Trăng Trong Gương

Quyển 1 - Chương 2




Tần Sơ tỉnh lại trong đám bèo cao cao, bầu trời bị cây cỏ cắt thành từng khối nhỏ. Có lẽ chàng bị thương rất nặng, thân thể hoàn toàn không có cảm giác. Bầu trời xa xôi cùng đám mây mơ màng bay qua, chàng cũng không nhìn thấy rõ lắm, chỉ cảm thấy có bóng người nho nhỏ lấp loáng bên cạnh.

Là một cô bé? Cảm giác này hơi giống Tô Kính Nguyệt. . . . . Tô Kính Nguyệt hồi nhỏ . . . . . . .

Tần Sơ vẫn cho là bản thân không muốn quay về quá khứ. Quá khứ vừa đau khổ vừa khó chấp nhận kia khiến chàng vô cùng chán ghét. Nhưng giờ phút này nghĩ đến Tô Kính Nguyệt, chàng giật mình phát hiện hóa ra mình thật đáng xấu hổ lại tưởng niệm khoảng thời gian đó.

Tần Sơ mười tuổi, theo tổ mẫu đến miếu ngoài thành dâng hương. Chàng ham chơi đi lạc, gặp Tô Kính Nguyệt đói xanh xao vàng vọt. Lúc đó tiểu nha đầu kia chỉ mới bảy tuổi, tóc rối tung, đôi mắt ngập tràn tĩnh mịch. Cô bé ngồi dưới một gốc cây khô gần chết giống mình, cảnh tượng đó bi thương không tài nào tả xiết…

Như là thiên thần xấu xa nghịch sợi dây vận mệnh, cho bọn họ một lần gặp nhau ngẫu nhiên đơn giản. Tần Sơ nhỏ thương hại “Nhặt” Tô Kính Nguyệt về, cho nàng cơm ăn, cho nàng dưỡng thương.

Bắt đầu từ ngày đó, cô bé gầy gò tái nhợt ở bên cạnh tiểu thiếu gia cao quý. Cô bé ít nói, hiếm khi nói chuyện cùng người khác, cả ngày như khúc gỗ, mặc kệ người khác lấy lòng hay bắt nạt mình, cô bé dường như không hề để ý. Khi Tần Sơ rảnh rỗi sẽ lẳng lặng ở bên chàng.

Tất cả mọi người cho rằng cô bé là đứa trẻ sợ sệt nhát gan, Tần Sơ cũng cho rằng như thế.

Cho đến khi Tần Sơ đánh nhau cùng vài vị công tử láng giềng. Lúc chàng đánh người khác Tô Kính Nguyệt chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, không tỏ vẻ gì, nhưng đối phương lại gọi ba bốn đứa trẻ lớn hơn đến. Tần Sơ bị đánh, mắt thâm tím khóe miệng bị rách, Tô Kính Nguyệt đứng ở một bên bỗng nhiên động đậy.

Cô bé bảy tuổi, chân không to bằng cánh tay chàng, lại đánh mấy đứa trẻ hàng xóm còn lớn hơn chàng đến mức khóc lóc nức nở.

“Xin lỗi.” Cô bé ép mấy đứa trẻ xin lỗi Tần Sơ, sau mới thả chúng đi.

Tần Sơ sững sờ nhìn cô bé. Tô Kính Nguyệt giúp chàng sửa lại mái tóc rối bù, giống người chị lớn cầm tay chàng: “Trở về ta bôi thuốc cho huynh.” Cô bé nói xong, dắt chàng trở về nhà.

Đây là lần đầu tiên Tần Sơ biết Tô Kính Nguyệt rất lợi hại.

Tuy rằng lần đó bọn họ về nhà cùng bị phạt, nhưng cũng không gây trở ngại với việc Tần Sơ sinh ra tò mò đối với Tô Kính Nguyệt, rồi sau đó là sùng bái, rồi ngưỡng mộ. . . . . . .

Tần Sơ luôn luôn nghĩ, nếu như không có thảm án diệt môn ba năm sau đó, có lẽ chàng sẽ rất tự nhiên nghe theo người nhà nạp Tô Kính Nguyệt làm thị thiếp, sau đó đợi đến ngày cưới một cô gái có thân phận bối cảnh làm chính thê, ngồi hưởng thụ Tề Nhân Chi Phúc, cả đời bình an.

Nhưng như vậy rất thiệt thòi cho Tô Kính Nguyệt. Tần Sơ cảm thấy càng cùng nhau trải qua nhiều chuyện, chàng càng hiểu gặp được một Tô Kính Nguyệt hiếm hoi đến nhường nào.

Tần Sơ thấy bèo bên cạnh dần dần tẽ ra, dường như có người đang kéo thân thể chàng, cảm giác như vậy khiến chàng có vài phần quen thuộc, dường như lại quay lại cơn ác mộng mười mấy năm trước. Tần Sơ dùng sức mở đôi mắt mơ hồ, nhưng dù chàng cô gắng thế nào cũng vẫn không nhìn rõ bộ dáng người trên đầu.

“Đừng cứu ta. . . . . .” Chàng khàn khàn nói, “Ta muốn cùng. . . . . . Kính Nguyệt. . . . . .” .

Rẽ bèo ngừng lại

“Huynh chết thì chẳng cùng ai được cả.”

Trong giọng nói non nớt mang theo tang thương kỳ lạ, như là ảo giác vang lên bên lỗ tai chàng. Tần Sơ mơ mơ màng màng, nhưng lại không thể xác định có phải mình nghe thấy âm thanh hay không, mí mắt rất nặng đóng lại, thế giới tạm thời an tĩnh lại.