Trăng Trong Lồng

Chương 12: Cửa sổ xe




Edit: Pi sà Thần

Mưa xối xả đập vào cửa sổ cuối hành lang, trước cửa sổ đặt một chậu quân tử lan, tĩnh lặng. Nghe thấy phía cửa có tiếng động, Tiền Thừa dời mắt đi, ánh đèn lướt qua mặt anh, anh rướn cổ lên nhìn vào trong phòng, “Trần tiên sinh, em gái em có ở trong không?”

Thân hình cao to của Trần Tông Nguyệt ngăn ý định nhìn ngó của anh, “Có, mày xuống tầng chờ đi.”

Anh đóng cửa quay lại, cô ngồi trên một cái gối trong góc chết của mắt Tiền Thừa, đáng thương nói, “Em ở lại đây một đêm được không?”

“Người nhà em sẽ lo cho em đấy.” Trần Tông Nguyệt ngồi lại bên giường, đối mặt với cô.

Hoàng Anh hít một hơi nằm vật ra giường, ngửa người lên, không khép vạt áo ngủ lại, để lộ vườn địa đàng bí ẩn của thiếu nữ.

Trần Tông Nguyệt nắm tay cô, lòng bàn tay vuốt ve xương ngón tay gồ lên trên mu bàn tay cô, “Thay quần áo đi, anh đưa em về.”

Cô kéo tay anh, môi cọ cọ từ cổ tay đến hổ khẩu ( kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ) của anh, chóp mũi lê nhẹ trên tay anh, cô hơi hé môi, say mê hôn mấy cái, mở đôi mắt trong suốt ngửa đầu nhìn anh, đưa tay ra với anh, cô đòi tay còn lại của anh.

Tay kia đeo chuỗi hạt trầm hương, đỡ mặt cô, mơn trớn môi cô, cô há mồm muốn cắn, lại bị nó tránh được. Trần Tông Nguyệt cười cười, “Phải ngồi dậy rồi.”

Hoàng Anh bò xuống giường chậm rì rì, hai chân còn chưa chạm đất bỗng sáng mắt, ngẩng đầu nhìn anh, “Không có quần áo để thay, ướt rồi…” Cô chỉ cửa phòng tắm, phía trên còn treo bộ quần áo cô thay ra.

Tiền Thừa đang đi xuống từ tầng bốn, gió thổi làm một cánh cửa sổ không đóng chặt đập mạnh, khiến người ta giật mình, sợ đến mức không biết anh đang hỏi thăm mẹ ai, không khí phòng trà về đêm rất âm u, dễ khiến người ta có cảm giác quái dị.

Đột nhiên, dưới tầng vang lên một chuỗi leng keng leng keng nhẹ hoà vào tiếng kẹt kẹt đi lên cầu thang gỗ, càng lúc càng gần anh…

Tiền Thừa cuống quít chiếu đèn pin vào, thấy là người, oán trách, “Chú Văn!”

Vết sẹo trên mặt lão Văn cũng hơi dữ tợn, nâng khay trà trong tay lên, “Uống trà?”

“Đêm khuya uống trà, cháu sợ đái dầm.” Tuy ngoài miệng Tiền Thừa nói vậy nhưng vẫn đi ra ngồi với ông. Lão Văn pha trà không nhanh không chậm, đáp, “Không sao, tôi dẫn cậu ra chỗ vành móng ngựa [1] đi tiểu.”

[1] Nguyên gốc là “mã lan ( 马栏), chỉ những vật có hình móng ngựa. Ý ở đây là bồn cầu, nhà vệ sinh.

Tiền Thừa cười, “Ông đúng là trùm ruột của tôi!”

Không lâu sau. Hoàng Anh cầm một bộ đồng phục làm việc của trà nhân, ôm vào lòng đi về phía phòng tắm, không đóng cửa.

Vừa nhặt đôi giày cô đá trên đất xong, trước mặt lại xuất hiện bộ áo ngủ cô ném ra ngoài cửa, Trần Tông Nguyệt ngẩng đầu lên, trên tấm kính của gian tắm vòi sen là dáng người của cô, cô kiễng chân lên, vỗ vỗ tóc xoã trên lưng.

Anh cầm bộ áo ngủ lụa lên, thầm nghĩ bụng quan sát một lát.

Sấm vang chớp giật, ngõ quá hẹp, họ đi xuống khỏi chiếc xe con thoải mái trong làn mưa ào ào, cách nhà còn một đoạn, Hoàng Anh thấy cái ô đen trên đầu mình rất có nguy cơ bị gãy.

Tiền Thừa ôm vai cô bước nhanh về phía trước, cô lén quay đầu lại, nhìn chiếc xe vẫn đỗ dưới mưa đêm, và người đàn ông dưới ánh đèn trong xe.

Bà nội và em họ không còn ở nhà, cái váy cắt hỏng nằm trong giỏ kim chỉ, cũng không bao giờ còn cơ hội để được cô nâng niu nữa, vì Trần Tông Nguyệt đã đồng ý sẽ mua cho cô nhiều váy đẹp hơn nữa.

Tranh rửa ráy trước Tiền Thừa, Hoàng Anh cọ rửa hai chân, thay bộ quần áo không vừa ra, vén màn lên. Bác gái tưởng cô vẫn còn giận dỗi, cũng nằm nghiêng bên cạnh cô, vỗ vỗ vào cánh tay an ủi cô, cô lắc đầu một cái nói mình không sao nữa, hơi mệt muốn ngủ.

Bác gái nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, Hoàng Anh mở mắt nhìn chằm chằm cánh cửa sổ đập ra đập vào phát ra tiếng, lúc một luồng sáng trắng loé lên, cô sờ sờ môi mình. Sấm rền liên tục giáng xuống, cô ôm mặt cười trộm.

Ngày thứ hai, trong trường, thầy giáo đứng trên bục giảng viết chữ rồng bay phượng múa lên bảng, Hoàng Anh thả hồn lên mây. Cô nghiêng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, một tay cuốn cuốn một lọn tóc xoã ra, một tay chống cằm.

Một nữ sinh vỗ vỗ vai cô, đưa cho cô một tờ giấy, bên trong gói một viên socola hình trái tim, cô không thèm xem giấy viết gì, lột lớp giấy thiếc màu đỏ ra, nhét socola vào miệng, hương vị ngọt ngào lan từ đầu lưỡi đến cổ họng.

Ánh mặt trời sau trưa hong khô bãi nước đọng trong tháp ngà, biển mưa như muốn nuốt chửng tất cả hôm qua không còn chút dấu vết nào. Có người cưỡi xe đạp cao giọng hát một bài đang thịnh hàng, lướt qua phía sau Hoàng Anh, còn cô nằm nhoài ngoài cửa một phòng học, tìm ai đó.

“Bên phải —— Quay!” Cao Tử Khiêm hét to với cô.

Hoàng Anh đứng thẳng dậy, lập tức hất hất cằm về một phía —— có mấy nam sinh khoá dưới cứ theo cô, nhìn là biết một đám người ầm ĩ giật dây một nam sinh đi thổ lộ với cô.

Lúc này thấy cô hí hửng đi theo Cao Tử Khiêm, chắc cũng tuyệt vọng rồi.

Bên đường dẫn thẳng vào cửa trường trồng một cây hoè gai, Hoàng Anh kiễng chân bắt được một dải lá, tò mò ngắt một cái xuống ngửi.

Tốc độ bước của Cao Tử Khiêm bằng với cô, ký kết ngầm khó khăn lắm mới đạt thành, vậy mà cô lại quyết định vứt bỏ chiến hữu, “Sau này tớ không hẹn chị Tiểu Lâu ra hộ cậu nữa đâu.”

Cao Tử Khiêm từ việc thề thốt phủ nhận lúc đầu, “Ai! Ai hẹn chị ấy…” lập tức chuyển thành, “Không phải chứ, còn chưa qua cầu cậu đã rút ván, dù gì cũng phải có một lí do chứ?”

Hoàng Anh giơ cánh tay lên quay một vòng, “… Gãy xương đấy.”

Trong môn tình yêu này, hai người cùng nghiên cứu sẽ cho ra kết quả tốt, ba người thì gượng gượng gạo gạo, bốn người là thiên hạ đại loạn.

Rõ ràng lí do này khiến Cao Tử Khiêm không hiểu gì, bèn chuyển chủ đề, “Cái bộ sưu tập tem hồi trước, cậu nói 300 là 300, tớ cũng không cò kè mặc cả với cậu.”

“Chuyện từ xưa xửa xừa xưa, lôi ra nói cũng không thấy ngại.”

Cao Tử Khiêm cũng không nhai nhải mãi về chuyện xảy ra từ mấy tuần trước, hỏi thẳng, “Sao, chị ấy có người yêu à?”

Hoàng Anh hầy một cái, ném dải lá hoè gai đi, “Cậu đừng có đoán mò.”

Cậu cũng không đoán mò nữa, nói toạc một câu luôn, “Vậy là có người muốn theo đuổi chị ấy, người này còn có quan hệ không tệ với cậu?”

Sherlock Holmes thời @.

Hoàng Anh đứng lại, đột ngột nói với cậu, “Tớ thích cậu.”

Cao Tử Khiêm sợ đến đần ra.

Theo gió nhẹ đưa, mùi hoa hoè thanh nhã trở nên nồng nặc, càng làm nổi bật sự đau thương của cô, “Thử nghĩ xem, nếu ngày nào chị Tiểu Lâu cũng bảo cậu gọi người đàn ông khác ra ngoài hộ, cậu có khó chịu không? Vậy nên cậu đừng ép tớ nữa.”

Cao Tử Khiêm chưa nhận ra, vội vội vàng vàng nói, “Hoàng Anh, tớ… không có ý đó với cậu, chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi!”

Hoàng Anh giơ tay ra hiệu cậu dừng, “Tớ cũng không làm khó cậu, cũng xin cậu đừng làm khó tớ.” Cô quay đi ra ngoài cửa trường, ven đường đầy hàng ăn vặt, mấy cái xe kéo, thứ hấp dẫn sự chú ý của cô là một chiếc xe đỗ cách đó không xa, hoàn toàn không phù hợp với nơi này, một cái xe tư nhân cô thấy hơi quen mắt.

Hoàng Anh ôm lòng nghi ngờ đi về phía nó, chưa kịp nhớ ra đã thấy ở chỗ nào thì Cao Tử Khiêm đã tỉnh ra đuổi theo cô, “Rõ ràng là cậu đang gây nhiễu tớ…” Nhìn cô diễn sâu điêu luyện, cậu tức giận nói, “Sao cậu không chuyển sang khoa diễn xuất bên cạnh đi!”

“Ai gây nhiễu cậu? Tớ thích cậu, Cao Tử Khiêm, tớ thích cậu.” Cô tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, mặt không đỏ tim không đập.

Lúc này, một người đàn ông đi ra từ chỗ điều khiển trong xe, nói với cô, “Hoàng tiểu thư…”

Hoàng tiểu thư duy nhất trong vòng mấy dặm quanh đây ngây ra, quay đầu lại theo bản năng, chìm trong khó hiểu.

“Trần tiên sinh đang đợi ngài.”

Đột nhiên Hoàng Anh tỉnh ra, đưa mắt sang cái xe tư nhân màu đen cách cô chưa đến nửa mét.

* Spoil chương 13:

“Trường em cách đây hai con phố, buổi chiều không có tiết có thể đến dùng cơm.”

Hoàng Anh không vui đáp, “Sắp được nghỉ rồi.”

“Thế à…” Trần Tông Nguyệt cân nhắc, “Sau này anh dặn nhà bếp chuẩn bị bữa sáng nhé?”

Cô sửng sốt nửa ngày, sau mới hiểu ra ý anh một chút, thử thăm dò nói, “Nhưng… sáng em dậy muộn lắm.”

Anh nhanh chóng nói tiếp, “Vậy thì ăn gộp bữa sáng với trưa luôn.”

Hoàng Anh không nhịn được cong mắt cười, đu đưa người, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng, “Không phải đầu bếp nhà anh rất khó tính còn gì, nếu em yêu cầu nhiều quá, người ta có mắng em không?”

“Mắng thì cũng mắng anh.” Trần Tông Nguyệt thả nhíp xuống, cầm khăn mặt lên lau lau tay, “Còn chưa trả lời, tối nay muốn ăn gì?”

Cô suy nghĩ một chút, doạ dẫm con vật nhỏ trong lồng, “Muốn ăn thịt chim.”

Trần Tông Nguyệt đặt khăn mặt xuống, cất tiếng than thở, “Hoàng Anh ơi Hoàng Anh…” Hai cánh tay rắn chắc của anh chống hai bên người cô, hơi thở anh ép sát, làm cổ cô căng lên, nhưng lại không thể dứt ra khỏi ánh mắt anh, anh cười đáp, “Không phải em là một con chim còn gì?”

Thưa Chúa kính yêu, nếu bây giờ con hôn anh ấy, thì phải đánh đổi bằng thứ gì đây.