ta ngã xuống, nằm ngất trên sàn đất lạnh lẽo, ông ta xoay người vung tay chộp cổ cô gái nhỏ bóp mạnh ...

"Linh."

Tiếng Vân gọi làm cô gái nhỏ giật mình thức giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi thở một cách nặng nhọc khẽ gọi tên ai đó, từ bên ngoài một vài con bướm đen bay vào chập chờn quanh giường Linh nhưng lúc này đây đâu ai trong số họ còn tâm trí để chú ý đến sự xuất hiện kì lạ của chúng chứ.

"Vol ..."

Những người trong phòng lặng người nhìn cô gái nhỏ, khuôn mặt Vân tái đi môi mím chặt môi. Vũ đi ra ngoài đóng sập cánh cửa lại rất mạnh, rõ ràng anh đang lo lắng, rất sợ sệt điều gì đó. Còn Huy nhìn chầm Linh khuôn mặt đanh lại, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh lúc nãy đã biến mất thay vào đó là ánh mắt ngờ vực, trong đầu có biết bao câu hỏi được đặt ra. Vol là ai? Tại sao khi vừa tỉnh lại cô đã gọi tên người này? Và Vol mà Linh vừa gọi có phải là ...

"Bà không sao chứ?"

"Tui bị làm sao vậy?"

"Xém nữa là bị tông chết đó, ông kia đã cứu bà đưa về đây á."

"Cảm ..."

"Vol là ai?"

"Vol nào? Làm sao tui biết."

"Thôi tui về trước nha."

Huy quay đi, khuôn mặt Linh đanh lại đôi mắt sắc nhọn nhìn chầm chàng trai như trở thành một con người khác rất đáng sợ. Vân liếc nhìn chàng trai, hai tay nắm chặt lại run rẩy, ngày cô sợ nhất cuối cùng cũng sắp đến. Linh đã gọi tên Vol, ngày được tiên đoán trước đã sắp đến, mọi người sẽ bị kéo vào một cuộc chiến vô nghĩa nhưng tàn khốc. Và chuyện gì sẽ đến với Vũ, người mà cô đã yêu đơn phương từ rất lâu về trước? Còn có cả Linh nữa, chả lẽ cô thật sự phải chết sao? Nghĩ đến đó khuôn mặt cô đanh lại chìm trong nỗi u uất khó tả, tim thắt lại làm lòng ngực như muốn nổ tung. Vũ nhất định sẽ làm mọi cách để bảo vệ em gái cho dù cái giá phải trả chính là mạng sống này thì anh cũng cam lòng. Còn cô ngay từ khi được sinh ra thì số phận đã định cô là người của Hồng tiểu thư.

"Bà ngủ tí đi, tui nấu chút gì đó cho bà ăn nha?"

"Ừ, cảm ơn."

Cô gái nhỏ vừa nằm xuống nhắm nghiền mắt lại đã chìm vào giấc ngủ say. Vân bước nhẹ chân rời khỏi phòng và khép cánh cửa lại lòng rất đỗi hoang mang, lo lắng. Người đàn ông trong giấc mơ của Linh xuất hiện bất ngờ như một bóng ma. Ông ngồi xuống cạnh giường đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhợt nhạt rồi chống tay xuống đầu giường cúi người hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mi mắt Linh run nhẹ rồi từ từ mở mắt. Cô tỉnh giấc, đôi mắt nâu đảo nhìn xung quanh, người đàn ông đã biến mất như chưa hề xuất hiện ở đây nhưng ông đã để lại một bàn tay máu ịn trên nệm ở đầu giường. Linh ngồi dậy điềm nhiên dùng phấn trắng rắc lên để che mờ đi, ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng lại có chút gì đó kiêu xa, cao ngạo.

"Chú không nên đến đây, Vol ạ ... Cháu sẽ bắt chú phải trả giá cho những gì chú đã gây ra ... "