Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 17




Lúc Inuyasha mở mắt tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, cậu phát hiện mình bị đặt nằm trên một điểm tựa rất khó chịu, tư thế cũng cực kỳ không thoải mái. Đầu bị phơi nắng tới nóng lên, tay chân lộ ngoài áo quần lại bị gió thổi tới phát lạnh, dưới mông còn có tiếng cả bầy chim non đang kêu ríu rít.

Cậu vừa tỉnh ngủ nên còn hơi lơ mơ, mới định vươn vai điều chỉnh tư thế cho thoải mái thì nhánh cây đã rắc một tiếng gãy làm đôi, Inuyasha hẫng người giữa không trung một lúc rồi cắm mặt ngã chổng vó xuống đất.

Quả nhiên cậu bị người ta đặt lên nhánh cây cao nhất của cái cây kia. Tuy lúc cậu đi một mình cũng sẽ chọn chỗ cao nhất mà ngồi ngắm trăng, nhưng tự mình trèo lên với bị người vắt lên đó là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.

Cậu cảm giác như mình bị chơi xỏ vậy, lửa giận bắt đầu ngùn ngụt bốc lên.

Ngay lúc cậu định dùng khứu giác đi tìm tên đầu sỏ gây tội thì lại thấy Shippou vẫn luôn trông giữ dưới gốc cây. Thoạt nhìn nó như cả đêm không ngủ, đôi mắt thâm quầng dại ra ngó cậu như thấy quỷ.

“Sao ngươi nhìn ta kiểu đó?” Inuyasha ngạc nhiên sờ đầu, “Trên mặt ta có gì à? Rindou đâu rồi?”

“Rindou và anh trai cổ cùng đưa Ayako về rồi,” Tiểu hồ ly mặt mũi xám xịt đáp, “Anh còn nhớ hôm qua đến cuối anh bất tỉnh không vậy?”

Inuyasha quẳng lại cho nó một ánh mắt như nhìn đứa ngốc, “Đương nhiên ta biết. Mà rốt cuộc là ai đặt ta lên cái chỗ quỷ quái này? Nghĩ tới nghĩ lui đều thấy chỉ có cái tên Sesshoumaru kia làm được, là hắn đúng không? Dám chơi xỏ ta, cái tên ngu ngốc đáng ghét đó.”

“Nói chung thì đúng là vậy…” Shippou nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp giữa kính sợ lẫn thương hại, “Anh có biết hôm qua sau khi anh bất tỉnh, Sesshoumaru đã làm gì anh không?”

“…Hả?” Thấy Shippou nghiêm túc cậu cũng khẩn trương theo, Inuyasha thử nắn xương nắn khớp toàn thân cũng không thấy đau ở đâu, “Không lẽ hắn lén đầu độc ta?”

Shippou thở dài, “Một lời khó nói hết.”

Inuyasha ngẩn tò te nhìn nó, tiểu hồ ly chạy đến bên cậu, bứt hai cái lá từ trên bụi cây xuống treo lên trán, bụp bụp hai tiếng đã hóa thân thành hai hình người vẫn còn lúc lắc cái đuôi hồ ly. Từ quần áo hình tượng này nọ có thể nhìn ra là Inuyasha và Sesshoumaru, chẳng qua cũng không đẹp như bản gốc được.

Inuyasha khô cằn đánh giá, “Giống Sesshoumaru quá nhỉ.”

Inuyasha đội lá cây kêu “A” một tiếng ngã nhào vào lòng Sesshoumaru do Shippou biến thành, trên trán Inuyasha thật bắt đầu nổi gân thình thịch, Shippou vội quay đầu lại kêu, “Đừng có thấy ghê! Cái này giống hệt cảnh tối hôm qua đó!”

Dứt lời, Sesshoumaru giả liền ôm lấy Inuyasha giả, lại còn cúp lấy mặt của đối phương rồi cúi xuống chu mỏ ra hôn. Ngay lúc nó sắp hôn tới nơi thì một cái chân đạp tới, cả Inuyasha và Sesshoumaru do Shippou tạo thành đều bị đá văng mà kêu lên thảm thiết, lăn mấy vòng vào bụi cỏ rồi bụp một cái biến về tiểu hồ ly và đám lá cây.

Inuyasha giận đến nỗi mặt mũi đỏ gay, đôi tai trên đầu muốn dựng hết cả lông tơ lên, trừng mắt nhìn Shippou, “Ngươi lại bày ra trò đùa ngu xuẩn gì vậy!”

“Là anh vô lý thì có!” Shippou lồm cồm chui ra từ bụi cây đứng lên, “Shippou đại nhân ta đây kể lại sự thật cho anh nghe, thế mà anh còn đánh ta.”

“Thật sự không có đùa giỡn gì hết, hôm qua ta tận mắt nhìn thấy hắn hôn anh đó, hàng thật giá thật, không thể giả được,” Tiểu hồ ly phủi phủi đám lá rụng bám trên người, nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Mặt anh sao đỏ quá vậy, không lẽ xấu hổ? Thẹn quá thành giận?”

Đáp lại nó là một cú đấm của Inuyasha “Ngươi im đi cho ta.”

Chẳng qua một đấm này không có chuẩn bị gì, Shippou dễ dàng tránh thoát.

“Ai dà…Inuyasha ngây thơ,” tiểu hồ ly ra vẻ ông cụ non mà nói, “Tuổi còn trẻ lại bị người anh đáng ghét cướp mất sự trinh bạch, trong lòng nhất định là vô cùng đau khổ hen. Shippou đại nhân ta đây không so đo với anh nữa, đi à.”

“Đi nhanh đi,” Inuyasha quát nó, “Cách ta càng xa càng tốt!”

Mãi đến khi bóng dáng Shippou vui sướng khi người gặp họa nhảy nhót chạy đi khuất tầm mắt cậu, Inuyasha vẫn chưa hồi hồn được. Cậu lại theo bản năng lủi lên nhánh cây cao nhất kia mà trốn, bỗng dưng ngộ ra, chẳng lẽ Sesshoumaru thấy cậu hay ngồi trên cây cao nên mới cố ý đặt cậu ở đó?

Sesshoumaru hôn cậu kìa…

Một luồng cảm xúc nóng ấm như sóng vỗ vào tim cậu, cậu cảm giác như đầu mình kêu ong ong, đôi tai cũng hồng lên, dường như còn nghe được tiếng tim mình thình thịch đập dồn lẫn tiếng máu rần rần chảy trong động mạch, ngay cả tầm mắt cũng hơi mơ hồ.

Cậu bất giác nhớ đến hơi thở của Sesshoumaru hình như có độc, hay là hắn thật sự đầu độc cậu nhỉ?

Nhưng cảm giác này cũng không tệ, cứ như đắm mình trong suối nước nóng, toàn thân được nước ấm bao quanh, trong lòng thấy ấm áp và yên bình đến mê muội.

Inuyasha cứ ngồi trên cây như thế hết một ngày một đêm mới thấy nhiệt độ cơ thể mình nguội dần trở lại như thường. Cậu nhảy từ trên cây xuống, nghĩ mình nên đi thăm Rindou xem sao.

Cậu phân biệt phương hướng một chút rồi lại nhảy vào rừng mà chạy, thường thường đưa tay áo lên chà qua môi mình. Rất lâu trước kia cậu rõ ràng cũng từng hôn Kikyou lẫn Kagome, giờ phút này lại như thằng nhóc choai choai chưa từng biết yêu là gì.

Xúc cảm lúc Sesshoumaru hôn cậu như thế nào cậu hoàn toàn không nhớ, nhưng cảm giác chỗ đó cứ như bị bàn ủi lướt qua, ngay cả mặt cậu cũng trở nên vừa đỏ vừa nóng.

Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân nào đi chăng nữa, yêu quái kiêu ngạo tự cao như Sesshoumaru lại đi hôn cậu, liệu có phải hắn cũng không lạnh lùng khinh bỉ em trai hắn như biểu hiện bên ngoài, mà biết đâu Inuyasha cũng có thể thầm trông mong vào anh trai nhiều hơn chút nữa.

Jaken theo chân Sesshoumaru đến một nơi cực kỳ nóng nực, nham thạch nóng chảy thành dòng như suối nước vây quanh họ, hơi nóng trong gió dường như làm không khí càng thêm khô khan cháy bỏng.

Sesshoumaru vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, Jaken nép phía sau hắn cẩn thận vuốt mồ hôi đầm đìa trên mặt, chút nước văng ra lập tức bốc hơi, để lại trên đất chút xíu tàn tích của muối.

Jaken đau khổ cực kỳ, vốn lộ trình của Sesshoumaru là đến thăm những người bạn của Khuyển Đại tướng lúc sinh thời, cũng theo đó đánh giá tôi luyện thực lực của bản thân. Lão là tùy tùng của hắn, đi cùng hắn cũng coi như trải qua một đoạn thời gian tương đối vừa lòng.

Cho đến hôm qua, khi Sesshoumaru ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tối đen như mực không có ánh trăng, hắn bỗng dặn Jaken ở yên đó còn mình thì vội bay đi nơi khác. Sáng hôm sau hắn quay lại thì thẳng thừng đánh thức Jaken, dẫn lão đến cái nơi nóng nực như hỏa ngục này.

Nhưng đối với tùy tùng thì mệnh lệnh của chủ nhân vĩnh viễn là tuyệt đối, Jaken gạt đi nước mắt chua chát trong lòng, bước lên gân cổ kêu. “Này – ” Gậy đầu người gõ ông ông vào hộp sọ khổng lồ kia, “Toutousai!”

“Ta không có điếc. Ngươi kêu to vậy là muốn khiến ta điếc luôn hả?”

Thấy chủ nhà vẫn ở, Sesshoumaru liền khom người bước vào chỗ trú bằng xương thú to lớn của Toutousai, Jaken vội ôm gậy đầu người đi sát theo sau.

“Thật là ngoài dự đoán, ông vẫn chưa chuyển nhà,” Đại yêu quái lãnh đạm cất lời, “Xem ra cái đầu của ông cũng dùng được một chút rồi đó.”

“Hóa ra là đứa anh trong hai anh em ngu ngốc kia à, ngươi vẫn chẳng biết tôn trọng người già gì cả,” Toutousai nện búa binh binh bang bang trên lưỡi đao được nung đỏ hồng, không phản ứng mấy trước việc Sesshoumaru tìm đến lão, “Nhưng mà khí chất của ngươi lại thay đổi nhiều, ít nhất giờ đây ta không cần lo trái ý ngươi thì sẽ toi mạng. À đúng rồi, đây là khen ngươi đó.”

Sesshoumaru không nói gì, Toutousai nhúng lưỡi đao kia vào nước lạnh, lão lau mồ hôi trên trán rồi mới quay sang nhìn Sesshoumaru, “Muốn ngươi nói một câu cảm ơn khó khăn ghê.”

Lão làm như cực kỳ đau xót, khoa trương thở dài một hơi, “Ta lại nghĩ không ra có chuyện gì mà khiến ngươi đến đây tìm ta bây giờ. Nói thẳng đi Sesshoumaru, đao của ngươi có vấn đề gì mà ngươi phải đặc biệt tự mình đến chỗ này?”

Sesshoumaru vẫn im lặng, hắn lãnh đạm liếc Toutousai, thong thả rút Bạo Toái Nha bên hông ra. Mũi đao lạnh lẽo sáng lòa vững vàng dừng lại trước chóp mũi lão.

“À – ” Toutousai ngó nghiêng Bạo Toái Nha một hồi, thoạt nhìn cũng không sợ. Lão lấy búa nhỏ gõ gõ thân đao, nghe nó phát ra tiếng kim loại keng keng trong trẻo, “Nghe thì Bạo Toái Nha cũng không vấn đề gì.”

“Ông đoán thử xem, nếu bây giờ ta chém xuống thì sao?”

Sau gáy Toutousai túa ra mồ hôi to như hạt đậu, “Bạo Toái Nha sẽ hủy diệt thứ mà nó chém trúng đến không còn gì, ta có lẽ sẽ biến thành đống thịt vụn. Ngươi vẫn đáng sợ như xưa vậy, Sesshoumaru…”

Đại yêu quái hừ một tiếng, tao nhã lưu loát tra đao vào vỏ, “Đây chính là vấn đề.”

Toutousai sờ sờ cái đầu chẳng còn mấy cọng tóc, đôi mắt to cộ của lão bỗng dưng trợn to, tầm mắt quét tới quét lui giữa mặt Sesshoumaru và Bạo Toái Nha bên hông hắn.

“Ta không hiểu sai đó chứ?” Lão giật mình thảng thốt, một lúc lâu sau mới nói được thành lời, “Ý ngươi là khả năng phá hoại của Bạo Toái Nha khiến ngươi không hài lòng? Ngươi muốn ta làm nó dừng lại?”

Sesshoumaru gật đầu, “Phải.”

Toutousai càng lộ vẻ khó tin, “Không thể nào…Thật không giống ngươi chút nào. Sao tự dưng ngươi lại đổi tính thế này. Jaken, ngươi nói chút coi.”

Jaken đột nhiên bị gọi tên cũng không hiểu ra sao, “Ta…ta làm sao mà biết? Đêm qua Sesshoumaru đại nhân bỗng dưng rời đi, cũng không cho Jaken trung thành này đi theo ngài.”

“A, đêm qua à,” Toutousai vuốt râu, “Hình như hôm qua là đêm trăng non, ta đoán việc ngươi thay đổi có liên quan đến Inuyasha?”

Đại yêu quái vẫn lạnh lùng như cũ, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Toutousai thấy có hơi bất đắc dĩ.

Tâm tư Sesshoumaru vĩnh viễn khó nắm bắt như vậy, xung quanh hắn dường như có một vực sâu ngăn cách hắn với người khác. Hoàn toàn không giống đứa em cùng cha khác mẹ kia chút nào, cậu ta thẳng thắn đến nỗi liếc qua một cái là đoán được đại khái cậu nghĩ gì. Lắm lúc chỉ cần nói khích vài lời là dễ dàng mắc câu, y như đứa nhỏ ngốc. Mà Sesshoumaru thì không chỉ giữ kín suy nghĩ của mình, thậm chí hắn đã trải qua chuyện gì cũng phải thông qua Jaken mà đoán.

Này chẳng phải làm khó ông già như lão rồi sao…

Lão vuốt cằm, cố gắng bắt lấy một chút cảm xúc dù chỉ là nhỏ nhất trên khuôn mặt Sesshoumaru nhưng thất bại. Đại yêu quái phòng thủ quá cẩn mật, lão thở dài, đành phải nói ra nguyên nhân mà lão cho là khả thi nhất.

“Ta nhớ rõ lúc Inuyasha luyện được Phong Thương từng vì không đành lòng xuống tay với anh ruột mà dừng Thiết Toái Nha lại, tha cho ngươi một mạng. Chẳng lẽ hôm qua ngươi lỡ tay dùng Bạo Toái Nha giết chết Inuyasha? Không…Điều đó là không thể nào. Chỉ cần hai đứa mỗi người phân biệt đeo Thiết Toái Nha và Thiên Sinh Nha, kết giới của hai thanh kiếm và sự cộng hưởng giữa chúng sẽ không cho các ngươi giết hại lẫn nhau. Hay là đêm qua xảy ra chuyện gì khiến ngươi bắt đầu ghen tị với năng lực có thể dừng đao của Inuyasha?”

“Ông giỡn đấy à Toutousai,” Sesshoumaru cười nhạo, “Ta lại đi ghen tị với một bán yêu?”

Jaken lớn tiếng hùa theo, lại nhận được cú liếc đáng sợ mà Sesshoumaru quẳng đến, lập tức như quả bóng xì hơi mà rụt về cạnh hắn.

“Nếu không phải vì ghen tị thì thật kỳ quái.” Đôi mắt tròn vành vạnh của Toutousai nhìn Sesshoumaru chăm chú, ánh mắt đó hệt như lúc lão ngắm đao, cứ như có thể nhìn xuyên qua bề ngoài mà soi rọi đến tận sâu bên trong. Đương nhiên, ánh mắt này đối với Sesshoumaru mà nói thì vẫn chẳng có tác dụng gì.

“Ông lắm lời vô nghĩa thật. Hay là ông không định giúp Sesshoumaru này?”

“Đúng vậy, ta không định giúp ngươi,” Toutousai không chút e ngại mảy may, lão nhìn hắn, “Nhưng ta vẫn nhắc nhở ngươi, tuy có khi chỉ là ta lo lắng thái quá thôi. Ngươi cũng biết, Bạo Toái Nha là thanh đao luôn tồn tại bên trong ngươi, là thanh đao của riêng ngươi. Muốn cải tạo nó thì không khác gì ngươi tự cải tạo mình vậy.”

“Thế thì sao?”

“Nếu là ghen tị thì còn đỡ, chỉ mong đêm qua ngươi không sinh ra lòng thương hại gì đó thì tốt rồi.”

Nét mặt Sesshoumaru thoáng thả lỏng trong chớp mắt rồi khôi phục sự lạnh lùng như cũ, hắn nhìn xuống Toutousai, cất tiếng với giọng điệu trào phúng quen thuộc.

“Chỉ mong à,” hắn lặp lại, “Sao, chẳng phải ông và phụ thân vẫn luôn nhấn mạnh với ta rằng muốn ta có lòng thương hại đó ư? Sao bây giờ lại sợ vậy?”

“Sự thương hại này không giống như thế,” Toutousai thở dài, “Sở dĩ Thiết Toái Nha của Inuyasha có thể dừng lại được vì nó vốn là thanh đao của sự bảo hộ. Inuyasha là một bán yêu, nó không giống ngươi, bảo vệ bản thân thôi đã miễn cưỡng lắm rồi. Nguyện vọng mà Đại tướng ký thác trên Thiết Toái Nha cũng rất đơn giản, chỉ cần Inuyasha có thể bảo vệ mình, bảo vệ bạn bè là đủ.”

Toutousai tạm dừng một chốc, ánh mắt nhìn về thanh Thiên Sinh Nha bên hông Sesshoumaru, “Ngươi có biết Đại tướng kỳ vọng điều gì ở ngươi không? Nói cách khác, ngươi có biết vì sao Thiên Sinh Nha có thể chấp nhận ngươi, cho phép ngươi sử dụng nó không?”

Sesshoumaru cau mày, “Theo ý của mấy người là phải có lòng thương hại?”

“Đúng, mà cũng không hẳn là đúng,” Lão già lộ ra vẻ mặt ‘quả nhiên là thế’, “Nếu chỉ là lòng thương hại, hẳn Inuyasha càng có tư cách sử dụng Thiên Sinh Nha hơn ngươi, vậy tại sao không phải nó?”

Đôi mày Sesshoumaru nhăn lại càng sâu, đôi mắt vàng kim cũng dần tối lại: đây thực sự là điều hắn vẫn luôn không hiểu được.

“Ngươi lớn hơn Inuyasha nhiều, lại từng sống bên Đại tướng nên chắc cũng biết,” Toutousai nhìn hàng mày cau chặt của hắn mà từ tốn nói, “Thiên Sinh Nha, Thiết Toái Nha, Tùng Vân Nha là ba thanh kiếm hùng mạnh, phân biệt nắm giữ thiên giới, nhân giới và quỷ giới. Là chủ nhân thanh kiếm của nhân giới, Inuyasha lấy thân phận ngang với “Người” mà đồng cảm với người khác, nhưng đối với Sesshoumaru ngươi mà nói thì tuyệt đối không được.”

“Có ý gì?”

Toutousai lại thở dài, “Ngươi là chủ nhân của Thiên Sinh Nha, lòng thương hại đối với sinh linh mà ngươi cứu là lòng thương hại của kẻ trên cao đối với kẻ yếu thế. Đó cũng là điều Đại tướng kỳ vọng ở ngươi. Ta không thể sửa Bạo Toái Nha cho ngươi, vì khi ngươi muốn dừng lực phá hoại của thanh đao đó lại, nghĩa là ngươi đã bắt đầu đứng ở góc độ “Người” mà thương hại đối thủ, đây không phải chuyện ngươi nên làm, Sesshoumaru.”

“Nếu ta cố ý làm,” Sesshoumaru bật cười lạnh lùng, “ông sẽ lại xúi giục Inuyasha đến giết ta?”

“Đương nhiên ta sẽ không làm vậy nữa, vì ngươi biết rõ Inuyasha không cách nào xuống tay với ngươi,” ông lão bất đắc dĩ mà nhìn vào thinh không, luồng khí nóng rực bắt đầu cuồn cuộn xoắn vặn khiến tầm mắt trở nên vặn vẹo theo một cách kỳ quái. Lão giống như đang nhìn Sesshoumaru lại như không thèm để hắn vào mắt, chỉ chăm chú vào nơi nào đó mà mình thấy thú vị.

“Từ bỏ đi, Sesshoumaru.” Lão chân thành quả quyết nói, “Từ nhỏ ngươi đã là đại yêu quái kế thừa yêu huyết hoàn mỹ, đứng trên đỉnh cao muôn người mới là con đường của ngươi, buồn vui của người khác chẳng liên quan gì đến ngươi. Ngươi nên đứng ở trên đó mà ngạo mạn như trước nhìn xuống hết thảy. Để ý đến tâm tình của kẻ yếu thế này hoàn toàn không hợp với ngươi đâu.”

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn sự trầm mặc, Toutousai còn cho rằng Sesshoumaru đã tiếp nhận lời khuyên của lão.

“Quả nhiên ông vẫn đoán sai lý do ta đến đây,” Sesshoumaru thoắt vươn tay trái, móng vuốt sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh tanh, khói độc màu lục vấn vít quanh đầu ngón tay. Đôi mắt vàng kim của hắn nhìn xuống, nếu Jaken đứng đối diện hắn sẽ thấy giờ phút này hắn đang cực kỳ khó chịu.

Toutousai còn chưa kịp đáp thì ánh huỳnh quanh màu lục đã lóe lên, không khí chợt lạnh xuống mà dường như bằng mắt thường cũng thấy được. Có tiếng đồ vật đổ bể vang lên, chỉ sau vài nhịp thở, hộp sọ thú mà Toutousai ở đã bị đập vỡ vụn, góc cạnh bị san bằng như có gì đó sắc bén cắt phăng qua.

Toutousai ôm lấy đao cụ còn chưa làm xong co chân rụt vào trong góc, run rẩy nhìn Sesshoumaru, “Ôi chao – các ngươi đúng là hai anh em ngu ngốc, đứa nào đứa nấy cũng thiếu kiên nhẫn quá chừng.”

Sesshoumaru ngạo mạn nhìn xuống lão, “Ông còn một cơ hội cuối cùng, Toutousai.”

“Ngươi đi đi, Sesshoumaru,” ông lão lùi vào góc nhà, gọi với ra, “Chỗ ta không có cách nào giúp ngươi sửa Bạo Toái Nha, đến hỏi mẫu thân Rizukisenki của ngươi đi. Muốn cải tạo thanh đao này thì có thế nào cũng phải thay đổi bản thân ngươi mới được.”

“Nếu đã thế,” dường như hài lòng với câu trả lời, đại yêu quái thu lại móng vuốt, Jaken lập tức nhào đến ôm lấy đuôi hắn, “Mạng của ông tạm thời giữ lại vậy.”

Một lúc sau, Toutousai thập thò ló đầu ra từ cái nhà đã hư hại hơn phân nửa, xác định không thấy bóng dáng của đại yêu quái nữa mới thở hắt một tiếng nặng nề. Lão dắt con trâu ba mắt ra, vơ lấy đống dụng cụ lẫn đao chưa làm xong cho vào túi vác lên lưng.

“Quả nhiên vẫn nên chuyển nhà thôi,” lão nhìn chỗ bị Sesshoumaru cắt qua, nhất thời ngay cả lời nhắn cũng lười không muốn viết, “Không biết thằng nhóc Inuyasha chạy đi đâu mà để anh nó phá phách khắp nơi thế này.”

“Mà tên kia vẫn cứ có thái độ ngạo mạn tàn bạo như xưa,” Toutousai sờ sờ trán, lại lắc đầu, “Trừ bản thân hắn ra thì e là không ai biết tại sao hắn muốn sửa Bạo Toái Nha nữa…Mong là ta nghĩ nhiều thôi.”

Lão nhảy phóc một cái lên lưng trâu, vác theo chút hành lý chậm rãi bay theo hướng mà chẳng ai biết là đi về chốn nào.