Trăng Trong Lồng

Chương 26: Vô căn cứ




Edit: Hàn thái tử

Beta: Pi sà Thần

“Mày hiểu anh ta bao nhiêu, kết quả dành cho những người đàn bà của anh ta là gì, mày có thấy chưa!”

Giờ phút này, cuối cùng Tiền Thừa cũng trải nghiệm được tâm trạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của mẹ, nhưng anh ta không hiểu, Hoàng Anh không phải loại phụ nữ nhìn thấy quần mới mới đẹp đẽ thì không thể cất bước, hai mắt tỏa sáng dán lên kim cương châu báu, cả ngày nằm mơ phát tài, vậy rốt cuộc cô ham muốn cái gì của Trần tiên sinh.

Tiền Thừa ở nơi khuất sáng, chắn nửa mặt cô, con ngươi ở nửa mặt, đôi mắt cô lộ ra màu nâu nhạt dưới ánh sáng mặt trời, không chút gợn sóng, cô nói, “Em chưa từng thấy, cũng không muốn thấy.”

Cô không muốn biết Trần Tông Nguyệt từng có bao nhiêu người phụ nữ, như vậy không phải tự làm mình tức chết sao.

“Hoàng Anh…”

Giọng nói này không phải của Tiền Thừa.

Trần Tông Nguyệt đi ra từ góc tối trong hành lang, tiến lên đỡ tay cô, dắt cô xuống tầng, giọng điệu ôn hòa, “Bác sĩ đang ở phòng khách chờ em đến tháo băng.”

Nói xong, anh buông tay ra, không định đi cùng cô, mà Hoàng Anh quay đầu lại liếc nhìn Tiền Thừa đứng trên cầu thang một cái, lựa chọn đi về phía phòng khách.

Tiền Thừa không tự chủ siết chặt nắm tay, tựa như lần đầu tiên anh ta leo lên bến tàu Ma Cao.

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối ánh mắt Trần Tông Nguyệt không ở trên người anh, lúc lên tầng chỉ nói một câu, “Mày đi theo anh.”

Mùi mộc hương và mực in lan tỏa khắp phòng đọc sách, tia sáng phát ra phải nhường đường cho người đàn ông cạnh bàn tạo thành một cái bóng. Giữa đường gặp lão Văn cũng đi vào từ phía sau, cài chốt cửa lại.

Trần Tông Nguyệt đặt chai whisky lên bàn, mở nắp, rượu như suối bột vàng rót vào ly thủy tinh.

Tiền Thừa nuốt nước bọt, cất giọng nói, “Trần tiên sinh, em không ngại nói cho anh biết, đến bây giờ em vẫn chuyển tiền cho bố Carina, lúc đầu thì một tháng một lần, sau đó không đủ tiền, thế là hai tháng một lần, ba tháng một lần…”

Khoảng thời gian trước khi trở về Thượng Hải, trừ làm chân chạy vặt, chạy vào chạy ra thì Tiền Thừa còn đứng quán bán hàng, trời còn chưa tối, cả con đường đã bị hàng quán chiếm hết.

Máy ATM hiện số dư không đủ, Tiền Thừa rút thẻ ra, ngậm điếu thuốc lẩm bẩm, “Không phải tôi không giúp cô, tôi cũng muốn có cơm ăn áo mặc mà.”

Rời khỏi cây ATM, anh ta nhét thẻ vào túi quần, loáng thoáng nghe thấy một giọng nữ hát, giai điệu hơi quen tai, đi theo âm thanh, hóa ra là sạp báo ven đường mở ổ băng cassette.

Anh buột miệng hỏi, “Ông chủ, tên bài này là gì?”

Ngồi cạnh bàn, ông lão trên ghế liếc nhìn anh ta một cái, giọng thiếu kiên nhẫn trả lời, “Khó có được người tình.”

Mí mắt Tiền Thừa giật giật một cái, đáp lấy lệ, “Cảm ơn.”

Định quay đi, nhưng đứng giữa quán bán hàng chảo rán dầu bắn và tiếng mắng chửi vui cười tức giận trong chợ, nghe hết mấy câu hát ấy.

Anh ta gãi gãi đầu thật mạnh, quay vào trong cây ATM, vừa nguyền rủa chửi bản thân, vừa chuyển tiền từ thẻ của chính mình.

“Đến bây giờ bố cô ấy vẫn tưởng, con gái của ông sống rất tốt.” Đây là lý do mấy năm nay Tiền Thừa lấy tiền từ túi của mình chuyển cho bố Phùng Thu Bình.

“Em không muốn thấy sau này em gái em cũng như thế, Trần tiên sinh — — “

Tiền Thừa thẳng lưng quỳ xuống trước mắt anh, đầu gối dập xuống thảm trải sàn phát ra tiếng nặng nề, “Anh xem những ngày em làm trâu ngựa cho anh trước đây, xin anh tha cho nó.”

Trần Tông Nguyệt rũ mắt chăm chú nhìn rượu trong tay, chậm rãi lắc lắc mấy cái, “A Thừa.”

Anh ngừng lại một chút, rồi mới đưa mắt sang chỗ Tiền Thừa, “Nếu anh quan tâm tình nghĩa ngày xưa, mày thấy anh phải chết mấy lần mới đủ?”

Giọng người đàn ông âm trầm như gió lạnh, nhưng mặt lại nở nụ cười. Năm đó Nghĩa Hoàng ở Hong Kong cực kỳ hưng thịnh náo nhiệt, không phải người nào có gan mơ tưởng cũng có thể bò lên chức trợ lý, sáng cướp tối đoạt, huynh đệ không đâm nhau mấy đao, đã nói bừa muốn kết nghĩa vườn đào [1].

[1] Kết nghĩa vườn đào: Ý chỉ kết nghĩa anh em.  Bắt nguồn từ “Tam Quốc diễn nghĩa”, Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi kết nghĩa anh em tại vườn đào với lời thề: “Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày.”

Trần Tông Nguyệt đặt ly rượu xuống vòng ra sau bàn, lấy một tập tài liệu bằng da ra khỏi ngăn kéo ném cho anh ta, giải thích, “Anh vốn không định nói cho mày biết, không ngờ mày lại quan tâm Hoàng Anh đến thế.”

Tiền Thừa không hiểu lắm nhặt lên, mở ra, bên trong là một tập hồ sơ điều tra, tên cậu mợ và Hoàng Anh không ngừng lặp đi lặp lại, hơn nữa còn nhắc đến Chu Trần Câu “lão Chu”, Nghĩa Hoành chính là thế giới do lão ta phá núi mở đường lập nên, bây giờ chỉ cần ông ta xuống núi nói một câu thì tuyệt đối cũng có đủ sức nặng.

Đến khi anh ta lật tới tờ giám định cha con cuối cùng, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, dường như đoán ra được điều gì.

Trần Tông Nguyệt giật lấy, vứt lên trên bàn, quay đầu nhìn anh ta đi thẳng vào vấn đề, “Hoàng Anh và cả nhà mày không có bất cứ quan hệ gì, cô ấy là cháu gái lão Chu.”

Đầu Tiền Thừa trống rỗng trong tích tắc, thế nhưng anh ta cũng nhanh chóng tìm được điểm mấu chốt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nói, “Dù Hoàng Anh có phải do cậu mợ em sinh ra hay không, đã nhiều năm như vậy…”

Trần Tông Nguyệt ngắt lời anh, “Mấy đứa làm anh em đã nhiều năm như thế, anh sẽ không gây trở ngại ngăn cản mấy người tiếp tục làm anh em, nhưng riêng chuyện này, anh hi vọng mày sẽ giữ bí mật với cô ấy.”

Anh ta thắc mắc bật thốt lên, “Tại sao?”

Trần Tông Nguyệt nắm chặt chai whisky, đập thẳng vào đầu Tiền Thừa!

Bình rượu vỡ toang trên đỉnh đầu, mảnh vỡ như găm vào màng tai, chỉ có thể cảm thấy da đầu tê rần nóng lên, whisky lạnh lẽo chảy đầy mặt, tiện thể giúp anh ta khử trùng vết thương.

Trần Tông Nguyệt giẫm lên miếng chai trên thảm, ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai anh, “Mày không được hỏi, ngậm chặt miệng lại.”

Máy chảy qua một con mắt, Tiền  Thừa giơ tay quệt một đường từ trán xuống dưới cằm, mặt đỏ bừng gật gật đầu.

Trần Tông Nguyệt cười day day vai anh ta, đứng dậy nói với lão Văn, “Dẫn nó đi cầm máu trước.”

Ánh mặt trời dồn sức hành hạ trần gian, cầu vồng xuất hiện dưới lớp sương phun ra từ vòi phun nước, tất cả những thứ này đều ánh lên trong mắt Hoàng Anh, cô tháo băng gạc trên cánh tay mình, ngồi trên bậc thềm dẫn ra vườn hoa.

Nhận ra có người đến gần, Hoàng Anh quay đầu lại, nhìn thấy người đi tới, lập tức vẻ mặt trở nên kinh ngạc, “Anh sao thế…”

Trên áo dính máu, đầu quấn vải, anh và cô đúng là “anh em song hành [2]“, Tiền Thừa cướp lời nói, “Không sao, đập vào tường.”

[2] Trong truyện gốc, tác giả dùng nan huynh nan muội (难兄难妹), là được sửa lại từ câu thành ngữ nan huynh nan đệ (难兄难弟). Nan huynh nan đệ hay anh em song hành, chỉ người cùng cảnh ngộ khó khăn. Tác giả vừa dùng câu này để nói Tiền Thừa và Hoàng Anh là anh em (huynh muội), vừa chỉ Tiền Thừa và Hoàng Anh cùng bị thương như nhau.

Không để cô có cơ hội nghi ngờ chất vấn, anh lập tức nói tiếp, “Em làm khách trong nhà Trần tiên sinh, nhớ đừng gây phiền toái gì cho anh ấy hiểu chưa.”

Không chừa chút thời gian để Hoàng Anh đáp lại, Tiền Thừa lại nói, “Anh đi trước…” Nhưng trước khi anh đi xuống bậc thang, bỗng nhiên ghé sát vào cô, hạ giọng nhắc nhở, “Tự cẩn thận một chút!”

Anh vừa nói, vừa nhét thứ gì đó vào tay cô.

Hoàng Anh siết chặt tay theo bản năng, mắt nhìn theo bóng anh rời khỏi cửa chính nhà họ Trần, cô quay vào trong, đi đến chỗ hành lang không người mới xoè lòng bàn tay ra.

Một con dao lam được quấn băng dính.

Cô hơi choáng váng, thính tai nghe thấy tiếng bước chân, tức khắc nắm chặt lưỡi dao, đưa tay ra sau lưng.

Trần Tông Nguyệt nhìn thấy cô cũng cảm thấy rất trùng hợp, mỉm cười nói, “Tìm thấy mấy cuộn phim, lúc em chán có thể xem.”

Lúc này, chợt Hoàng Anh bị ai đó ở phía sau tóm lấy cổ tay, dùng sức cạy tay cô ra, giật lấy thứ gì đó trong tay cô, sau đó hất tay cô đi.

Lý Giai Hoàn cầm “chứng cứ phạm tội” đối chất với cô, “Cô giấu lưỡi dao định làm gì!”

Hoàng Anh không dám quan sát vẻ mặt anh, giả vờ ung dung trả lời, “Gọt hoa quả.”

Lý Giai Hoàn trào phúng cười một tiếng, tặc lưỡi nói, “Tôi thấy cô muốn gọt người ấy chứ?”

Vừa dứt lời, lưỡi dao bị người thứ ba lấy đi.

Ngay sau đó, chỉ thấy Trần Tông Nguyệt đang nắm tay Hoàng Anh, đặt lưỡi dao lại vào lòng bàn tay cô, trông khá bình tĩnh không có chuyện gì, “Cô ấy đã nói là gọt hoa quả rồi mà.”

Anh làm vậy như vậy, Hoàng Anh cũng bất ngờ.

Lý Giai Hoàn sửng sốt một thoáng, cơ mặt cũng thay đổi, nở nụ cười phức tạp, “Chú còn không lo bị người khác ám hại, cháu cũng không có gì để nói.”

Hoàng Anh mím mím môi, nhíu mày nhìn cô nàng, nhìn cô ta giả bộ đáng thương, giả bộ oan ức, lấy lòng thương hại, dù cho cô ta nói xong thì đã tức giận quay đầu bước đi.

Không muốn đặt thêm bất cứ sự chú ý nào lên Lý Giai Hoàn, cô vội kéo cánh tay to của Trần Tông Nguyệt, không chớp mắt, “Là em nhặt được ở vườn hoa, không hiểu là ai vứt lung tung nguy hiểm như thế, em đành nhặt lên, còn chưa kịp vứt.”

Không chỉ nói, Hoàng Anh còn kéo anh đi về phía thùng rác trong góc, trước mặt anh, ném đi, ném cả nỗi lo của Tiền Thừa theo.

Vứt xong lập tức quay ra ôm anh, vùi mặt trong ngực anh, nhắm hai mắt cẩn thận hít hà, ôm một lúc, Hoàng Anh mới ngẩng đầu lên nhìn anh, trịnh trọng nhắc nhở, “Anh là của em.”

Dù là thương hại, thì cũng không thể thương hại kẻ khác.

Trần Tông Nguyệt cúi đầu chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng nở nụ cười, ngón cái mơn trớn mí mắt cô.

Người hầu cuốn thảm lại ôm ra khỏi phòng sách, bật điều hòa không mở cửa sổ, trong không khí vẫn còn sót lại mùi cồn thoang thoảng.

Hoàng Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nên không phát hiện đây là một ly Bloody Mary [3].

[3]  Bloody Mary: Một loại cocktail phổ biến có chứa vodka, nước ép cà chua và các loại gia vị hoặc hương liệu khác. Ở đây còn có nghĩa khác, ám chỉ một “ly rượu đầy máu”, vừa có cảnh máu me hoà lẫn với rượu (chữ “bloody” trong tên loại cocktail này nghĩa là đẫm máu, máu me).

Trần Tông Nguyệt ngồi bên bàn dài, châm một điếu xì gà, dựa vào lưng ghế, khói thuốc tan ra trên bóng lưng đang chọn sách của cô; tan ra trên chiếc váy màu hồng vỏ đỗ không tay, mái tóc dài phía sau được buộc hết lên, sau cổ áo có một chiếc khuy ngọc đã cài.

Cô thơ thẩn lật xem sách tiếng Anh, hơi nghiêng người, nói: “Ngày 20 là sinh nhật em.”

Trần Tông Nguyệt lập tức nghiêm túc hỏi, “Định đặt mấy bàn?”

Hoàng Anh cười đến hai mắt tỏa sáng, gập sách lại, đi qua ngồi đối diện anh, cũng cười đùa nói, “Lại dán một chữ mừng thọ lên tường.”

Đột nhiên, ý cười trên mặt biến mất, không cần nghĩ ngợi nói, “A, Lý Giai Hoàn…”

Trần Tông Nguyệt bất đắc dĩ cũng không nhịn cười được, “Nó lại làm sao?”

Hoàng Anh gác cằm lên gáy sách, giọng ồm ồm đáp, “Em cũng không muốn nhắc đến cô ta, ai bảo em xui xẻo, sinh cùng năm với cô ấy…”

Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, trong một giây này, cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ.

Đúng là lời vô căn cứ, tốt nhất là nên quên hết.

Thử dò xét biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Tông Nguyệt, Hoàng Anh lắc lắc đầu, đi cà nhắc ngồi lên bàn, lắc lắc nửa người trên nhìn anh, “Xì gà hút có ngon không?”

Trần Tông Nguyệt vân vê điếu thuốc quan sát mấy lần, mới trả lời cô, “Bình thường.”

Hoàng Anh nằm vật ra bàn, ngửa đầu nhìn anh chăm chú, đưa tay ra mượn điếu thuốc của anh, đặt lên môi. Hai má cô hóp lại, hít một hơi, ho khan vài tiếng, mùi vị của nó vừa như thắt lưng bằng da thuộc của đàn ông, vừa như khu rừng hừng hực cháy.

Lần này trả điếu thuốc lại cho anh, cánh tay ra lại bị anh đè sang một bên, Trần Tông Nguyệt cúi người xuống, một tay khác xoa xoa dọc xuống theo vai cô, hôn từ trán xuống chóp mũi cô, rồi ôm trọn lấy môi cô.

Hoàng Anh đẩy anh ra bò dậy, xuống bàn, tách chân ngồi lên người anh, ôm vai hôn anh, định đánh đòn phủ đầu nhưng không kịp [4], bị anh giữ chặt sau gáy, cuốn lấy đầu lưỡi dây dưa kịch liệt.

[4] Tiên phát bất chế nhân (先发不制人): tác giả thêm một chữ bất vào câu thành ngữ tiên phát chế nhân (先发制人), vốn có nghĩa đánh đòn phủ đầu, hành động trước để kiềm chế đối phương, ý chỉ Hoàng Anh muốn làm theo câu thành ngữ, giành trước lợi thế, nhưng lại không thực hiện được.

Anh cởi chiếc khuy sau cổ cô, từ từ vén từng lớp váy lên hông cô, tạm dừng hôn sâu, cởi giúp cô, lại dùng môi lưỡi hô mưa gọi gió, để nó trượt xuống đất.

Lòng bàn tay nóng bỏng đang hưởng thụ tấm lưng mịn màng của cô, bất hạnh bị cô đè lại, đầu ngón tay gẩy gẩy chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay anh, vang lên tiếng cạch cạch, cô nghiêng đầu xuống, hôn nhẹ vào cổ anh, thì thầm, “Tì vào làm em đau…”

Trần Tông Nguyệt kéo phắt nó ra, ném sang một bên.