Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 3 - Chương 23




Loan Loan ngồi bên cạnh trông Lâu Dự hai canh giờ, ngày càng buồn ngủ. Chính cô bé cũng bị thương không nhẹ, sau một ngày hao hết tinh thần và thể lực, mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không cử động được. Rõ ràng cực kì mệt và buồn ngủ, nhưng Loan Loan lại cố gắng thức không dám nhắm mắt, thỉnh thoảng sờ sờ trán Lâu Dự, xem mạch cho chàng, sợ mình vừa ngủ là mạch đập của Lâu Dự đột nhiên biến mất, cứ thế buông tay về trời.

Cố gắng thức đến quá nửa đêm, cuối cùng không thức nổi nữa, Loan Loan co người lại như một con mèo con, dựa vào bên người Lâu Dự chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Giấc ngủ này không yên ổn lắm, mọi việc trong lòng cứ lượn qua lượn lại. Lúc thì mơ thấy Dung Diễn nắm tay mình trước khi chết, mỉm cười nói Loan Loan ngoan lắm, tía đi đây. Lúc thì mơ thấy mình đang ở trên đại mạc mênh mông, một người một ngựa đối mặt với trắng trời băng tuyết, trong lòng đau khổ không nơi nương tựa. Lúc lại mơ thấy Lâu Dự bị một mũi tên bắn xuyên qua ngực rơi xuống vực sâu, mình đưa tay ra kéo nhưng làm thế nào cũng không kéo được...

Trong giấc ngủ, Loan Loan vẫn thấy tâm tình xao động, trên người lúc lạnh lúc nóng, như rơi xuống sông băng miền địa cực, lại như rơi vào lò lửa nóng bỏng, trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi.

Khoan đã, tại sao lại nóng như vậy? Loan Loan đột nhiên bừng tỉnh, lập tức quay sang nhìn Lâu Dự. Lâu Dự hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt đỏ bừng, lại không có một giọt mồ hôi. Loan Loan đưa tay sờ trán và cánh tay Lâu Dự, cả trán và cánh tay đều nóng như lửa, chàng lại bắt đầu sốt cao.

Loan Loan sợ tái mặt, trong lòng đau xót không chịu nổi. Tía đã nói sốt cao sau khi bị thương là lúc nguy hiểm nhất. Nếu có thể vượt qua, hôm sau hết sốt cũng có nghĩa đã qua được cửa âm phủ, sau đó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ nhặt về được tính mạng. Nhưng nếu không chịu nổi, lục phủ ngũ tạng đều sẽ bị nhiệt độ cao nướng chín, căn bản sẽ không sống được mấy canh giờ.

Trên người không có thuốc trị thương hạ sốt, Loan Loan đặt tay lên trán Lâu Dự, cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, sốt ruột cả người toát mồ hôi. Đang do dự không biết làm sao, chợt nghe thấy tiếng suối chảy róc rách ngoài hang, Loan Loan sáng mắt lên, suy nghĩ một lát, cắn răng cởi áo ngoài trên người xuống cầm trên tay nói với Lâu Dự: "Ông chờ tôi, ngàn vạn lần đừng chết".

Nói xong Loan Loan ôm áo chạy ra ngoài hang, thi triển tiêu dao bộ, bay lên khẽ điểm chân vào cành lá, dùng tốc độ cực nhanh bay đến bên bờ suối cạn.

Đã là cuối mùa thu, trong núi se lạnh, một làn khí lạnh mỏng manh bao trùm ngọn núi, nước suối từ thác nước trên núi chảy xuống lại càng lạnh như băng. Loan Loan ngâm cả chiếc áo xuống dòng suối, sau đó ôm chiếc áo ướt sũng lạnh buốt chạy về trong hang núi, hết sức thận trọng cởi áo Lâu Dự ra, dùng chiếc áo ướt lạnh lau người cho chàng, lại đặt bàn tay lạnh như nước đá của mình lên trán chàng thay cho túi chườm.

Đến lúc chiếc áo ướt bị nhiệt độ cơ thể Lâu Dự làm nóng lên, Loan Loan lại chạy ra khỏi hang núi, đến bên dòng suối nhúng áo xuống nước lần nữa, cứ thế lặp đi lặp lại vô số lần...

Chân trời lộ ra màu trắng bạc, nắng sớm dần lên. Loan Loan chỉ mặc áo mỏng, toàn thân đều ướt nước suối, đôi môi tím tái, hai tay lạnh cóng như hai củ cà rốt vừa đỏ vừa sưng phù. Không ngừng bay qua bay lại cực kì hao tổn nội lực, lúc này Loan Loan cảm thấy nội lực khô kiệt, cái lạnh thấm vào lòng, lúc ngồi bên cạnh Lâu Dự xem thương thế cho chàng cũng không nhịn được run rẩy. Hai môi run run, Loan Loan đưa tay sờ trán Lâu Dự. Bàn tay ấm áp, cơn sốt cao như lửa đốt đó đã lui lại. Loan Loan không khỏi mừng rỡ, biết Lâu Dự thân thể cường tráng, cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải này. Bất chấp toàn thân ướt đẫm, Loan Loan chỉ muốn lăn mấy vòng dưới đất để giải toả sự mừng rỡ như điên trong lòng.

Sau một hồi tâm tình tay đổi liên tục, lúc kinh hãi lúc mừng rỡ, Loan Loan mới cảm thấy đói. Tính toán thời gian, không ngờ đã trọn một ngày chưa ăn uống gì. Lúc trước lo âu nôn nóng nên cũng không cảm thấy đói, lúc này thể xác và tinh thần được thả lỏng mới cảm thấy đói cồn cào không sao chịu nổi.

Loan Loan đã quen sống hoang dã, khi đến những nơi hoang vu, người khác có thể bị đói, nhưng cô bé thì không bao giờ thiếu đồ ăn. Loan Loan trèo lên cây gần đó định hái quả dại ăn qua loa cho no bụng. Đang hái quả trên cây, đột nhiên cô bé sáng mắt lên: "Cỏ xà tiết hoa trắng!"

Trong sách thuốc của tía, cỏ xà tiết hoa trắng xếp hạng đầu tiên, lá nhỏ phân nhánh, có lông tơ, trên ngọn có vằn sọc như da rắn, thích mọc trong rừng cây râm mát, là loại thuốc chữa thương cực kì quý giá. Mười năm ở biên tái, Dung Diễn đã đi khắp các núi lớn để hái thuốc hoặc chữa bệnh cho người dân, mỗi khi rảnh rỗi lại đọc sách thuốc cho Loan Loan nghe. Mưa dầm thấm đất, kiến thức đối với thảo dược của Loan Loan mặc dù chưa thể nói là tinh thông nhưng cũng đã hơn các thầy lang bình thường trong dân gian.

Biết cỏ xà tiết hoa trắng này rất quý giá và thưa thớt, cực kì hiếm gặp, không ngờ lúc này lại ở ngay trước mắt, Loan Loan cực kì vui vẻ, thầm kêu trời cũng giúp ta!

Chỗ nào có cỏ xà tiết hoa trắng tất cũng có rắn độc. Cỏ và rắn sống dựa vào nhau, muốn hái cỏ thì trước hết phải giết rắn. Loan Loan cầm Li Quang trên tay, chậm rãi tới gần cây thảo dược đó, nín thở, đột nhiên hành động cực nhanh nhổ cây cỏ lên. Gần như đồng thời, một con rắn độc đỏ vàng đan xen thè lưỡi lao tới nhanh như chớp, miệng rắn há rộng sẵn sàng cắn người. Loan Loan nhanh tay nhanh mắt giơ tay chém xuống, chém rụng cái đầu tam giác của con rắn độc, lập tức lại chém thêm mấy nhát, đến tận lúc chém cái đầu rắn nát nhừ mới thu tay lại.

Cẩn thận mang cây cỏ xà tiết hoa trắng chạy về hang núi, dùng đá đập nát rồi hoà vào nước, Loan Loan lấy lá cây sạch nhúng thuốc rồi rỏ vào trong miệng Lâu Dự.

Uống hết nước thảo dược, hô hấp của Lâu Dự dần ổn định, màu xám chết chóc trên gương mặt chậm rãi phai dần, sắc mặt trắng bệch hơi lộ ra sắc đỏ, mặc dù vẫn hôn mê bất tỉnh nhưng trên người đã có sức sống ấm áp và bình yên.

Nhẹ nhàng áp tai vào ngực Lâu Dự, nghe thấy tiếng tim đập đều đặn mà có sức sống, sự lo lắng trong lòng Loan Loan cuối cùng mới lắng xuống. Thật sự vui mừng vô hạn, cô bé không nhịn được nắm bò xuống bên cạnh chàng, dùng ngón tay đếm hàng lông mi dày như cánh quạt của chàng, nói như trút được gánh nặng: "Ông làm tôi sợ chết khiếp. Ông nhất định phải sống, dám dọa tôi một lần nữa, tôi... tôi... tôi..."

Nhất thời cũng không nghĩ ra được, nếu Lâu Dự không tỉnh lại được thì mình còn có thể làm gì Lâu Dự, Loan Loan đành phải tức giận chọc ngón tay vào mặt chàng. Lại thấy chân râu màu xanh dưới cằm chàng, cô bé tò mò sờ sờ, cảm thấy cứng cứng gai gai, dùng bàn tay vuốt khẽ lại thấy tê tê ngứa ngứa, cảm thấy lạ lẫm thú vị, không nhịn được sờ lần nữa, rồi lại lần nữa...

Lông mi rung rung, Lâu Dự khẽ chau mày. Loan Loan giật mình, vội vàng thu tay về như bị điện giật, mặt lập tức nóng như thép nung, ngay cả hai tai cũng đỏ rực. Cô bé lùi lại vài bước, ôm gối ngồi dưới đất, nhìn Lâu Dự nghĩ ngợi lung tung. Nhất thời cảm thấy vui mừng vô hạn vì Lâu Dự đã vượt qua cửa âm phủ, nhất thời nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là người này đã chết. Vì sao nghĩ đến việc người này chết mà mình lại hoảng sợ và đau buồn như vậy.

Hang núi này không sâu. Loan Loan đặt Lâu Dự ở góc khuất gió nhất, vì thế cô bé chỉ có thể ngồi ở đầu gió. Quần áo trên người ướt hết, lại vừa đổ mồ hôi, lúc này gió núi thổi vào lạnh buốt ướt dính rất khó chịu. Nhìn Lâu Dự ngủ mê mệt, ánh mặt trời bên ngoài ấm áp, Loan Loan liền ra khỏi hang núi, bẻ một ít lá cây và cỏ khô che kín cửa hang, vươn vai một cái rồi đi đến bên dòng suối. Nước suối trong vắt sáng lấp lánh như ngọc vỡ dưới ánh mặt trời. Loan Loan vốn chỉ định rửa mặt mũi, lúc này thấy nước suối trong vắt, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy.

Nhìn quanh không có người nào, Loan Loan tự an ủi mình. Nơi này núi sâu rừng rậm, vắng vẻ không có bóng người, tranh thủ thời gian tắm một cái chắc cũng không có vấn đề gì. Cô bé nhẹ nhàng cởi quần áo, trải ra phơi trên tảng đá lớn bên cạnh suối rồi đi chân trần lội xuống suối.

Chỗ suối nông chỉ ngập đến hông, chỗ sâu lại sâu ngập đầu. Ánh nắng cuối thu không gay gắt như mùa hè, chiếu xuống người ấm áp thật là thoải mái. Loan Loan chìm hơn nửa người xuống nước, xoã mái tóc đầy máu và bụi đất ra, nhanh chóng gội đầu. Vừa tắm gội xong định lên bờ, đột nhiên Loan Loan nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ vọng vào tai. Tiếng bước chân này mặc dù nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng vọng vào tai Loan Loan lại như sét đánh. Cô bé cảnh giác chạy nhanh đến sau tảng đá lớn, đưa tay lấy quần áo đã gần khô trên tảng đá xuống mặc vào. Lúc này tiếng bước chân đó đã đến gần bên suối.